_ Không. Sao có thể cơ chứ. Tự trấn an mình.
Rầm.
Cửa phòng bật mở, tôi hoảng sợ, nhắm tịt mắt lại cầm chắc cây chối đánh bụi vào không trung.
Hình như không trúng người, mà người cũng không còn ở đây nữa, tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đi vào trong phòng.
Hé mắt nhìn, trong phòng quả thật không có ai, tôi ngơ ngác nhìn vào không trung, chợt giật mình nhớ ra trong phòng có cu Bon, vội vàng chạy vào.
Cảnh tượng trong phòng khiến tôi chết sững lại.
Lượng đang nằm trên giường của tôi.
Vậy ra cái kẻ dọa tôi sợ muốn đứng tim là Lượng không phải Hiếu ư. Tôi thở phào, thầm nhủ " thật là may".
_ Lượng. Là cậu sao. Làm mình hết hồn.
Người kia không đáp. Tự nhiên tôi lại thấy sợ sợ. Khẽ tiến lại gần giường, lúc này tôi mới để ý thì ra Lượng đang ngủ.
Vậy những hành động điên rồ vừa rồi là sao.
Mộng du? Đây chính là trang thái mộng du mà mọi người hay nói sao.
Thật là dọa người. Dọa chết người ta mà.
Đầu óc tôi có chút choáng váng. Cúi xuống nhìn cu Bon cũng may cu cậu không thính ngủ, tiếng động lớn vậy mà vẫn ngủ ngon như cún con say sữa.
Nhìn lại phía giường thấy Lượng ngủ say tôi cũng không nỡ đánh thức, đành kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cậu rồi ôm con sang phòng bên cạnh ngủ.
Hôm sau, khi tôi tỉnh dậy Lượng đã rời đi. Một lúc sau thì có người đến sửa cửa, Lượng không xuất hiện. Những ngày sau đó, tôi cũng không gặp Lượng.
Nhiều lúc ngồi ngẩn ngơ, tôi thật sự tò mò không biết bản hợp đồng kia có nội dung gì cũng như Lượng đưa tôi về đây để làm gì. Phải chăng đúng như Lượng đã nói cậu ấy giúp tôi chỉ vì muốn trả thù, muốn đựơc thắng Hiếu.
Trời đã chuyển đông, mưa phùn lất phất, gió thổi từng cơn. Trong cái lạnh cắt da, cắt thì còn gì sung sướng hơn là đựơc nằm trong chăn sưởi ấm.
Ầm.......
_ Mở cửa.Tiếng Mai quát bên ngoài.
Như một phản xạ tôi đang nằm liền bật dậy, đắp chăn cho con, khoác vội chiếc áo rồi chạy ra ngoài mở cửa.
Vừa nhìn thấy tôi, Mai liền tru tréo lên:
_ Mấy giờ mà mẹ con mày còn ngủ. Có biết mọi người ra xưởng làm hết rồi không. Đúng là một lũ ăn hại, chả đựơc tích sự gì cả.
_ Cô từ nay mỗi ngày dậy từ 5h theo bác Thủy làm đồ ăn sáng cho mọi người. Ăn sáng xong theo mọi người ra xưởng làm việc.
_ Cô chủ... Cậu chủ dặn...
_ Bác đừng có một câu cậu chủ, hai câu cậu chủ nữa. Trước khi đi, anh Lượng đã giao cho cháu toàn quyền xử lý mọi việc trong nhà. Bây giờ ngay tại đây cháu là người làm chủ, là người có quyền lớn nhất trong nhà này. Cháu nói sao bác cứ làm vậy đi, có chuyện gì cháu sẽ tự mình chịu trách nhiệm.
_ Còn nữa, chị ta cũng đâu phải là cô chủ, hay phu nhân lấy tư cách gì để ăn mà không làm. Lúc trước anh Lượng kêu chị ta tới để làm giúp việc chứ không phải làm khách, chưa kể đến việc nhà ta phải bỏ ra một đống tiền để giúp chị ta giành quyền nuôi con. Cháu bắt chị ta làm việc đâu có quá đáng. Tôi nói vậy chị thấy có đúng không.
_ Đúng ạ.
_ Bác Thúy, bác hướng dẫn chị ta làm giúp cháu nhé.
_ Còn chị. Có điều này tôi phải nhắc chị làm không xong thì khỏi ăn cơm. Tôi sẽ là người trực tiếp kiểm tra chị, đừng mong giở trò qua mặt tôi.
_Vâng.
Dặn dò xong Mai quay ngoắt người, đỏng đảnh bước đi. Bác Thủy đứng bên khẽ an ủi.
_ Không sao đâu. Công việc cũng nhẹ nhàng thôi. Có gì khó khăn bác sẽ giúp cho.
_ cháu cảm ơn bác.
Tôi nghe mọi người nói chuyện với nhau, đợt này Lượng lên thành phố ngoài bàn chuyện làm ăn ra còn tính tới chuyện kết hôn. Nghe đâu cô gái đó không những thông minh, xinh đẹp mà còn giàu có, hình như là con của cán bộ cấp cao nào đó trong quân đội. Nghe đâu Lượng phải ở lại hơn tháng để ông bố vợ thử thách, nếu vượt qua thì mới gả con gái cho.
Tự nhiên nghe đến Lượng lấy vợ tôi lại sợ, tôi biết mình ích kỉ, nhưng thật sự tôi không mong Lượng sẽ lấy vợ vào lúc này. Tôi sợ Lượng sẽ bỏ rơi tôi như cái cách mà tôi bỏ rơi cậu ấy, sợ rằng người vợ mà cậu lấy sẽ không sẵn lòng mà giúp tôi. Tôi sợ, cậu sẽ quay lưng lại với tôi, điểm tựa duy nhất, thứ duy nhất mà tôi có thể bấu víu vào chính là cậu, nếu thực sự Lượng cũng từ bỏ tôi, chắc chắn con đường duy nhất tôi có thể đi chính là đường chết.
________
Những ngày sau đó, tôi đều đi theo bác Thủy làm việc. Vừa phải trông con, vừa phải làm việc, cách duy nhất để chu toàn mọi việc chính là địu con ở trên lưng, vừa chăm con vừa làm. Cũng may là cu Bon ngoan lắm, thằng bé hầu như toàn ngủ thôi, chắc cu cậu biết mẹ làm việc vất vả nên thương mẹ mà không quấy khóc như những đứa trẻ khác. Những lúc cu cậu thức mẹ chỉ cần vừa hát vừa làm, thỉnh thoảng chọc chọc cu cậu một chút là thằng bé liền cười khúc khích. Nghe tiếng con cười bao nhiêu vất vả, mệt mỏi liền lập tức tan biến, trong tôi chỉ còn hạnh phúc và hạnh phúc.
Tuy nhiên, dù có ngoan đến đâu thì cu Bon cũng là trẻ con, không tránh đựơc những lúc làm nũng mẹ, ăn vạ mẹ bằng bài ca khóc thét khiến mẹ phải bỏ lại công việc để dỗ em.
_ Trời ơi là trời. Chị làm cái gì mà giờ vẫn chưa rửa xong đống rau này. Chị định cho mọi người nhìn luôn bữa trưa à.
_ gì đây. Khoai cũng chưa gọt, quần áo... Ôi trời ơi, cái áo trắng tôi mới mua trên thành phố. Chị làm cái gì vậy trời, tôi dặn chị ra sao, không đựơc giặt chung với đống quần áo màu. Chị bị ngu hay thiểu năng không hiểu lời tôi nói à.
Cu Bon bị tiếng quát của Mai làm giật mình khóc ré lên.
_ Khóc cái gì mà khóc. Mày giống con mẹ mày chỉ biết ăn với khóc thôi à.
_Mau dỗ nó nín đi.
_CÂM à.
_ Tôi... Tôi xin lỗi. Thằng bé quấy quá...
_ Chị đừng có lý do. Chị làm như mình chị mới biết đẻ, mình chị mới có con, mình chị mới biết chăm con. Chị ở nhà tôi, ăn của nhà tôi, sướng lắm phải không, chị nghĩ tiền dễ kiếm lắm sao. Chị mở to mắt ra mà coi, ngoài kia có biết bao phụ nữ vừa đẻ đã phải xắn quần, xắn áo ra đi làm kiếm tiền, người ta vừa chăm con, vừa lo toan việc nhà vừa kiếm tiền. Chị thì hay rồi, việc gì cũng không biết, lúc nào cũng đem con cái ra làm lý do để chống chế.
_ Thật không hiểu sao anh tôi lại mang cái ngữ ăn hại như mẹ con chị về đây nữa.
_ Còn nhìn. Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau làm đi, sắp đến giờ ăn trưa rồi. Không xong thì cô cũng khỏi ăn cơm luôn đi.
_Dạ.
Mai xoay người đá mạnh chậu nước bên cạnh, bực dọc nói: " Một lũ ăn hại. Bực cả mình" rồi bước đi.
Tôi cúi đầu vừa làm việc vừa dỗ con, dỗ mãi mà cu cậu không nín, uất ức nước mắt cứ trào ra, hai mắt ướt nhòe lệ.
_ Để bác làm cho. Cháu dỗ cu Bon đi.
_Dạ.
Dỗ mãi thằng bé mới chịu ngủ, lúc tôi quay lại bác Thủy đã làm xong gần hết rồi chỉ còn chậu quần áo chưa giặt. Xoắn tay áo, tranh thủ lúc con ngủ tôi vội vàng giặt nốt đống quần áo.
Giặt xong cũng đến giờ ăn trưa. Tôi phụ bác Thủy dọn cơm lên cho mọi người rồi xin phép xuống nhà. Cu cậu đang mọc răng lên quấy lắm, cũng may là không sốt nhưng hay khóc, tôi sợ nếu ở lại, Mai trông thấy ngứa mắt lại chửi mắng khiến mọi người không thoải mái. Thôi thì về phòng cho thằng bé ngủ cho khỏe, dù sao cũng đã phơi nắng cả buổi sáng rồi, chắc con cũng mệt.
Định bụng nằm ngả lưng một lát, đợi mọi người ăn xong, tôi sẽ lên dọn. Nào ngờ, mệt quá tôi lại ngủ quên mất, cũng may là có bác Thủy xuống gọi.
_ Liên, dậy đi cháu.
_Bác ạ.
_Ừ. Cháu ăn đi rồi lên dọn. Để thằng bé đây bác trông giùm cho. Khổ thân cháu.
_Dạ.
Tôi và vội bát cơm, nhồm nhoàng vài miếng cho lo bụng rồi ba chân bốn cẳng chạy lên nhà thu dọn. Thật may là Mai không có ở đây, chắc con nhỏ quỷ dữ đó đi ngủ rồi. Haizzz.... Vật lộn một hồi cuối cùng cũng rửa xong.
_____________
Buổi chiều tranh thủ lúc con đang ngủ, tôi cùng bác Thủy bắc thang ra vườn thu hoạch xoài.
Những chùm xoài chín vàng ươm rũ xuống mặt đất trông thật bắt mắt. Tôi cũng bác Thủy lần lượt hái từng cây. Hái hết một vòng vẫn chưa đủ số xoài cần hái.
_ Bác Thủy, chúng ta ra đằng kia đi.
_ Thôi, cây đấy cao với lại gần ao. Nhỡ may ngã xuống thì làm sao. Bác với mày làm gì có ai biết bơi.
_ Cháu sẽ cẩn thận mà. Bác cứ yên tâm đi. Thôi ra đó hái nhanh đi bác, không con quạ đen kia lại gào mồm lên thì mệt lắm ( quạ đen là biệt danh mà tôi đặt cho Mai).
_Ừ.
_ Trèo cẩn thận nhé.
_ Vâng. Bác giữ thang chắc nhé.
_ Bác ơi, đưa cho cháu cái tải với dây thừng.
_ Bác ơi, bác đón nè.
_ Thôi, hái thế thôi. Đủ rồi, mau xuống đi.
_ Ối trời. Liên mau leo vào đi cháu, ra ngoài đó nguy hiểm lắm.
_ Cháu không sao. Chỗ này xoài chín lắm. Cháu hái ít tí bác cháu mình ăn.
_ Đủ rồi. Đủ rồi. Xuống đi.
_ Bác đợi xíu. Cháu hái nốt mấy quả này rồi xuống ngay.
Đưa tay với với quả xoài ương ương phía xa. Gần tới rồi, tôi cố gắng nhướn thêm một xíu nữa, cảm giác lúc này thật là vi diệu, phía dứơi bác Thủy vẫn không ngừng nhắc tôi phải cẩn thận. Đưa tay nắm chặt lấy quả xòai rồi giật mạnh, tôi khẽ cười, bác Thủy cứ khóe lo, tôi từ nhỏ đã nghịch ngợm mấy việc trèo cây này làm sao làm khó được tôi.
Tôi cười tinh nghịch, bỏ xoài vào túi từ từ thả dây thừng cho túi xòai đáp đất. Nhìn túi xoài an toàn hạ cánh, tôi hét lớn:
_ Bác Thủy, bác giữ chắc thang nhé. Cháu xuống đây.
Nắm chặt lấy một cành cây, tôi trườn người ôm chặt lấy cây từ từ di chuyển xuống bằng những cành lớn nhỏ khác nhau.
Gần xuống đến nơi, chẳng hiểu từ đâu 3,4 con ong bắp cày, con nào con nấy to đùng, đen sì cứ nhắm hướng tôi mà bay tới.
Vốn sợ ong từ nhỏ, hoảng quá, tôi hét lớn, buông hai tay định ôm đầu mà quên luôn rằng mình đang ở trên cao.
A..... A....
Ùm...
Cả người rơi tõm xuống nước.
_ Cứu.... Cứu....
Phía trên, bác Thủy hét thất thanh.
_Liên, cứu.... Cứu....có ngừơi ngã xuống ao... Cứu.
Phía dưới nước sâu như thể có một bàn tay vô hình đang cố gắng kéo tôi xuống, mặc cho tôi vùng vẫy.
Người tôi bắt đầu mất sức, cả người lả dần đi, cơ thể bắt đầu chìm dần chìm dần xuống mặt nước.