- Thư. Tôi bất ngờ đến mức không thốt lên lời.
Thư, sao cô ta lại có mặt ở đây?
Tôi nhìn sang Lượng. Có vẻ như anh cũng đoán được tôi muốn hỏi gì chỉ cười vỗ vai tôi nói nhỏ " Em cứ bình tĩnh"
Anh Nam đỡ Thư đi vào trong. Mới có mấy tháng không gặp trông Thư khác quá. Mặt mày đen nhẻm gầy trơ xương, hai hốc mắt trũng sâu còn đâu là dáng vẻ tiểu thư ngày xưa.
Thư im lặng ngồi xuống, mặt cúi gằm xuống đất. Anh Nam cũng tiện tay kéo chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống. Lúc này anh Huy mới chậm rãi nói tiếp:
- Người cháu nói đến vừa rồi chính là Thư và kẻ chủ mưu cho vụ này chính là Hiếu và Mai.
- Mai. Mẹ tôi và vợ chồng ông Tám hoang mang nhìn nhau.
- Mai ư. Tôi không dám tin vào những gì mình vừa nghe như một thói quen tôi quay sang phía Lượng để kiểm chứng sau khi nhận đựơc cái gật đầu chắc nịch của anh tôi mới dám tin những gì mình vừa nghe.
- Nhưng sao... Tôi chưa kịp nói hết câu, anh Huy đã nói chen vào.
- Mọi người không nghe nhầm đâu. Chính là Mai và Hiếu. Anh Huy đưa tay cầm cốc nước lên uống một hớp rồi kể.
Vào một buổi tối hai ngày trước khi xảy ra chuyện, sau khi gặp gỡ Vy xong anh Huy đi trở về nơi ở để nghỉ ngơi. Trên đừơng đi vô tình bắt gặp Thư đang hoảng sợ chạy trốn, nhìn Thư thân gái một mình trời lại tối cộng thêm bộ dáng sợ hãi, dáng vẻ cầu xin của cô ta nên anh Huy thương tình đưa cô ta về nhà trốn tạm. Rồi cũng nhờ cứu mang Thư mà anh Huy lại vô tình biết đựơc kế hoạch thâm hiểm của hai người kia. Quả thực là may mắn về cùng.
Thư cũng không nói gì nhiều chỉ im lặng nghe anh Huy kể. Nhìn bộ dáng tiều tụy, thê thảm của Thư tôi không nén đựơc tò mò rón rén hỏi:
- Vậy ra người đêm đó em nhìn thấy là anh.
Huy, Vy ngạc nhiên nhìn tôi có lẽ họ không nghĩ tôi đã nhìn thấy.
- Em đã thấy anh.
Tôi gật đầu khẽ đáp:
- Vâng. Hôm đấy em có việc về muộn vô tình nghe đựơc hai người nói chuyện. Hai người có nói đến vụ kí kết gì đó.
Vy à lên một tiếng rồi nói " chị nghe thấy nên tưởng em định hại anh Lượng"
Tôi gật đầu.
- Trời ạ. Hôm đấy bọn em nói đến vụ kí kết chuyển nhượng cổ phần công ty may trên thành phố của gia đình chú hai. Thằng bé đấy 25 tuổi rồi mà chỉ biết ăn với đi chơi gái thành ra công ty thua lỗ liên tục, vốn rót vào bao nhiêu cũng ra đi hết. Bố em và chú hai bảo nó chuỷên lại cổ phần mà nó không nghe thành ra phải kêu em dùng khổ nhục kể ép nó nôn ra đống cổ phần đó.
- Ra vậy. Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Im lặng một lát tôi quay sang Thư.
- Sao tự nhiên họ lại muốn hại cô. Không phải....
Thư nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy đau thương lát sau mới nghẹn ngào đáp:
- Cô cũng biết. Hiếu, hắn vốn chẳng yêu tôi có điều tôi lại yêu hắn. Hắn chịu lấy tôi chẳng qua cũng là do gia đình tôi có thể giúp sức được cho nhà hắn. Lúc trước, tôi cứ nghĩ chỉ cần cô biến mất tôi sẽ có cơ hội, Hiếu sẽ yêu tôi. Nhưng đến khi cô đi rồi tôi mới biết thì ra đối với Hiếu phụ nữ chúng ta ai cũng như ai tất cả đều chỉ là trò chơi của hắn. Tôi tuyệt vọng, tôi đau đớn ngày nào cũng kiếm cơ, cãi nhau với hắn đến cuối cùng còn tìm cha nhờ cha giúp tôi ly hôn. Nhưng tên khốn đó không chịu hắn biết chuyện liền nhốt tôi lại đánh đập tôi rồi thậm chí... Thậm chí. Nói đến đây giọng Thư đã lạc hẳn đi.
- Thậm chí hắn còn vứt tôi cho mấy thằng bạn của hẳn rồi quay lại video uy hiếp tôi.
- Khốn khiếp. Vy tức giận đập bàn.
- Sao lại có loại người độc ác như vậy chứ. Hẳn không phải là người mà.
- Thế còn chuyện Hiếu với Mai. Cô có biết tại sao Mai lại hợp tác với Hiếu không.
Thư lắc đầu:
- Tôi không biết. Đêm đó lúc tôi đi vệ sinh tình cờ nghe được hai người họ nói chuyện thôi. Sau đó họ phát hiện ra tôi liền nhốt tôi lại để đánh, tôi vì không chịu đựng đựơc nữa nên đã liều mạng trốn ra. Tôi nghĩ kĩ rồi, cùng lắm là tôi bỏ đi biệt xứ chứ tôi thật sự không thể chịu đựng đựơc nữa rồi.
Trước đây, tôi từng rất rất căm hận Thế nhưng vào giây phút này đây nỗi oán hận dường như đã hóa thành niềm thương xót. Vì tình yêu, vì một người đàn ông con người ta có thể độc ác đến nhường nào. Nhưng rồi thứ đổi lại là gì, là một người đàn ông vô tình, là một cơ thể với đầy rẫy vết thương. Đến cuối cùng cả tôi và cô ta, cả hai người đều không ai có thể nắm giữ đựơc trái tim của con ngựa đực ham chơi.
- Tôi vẫn còn một chuyện này nữa. Không biết cô có biết không nhưng mà lúc trước, lúc Hiếu sắp kết hôn với cô. Khi nghe tôi thông báo có thai hắn không có vẻ gì là vui mừng, thậm chí còn lạnh lùng ném tiền kêu tôi đi phá. Tại sao...
- Tại sao hắn lại tự nhiên quan tâm đến cu Bon quá mức đúng không.
Tôi gật đầu.
Thư cười nhếch mép, gằn giọng đáp:
- Bởi vì hẳn không thể có con nữa.
- Sao. Làm sao có thể.
- Sao lại không. Đây chính là quả báo của hắn, quả báo của gia đình hắn. Cô có biết vì sao hắn không thể có con không, tất cả đều nhờ bản tính chăng hoa của hắn mà ra. Lần đó, hắn đi lên thành phố uống say trêu ghẹo con gái nhà người ta, trêu ai không trêu lại đụng trúng bạn gái của một đại ca chỗ đó đến cuối cùng bị bọn chúng đánh trúng chỗ hiểm, mất luôn khả năng nối dõi tuy nhiên sinh hoạt vợ chồng thì không ảnh hưởng.
- Hắn bị thế cũng đáng.
- Bảo sao hắn cứ mãi tìm cách giành lấy cu Bon.
*********
Chúng tôi ở nhà Vy hai ngày rồi mới trở về. Mai và Hiếu vừa hay dính vào bẫy thương mại mà mọi người đã dàn dựng sẵn và tất nhiên kết cục là lên đồn uống nước chè nói chuyện. Với bằng chứng rõ ràng, cả hai đều bị kết án về tội gian lận thương mại. Chuyện chưa dừng ở đó, tấm màn đen tối kia lại một lần nữa được vén ra. Vụ án của bác Thủy cũng có thêm tiến triển, bên công an tìm được một chiếc bông tai nhỏ nằm ở phía trong gầm tủ trên chiếc bông tai còn có vết máu. Sau khi tiến hành phân tích, điều tra đã tra ra chủ nhân của nó chính là Mai. Mới đầu Mai còn chối quanh chối co không nhận tôi, sau một hồi tra hỏi, gây áp lực Mai cũng sơ sẩy mà để lộ ra manh mối. Cuối cùng bằng chứng rõ ràng Mai cũng không có cách nào khác đành cúi đầu nhận tôi. Cùng gây tội ác với cô ta ngày hôm đó còn có Hiếu.
Trong một lần tình cờ bác Thủy vô tình phát hiện ra Mai và Hiếu có qua lại với nhau. Sau đó bác cũng tìm Mai nói chuyện, cô ta cũng hứa sẽ không gặp Hiếu nữa. Ai ngờ đâu về sau cô ta vẫn lén lút gặp thậm chí còn bày trò hại tôi rồi đổ tội cho Vy, bác Thủy biết chuyện tìm đến Mai nói chuyện dọa nếu Mai không dừng lại sẽ nói chuyện này cho mọi người biết. Cô ta vì lo sợ chuyện lộ ra ngoài nên đã bàn bạc với Hiếu lập kế hoạch trừ khử bác Thủy.
Cuối cùng Hiếu và Mai bị kết án 35 năm tù giam.
*********
5 tháng sau.
Trải qua bao sóng gió cuối cùng bầu trời cũng đã yên bình trở lại.
Sau bao ngày dày công thuýêt phục lòng chân thành và tình cảm của Vy và anh Huy đã thành công làm cảm động trái tim của hai vị phụ huynh. Bố Vy cũng đồng ý cho hai người đến với nhau với một điều kiện vô cùng, vô cùng khó đó là " Cả hai phải thật hạnh phúc"
Ngày cứơi của tôi với Lượng đã đựơc định. Chỉ còn hai ngày nữa thôi là tôi sẽ chính thức trở thành người phụ nữ của anh. Lần này tôi nhất định sẽ không phụ anh, sẽ dành quãng đời còn lại để bù đắp những tổn thương mà bản thân đã gây ra cho Lượng, yêu anh bằng cả con tim.
Trước ngày cứơi hai ngày Lượng dẫn tôi đến trại giam thăm Mai lần đi cùng này còn có một người phụ nữ. Đến cuối cùng, dù hận, dù oán trách Mai bao nhiêu đi chăng nữa anh vẫn không thể nào từ bỏ, dù Mai có độc ác hơn nữa thì sự thật cô ấy là em gái của Lượng cũng chẳng hề thay đổi.
Thời gian khiến con người ta thay đổi thật nhiều. Nhìn Mai hốc hác, gầy gò mà tôi không khỏi xót xa.
- Thấy tôi như này hai người vui lắm phải không.
- Mai, mọi người vẫn luôn nhớ em.
- Anh đừng có giả nhân giả nghĩa nữa. Tôi nghe mà buồn nôn. Anh thật giống bố anh đều là những kẻ đạo đức giả.
- Mai.
- Tôi nói sai sao. Tôi nói cho anh biết, tôi vốn không phải em gái ruột của anh. Những thứ anh có hiện nay đều là dùng tính mạng của bố tôi mà đổi lấy, chính bố anh đã giết chết bố tôi. Bố anh, ông ta chính là kẻ giết người.
- Mai, em hiểu nhầm rồi bố không phải người như thế.
- Hiểu nhầm. Chính mắt tôi nhìn thấy mà anh bảo là hiểu nhầm. Ngày đó, tôi đã tận mắt trông thấy ông ta rút dao ra khỏi người bố, máu từ người bố chảy xối không ngừng. Máu đỏ tươi, chảy đỏ cả một mảng.
- Mai. Người phụ nữ đi cùng lúc này mới nghèn nghẹn cất tiếng. Bà đứng dậy khỏi chiếc ghế cạnh đó, xoay người đi về phía Mai.
Mai sững sờ nhìn người kia rồi òa khóc lên.
- Mẹ.
- Mai.
Hai người ôm chầm lấy nhau.
- Con gái ngoan. Mẹ xin lỗi. Mẹ có lỗi với con nhiều lắm. Mẹ xin lỗi.
- Mẹ, sao giờ mẹ mới về. Con nhớ mẹ lắm. Giây phút nào con cũng không ngừng nhớ tới mẹ.
- Mẹ xin lỗi.
Mẹ Mai lau nước mắt cho con gái rồi kéo tay con ngồi xuống.
- Con gái ngốc. Con đã quên mười mấy năm rồi sao đột nhiên còn nhớ lại. Tất cả là tại mẹ, nếu mẹ không bỏ con đi thì con đâu có ra nông nỗi này.
- Không phải lỗi của mẹ. Con không hối hận, con chỉ đòi lại những thứ thuộc về mình.
Mẹ Mai khóc nghẹn nói:
- Không phải như con nghĩ đâu. Những gì con nhìn thấy không phải là sự thật. Năm đó hai nhà hùa vốn vào làm ăn. Bố con mới đầu cũng tu chí làm ăn lắm, nhưng kể từ lúc sinh con ông ý bắt đầu đổ đốn học người ta chơi cờ bạc. Mới đầu cũng thắng đấy sau càng chơi càng thua ngay cả tiền công ty ông ý cũng bòn rút đem chơi. Về sau nợ nần nhiều quá, chủ nợ đến đòi dữ quá bố mẹ mới tìm đến bố thằng Lượng để vay tiền. Nhưng tiền ở đâu ra, tiền công ty đã bị ông ý bòn rút hết rồi, tiền trong xưởng rượu thì cũng chẳng rút được nhiều vẫn không đủ trả nợ. Bố con lúc đó vì dồn nén uất ức lâu ngày lại không mượn đựơc tiền nên nghĩ không thông, tức giận quá độ không nghĩ gì vớ ngay lấy con dao để đâm thẳng vào bụng để phát tiết. Lúc đó mọi người đều sợ hãi, mẹ cũng không để ý đến con. Để rồi khi đêm đến nhìn con run rẩy, sợ hãi nói mớ trong mơ mẹ mới lờ mờ đoán ra sự việc. Những ngày sau đó dù mẹ có an ủi, dỗ dành con ra sao con vẫn không thoát khỏi nỗi sợ hãi. Rồi một ngày mẹ nhìn thấy con ngất ở ven đường khi tỉnh lại không nhớ gì nữa. Mẹ nghĩ như vậy cũng tốt, mẹ thực sự mệt mỏi cái cảnh ngày nào cũng bị người ta đến đòi nợ rồi vì vậy liền nhân chuyện này giao con cho bố Lượng nuôi dưỡng. Mẹ không ngờ chỉ vì sự ích kỉ của mẹ mà lại xảy ra bi kịch như vậy.
- Không, mẹ nói dối. Mẹ đang nói dối. Con không tin, mẹ chỉ đang lừa con thôi đúng không.... Không..... Mai như nổi điên, cô ta cầm lấy hộp bánh trên bàn đập mạnh xuống đất. Mấy người công an gần đầy thấy Mai kích động quá liền ghì cô ấy xuống rồi đưa vào trong.
Tiếng gào thét, tiếng khóc nức nở, giọt nước mắt ân hận của người mẹ. Tôi và Lượng đều lặng người đi.
Ngày cưới bầu trời trong xanh,gió hiu hiu thổi. Tiếng Vy hét lớn " Hôn đi, hôn đi" làm cả đám đông xung quanh đều hùa vào cổ vũ. Tôi ngại ngùng nhìn anh, Lượng cúi xuống hôn lên môi tôi. Hai má tôi đỏ bừng lên vì ngượng, miệng cười cười ngại ngùng.
Trong làn gió nhẹ tôi như nghe thấy tiếng ai đó thì thầm
" Liên, anh yêu em"
___ The end _______