Trong đầu một tiếng nổ lớn, cả người choáng váng, hai chân đứng không vững như muốn ngã khuỵa xuống. Cố giữ bình tĩnh:
- Bác Thủy và cu Bon có sao không ạ.
- Không sao.
Tôi khẽ thở phào nhưng chưa đựơc một giây đại não ngay lập tức liền căng lên bởi lời nói tiếp theo của chị:
- Người không sao nhưng mà... Nói sao bây giờ... Thôi, em cứ vào xem đi thì biết. Đáng sợ lắm.
Đi theo chị về phòng. Cảnh tượng trong phòng khiến tôi kinh hãi, hoảng sợ không nói lên lời. Căn phòng sạch sẽ ban sáng nay bê bết máu, đồ vật rải rác rơi lung tung trên sàn.. Trên giường ngủ, tấm vải trắng đựơc trải ngay ngắn trên đó lại là dòng chữ màu đỏ được viết bằng máu tươi " Mày phải trả giá". Lần này ngoài dòng chữ đó ra, trên giường còn có một hình nhân nữ bằng vải, khuôn mặt bị rạch nham nhở, cổ bị cắt lìa đặt nằm ngay trên dòng chữ máu.
Cơn gió lạnh từ ngoài cửa lùa vào, không khí trong phòng chợt trở lên lạnh toát. Cơ thể khẽ run lên, hô hấp dần trở nên khó khăn, tôi đưa tay ôm lấy ngực ngồi xụp xuống đất cảm nhận cơn đau đớn.
- Liên, em không sao chứ.
- Em hơi khó thở.
- Để anh đưa em ra. Anh Nam cùng chị dìu tôi ra bên ngoài.
Khi chúng tôi ra ngoài đúng lúc gặp Lượng và Vy đi tới.
- Sao thế.
- Em ý kêu khó thở.
Lượng tiến đến đặt tay lên trán tôi kiểm tra, cậu nói:
- Không sao đâu. Đưa cô ấy lên phòng cạnh phòng tôi. Bác Thủy đang ở trên đó. Cô lên đấy nghỉ ngơi đi, việc ở đây để tôi lo.
- Vâng.
Chúng tôi rời đi, không lâu sau thì công an cũng xuống, họ tiến hành kiểm tra, lấy lời khai rồi hứa hẹn bao giờ có kết quả sẽ báo.
Để đảm bảo an toàn, phòng của mẹ con tôi ở đựơc chuyển lên cạnh phòng Lượng. Hơn thế nữa dự tính việc Lượng cùng Vy lên thành phố cũng bị hủy. Lúc nhận đựơc tin này Vy tức lắm, cô nàng đùng đùng đi đến phòng Lượng quậy phá một trận tanh bành rồi rời đi. Lượng không đi tôi cũng không thể nào bỏ trốn được cộng thêm những việc đáng sợ vừa rồi khiến tôi có chút không dám liều mạng. Tôi thật sự không biết, không dám tượng tượng một khi tôi bước chân ra khỏi cổng, bên ngoài có thứ gì đáng sợ đang chờ đợi tôi.
Hơn một tháng sau, công an vẫn chưa tìm ra đựơc hung thủ, tuy nhiên từ sau cái ngày đấy tôi cũng không gặp chuyện đáng sợ tương tự nữa. Có lẽ sự vào cuộc của công an đã khiến kẻ đó kiêng dè không dám hành động hay tùy tiện hành động nữa.
Hôm nay như thường lệ, sau khi kiểm tra xong, tôi quay về phòng tính toán và dự trù số lượng hàng cần tới.
Cốc... Cốc... Cốc
- Mời vào.
- Bác ạ.
- Giấy công tác của cháu này.
Tôi ngạc nhiên nhìn bác hỏi lại:
- Của cháu sao.
- Ừ.
- Sao cháu lại phải đi công tác. Công việc của cháu đâu phụ trách mảng này.
- Cái này là ý từ trên. Bác cũng không biết, bác chỉ phụ trách chuyển giùm thư tới tay cháu nhanh hơn thôi.
- Vâng.
Vì đi công tác nên không thể mang con theo, vì vậy tui đành phải gửi cu Bon cho bác Thủy. Cũng may hàng ngày đều là bác Thủy chăm sóc cu cậu nên tôi cũng yên tâm phần nào.
Hai ngày sau, chúng tôi có mặt tại công ty để đi ra thành phố bàn chuyện làm ăn. Nghe mọi người trên xe trò chuyện tôi mới biết được vụ làm ăn này khá là lớn, một khi thành công sẽ là một bước ngoặt cực lớn cho sự phát triển của xưởng rượu.
Khi chúng tôi tới nơi cũng đã là buổi trưa. Nhận lấy khóa phòng từ cô nhân viên xinh đẹp, mọi người nhanh chóng lên phòng cất đồ rồi xuống ăn trưa. Sau bữa ăn chúng tôi có 1 tiếng nghỉ ngơi rồi mới bắt đầu lên xe tới nơi gặp mặt.
Cuộc gặp mặt cũng không khó như tôi tưởng, đa số đều là Lượng với vị đối tác kia trò chuyện với nhau. Đám nhân viên chúng tôi thỉnh thoảng mới nói vài câu cũng như giải đáp, trình bày về sản phẩm, những điều này về cơ bản đều có trong tài liệu trước đó bác Thắng giao cho tôi. Hai bên rượu qua, chén lại trò chuyện đến ngà ngà say thì cũng là lúc hợp đồng đựơc thuận lợi kí kết.
Sau khi kí xong hợp đồng, đoàn của chúng tôi không về luôn mà đi đến cô nhi viện Nhân Ái.
Đón tiếp chúng tôi là chị Lê. Chị Lê là một người phụ nữ ngoài 50 tuổi, gương mặt phúc hậu, khi cười mang lại cho người đối diện cảm giác ấm áp, thân quen.
Sau màn chào hỏi, chị dẫn chúng tôi đi thăm quan một vòng quanh cô nhi viện. Đi đựơc nửa đường, một người phụ nữ dáng người hơi béo, tóc đã điểm bạc nặng nhọc chạy đến:
- Chị Lê, có chuyện không hay rồi. Bé Cường, bé ý trốn ra ngoài rồi.
- Cái gì. Trốn ra ngoài.
- Vâng. Em hỏi bọn trẻ rồi. Bọn trẻ bảo thấy bé Cường lén chui qua lỗ nhỏ phía sau chạy ra ngoài.
- Mau bảo mọi người ra ngoài tìm đi. Thằng bé này...
- Chị Lê có chuyện gì vậy. Lượng lên tiếng.
Chị Lê xoa xoa mi tâm, khẽ nói:
- Haizz. Thằng bé này kể ra cũng tội nghiệp. Nhà nó ở trên ngọn núi kia kìa, bố mất thì khi nó mới lọt lòng, mẹ đứa trẻ thì không đi thêm bước nữa. Hai mẹ con cứ lủi thủi sống qua ngày trong căn nhà nhỏ, lâu dần tính cách thằng bé cũng trở nên cổ quái không giống ai, cứ lầm lì ai hỏi cũng không nói. Sau này mẹ đứa trẻ mất, họ hàng ai cũng phải chăm lo cho con cái của họ, không ai muốn nhận nuôi thằng bé vì vậy đã gửi thằng bé xuống đây. Thằng bé xuống đây ở đã được gần tháng rồi nhưng nó chẳng hề nói với ai một câu nào, cả ngày chỉ lặng lẽ ngồi một góc nhìn về phía ngọn núi hai mẹ con từng sinh sống...
Chị Lê mới kể đến đây, người phụ nữa kia lại gấp gáp chạy vào:
- Chị Lê không hay rồi, bọn em có hỏi vài người trên chợ. Họ nói thằng bé đi lên núi rồi.
- Lên núi. Còn không mau đi tìm, mau báo với trưởng thôn nhờ mọi người trong làng tìm giúp. Trời sắp tối rồi, không còn thời gian đâu.
Chị Lê mặt đầy lo lắng, gấp gáp quay sang chúng tôi ái ngại nói:
- Thật ngại quá. Hôm nay chúng tôi có việc gấp không thể tiếp đãi mọi người được.
- Không sao. Nếu chị không ngại chúng tôi có thể giúp đỡ.
- Như vậy thì tốt quá. Cảm ơn mọi người trước.
Chúng tôi chia nhau ra tìm cứ hai người một nhóm. Chẳng hiểu vô tình hay cố ý Lượng sắp xếp tôi cùng nhau với anh.
Chúng tôi đi bộ men theo con đường nhỏ hai bên đường móc đầy cỏ dại, vừa đi vừa gọi to:
- Cường ơi, Cường ơi. Em ở đâu...
Tiếng gọi vang vọng trong không trung không một lời hồi đáp. Chúng tôi cứ tìm mãi, mải đi tìm đến tận khi trời tối vẫn không thấy bé Cường đâu.
Trên trời câu đột nhiên có một cây pháo sáng bắn lên. Đây là tín hiệu chúng tôi thống nhất sẽ phát ra khi tìm đựơc Cường.
- Tìm đựơc rồi.
- Chúng ta quay về tôi.
Con đường mòn sỏi đá càng về tối càng khó đi. Thỉnh thoảng trên đường còn xuất hiện một vài hòn đá chắn ngang khiến tôi suýt ngã. Sau mấy lần suýt vồ ếch Lượng dắt khoát lắm lấy tay tôi từ từ dẫn dắt đi về phía trước.
Á.
Phía dưới chân có chợt nhói đâu, có thứ gì đó trơn trơn mềm mềm đang từ từ bò qua.
Lượng lia đèn xuống phía dưới. Hai mắt tôi mở to, thật không dám tin thứ vừa bò qua tôi lại là một con rắn.
Lượng vội ra dấu cho tôi im lặng, quá sợ hãi tôi cũng chẳng dám kêu la. Chỉ sợ mình nếu bây giờ mà kêu lên con vật ghê tởm kia mà quay lại cắn tôi phát nữa chắc tôi chất mất.
Con rắn trườn đi, rất nhanh Lượng cúi xuống dùng tay xé rách chiếc áo trắng đang mặc. Cậu cúi xuống dùng miếng vải trắng buộc chặc vào chân tôi.
- Đừng cử động. Lượng ôm lấy tôi đặt lên tảng đá lớn gần đó.
Lia đèn pin ra xung quang, Lượng nói:
- Cầm lấy. Tôi ngoan ngoãn cầm lấy đèn pin.
Từ trong túi, Lượng rút ra một con dao dọc giấy, lưỡi dao sáng loáng, sắc bén đến chói mắt.
- Cố chịu đau.
Lưỡi dao cứa vào da thịt, máu từ từ chảy ra, Lượng dùng tay ép mạnh đẩy máu độc ra ngoài. Đại khái sau mười mấy phút gì đó, vết thương của tôi về cơ bản đã đựơc xử lý xong không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Tôi đi cà nhắc, lết từng bước trên đường đất bẩn thỉu, chưa được vài bước Lượng trực tiếp vòng lên phía trước ngồi xổm xuống, lưng hướng về phía tôi. Tư thế này, không phải là cậu muốn cõng tôi đấy chứ.
- Lên đi.
- Hả. Đầu óc vẫn còn chưa thông.
- Chân cô đi được sao. Mau lên đi.
- Còn không nên chúng ta sẽ không về kịp đâu. Sẽ lạc đó.
Nghĩ đến cái cảnh đêm nay phải ở trong rừng, giữa cái nơi hoang vu, toàn một màu tối đen này. Tôi khẽ rùng mình, không chần chút chần chừ trèo lên lưng Lượng.
Đường đi vốn đã khó khăn, bây giờ Lượng lại phải cõng thêm tôi càng thêm khó khăn.
- Nặng lắm không?
Lượng không khách khí liền đáp lại:
- Rất nặng.
Câu nói kia khiến tôi gần như á khẩu, mãi một lúc sau mới dám mở miệng hỏi một câu ngu ngốc không thể ngu ngốc hơn.
- Trước đây cậu cũng từng cõng mình như vậy.
- Cậu hận tôi lắm phải không?
Không gian chợt rơi vào yên tĩnh. Tôi cũng không biết vì sao, vào thời khắc này bản thân lại đi hỏi một câu ngu xuẩn như vậy.
- Xin lỗi. Mình biết giờ có nói gì cũng đã muộn, nhưng thật sự mình vẫn muốn chân chính nói câu xin lỗi với cậu.
- Tôi hát cho cậu nghe nhé?
Tôi cố gắng kiếm chuyện để làm dịu bớt đi bầu không khí trầm mặc nơi đây. Lúc đầu tôi chỉ hỏi chơi chơi thôi, không nghĩ tới Lượng lại trực tiếp đồng ý.
Đâm lao thì phải theo lao, đã mở miệng kêu hát giờ này mà không hát thì thật chẳng ra làm sao. Hát cách, tôi nhắm mắt hát bừa một đoạn nhạc, chẳng hiểu ma xui thế nào lại đi hát một đoạn nhạc thê lương không thể thê lương hơn.
Hôm nay...
Dành hết lỗi lầm để chia tay
Tình ta từ nay vỡ đôi.
Một dòng nước mắt lăn chạm qua môi.....
Ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây.
Chẳng hiểu sao khi hát đến khúc này, hai mắt tôi đã nhèo cả đi, một hàng nước mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống chiếc áo sơ mi trắng của Lượng.
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng hát vang vong xa xa rồi dần dần im bắt. Chúng tôi đi thêm một đoạn nữa liền bắt gặp mọi người đang nháo nhác định đi lên kiếm chúng tôi.
- Sếp, anh không sao chứ.
- Không sao. Liên, cô ý bị rắn cắn.
- A. Mau đưa về cô nhi. Ở đó có bác sĩ.
Băng bó xong, chúng tôi đựơc chị Lê dẫn đến phòng ngủ. Cả đoàn ở đấy một buổi tối rồi lên xe về.
Không biết có phải do mình ảo tưởng không. Chỉ là kể từ ngày đi lên thành phố về tôi vẫn luôn có cảm giác, hình như có ai đó đang theo dõi tôi.
Vài ngày sau, để ăn mừng việc kí kết hợp đồng thành công. Công ty có tổ chức một buổi lễ kí kết. Nghi thức buổi lễ tiến hành long trọng hơn bao giờ hết, hai người đại diện của công ty lần lượt bước lên trên bục tiến hành kí kết trước mặt mọi người. Tiếng " tạch tạch" của máy ảnh không ngừng vang lên. Theo phân phó tôi và một chị gái trong công ty mặc áo dài đó thướt tha cầm hoa đi lên. Sau màn tặng hoa, chúng tôi đứng lại cùng nhau chụp một bức ảnh.
Không khí ngập tràn sự vui vẻ, đột nhiên từ trên cao một vật thể lạ rơi bộp xuống đất.
A.... A.... Tiếng ai đó hét thất thanh
Tiếng người huyên náo ồn ào, trên sân khấu một thân ảnh từ từ ngã xuống, dòng máu đỏ tươi từ từ nhiễu xuống tấm thảm màu trắng trông thật chói mắt.