• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Thu Trường Thiên đến Dương gia cũng trùng với ngày tổ chức lễ mừng thọ cho Dương Hạo, nói chung hắn cùng Dương Hạo có vài phần thất lễ.

Mấy ngày trước liên tục có rất nhiều khách nhân đến Dương gia, Thu Trường Thiên dưới giờ ngọ mới đến, Dương Phái lại đứng ở cửa nghênh đón.

“Thu huynh.”

Thu Trường Thiên chán ghét khuôn mặt giả tạo kia, không biết tại sao lại ghét hắn đến thế.

Mặt không đổi sắc liền ôm Huỳnh đem xuống xe ngựa, đối Dương Phái gật gật đầu. “ Thật có lỗi, ta đến trễ”

“Đâu có, vừa đúng lúc.” Dương Phái làm bộ cười sang sảng, dường như không có khúc mắc về chuyện lúc trước, thấy Huỳnh được ôm xuống dưới, còn ngạc nhiên nói “Đây không phải là Huỳnh sao, không thay đổi một chút nào nha.”

Thu Trường Thiên bảo Huỳnh đứng ở bên cạnh mình, dù sao cũng đang ở bên ngoài, hành động quá mức thân mật có thể làm nhiều người chú ý, hắn không muốn Huỳnh phải gặp bất cứ trở ngại nào khi đang ở đây.

Bất quá Huỳnh lại không cảm thấy như thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thu Trường Thiên, lại đem bàn tay nhỏ bé của mình để vào trong tay của hắn.

Thu Trường Thiên do dự một chút, nếu như đang ở trước mặt người khác hắn có lẽ sẽ không nắm tay của Huỳnh, nhưng đây là đang đứng trước mặt Dương Phái, có chút ý đồ muốn khiêu khích, liền cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé mát lạnh kia.

Ánh mắt dò xét của Dương phát chợt lóe lên tinh quang “Đúng rồi, bệnh của Thu huynh thế nào rồi?”

“ Đã không việc gì rồi.”

“Trong số khách nhân lần này có thần y Bạch Qùy, không bằng thỉnh hắn xem bệnh cho Thu huynh luôn một thể.”

Vẻ mặt Thu Trường Thiên không thay đổi “Phiền toái.”

“Ây da, mà phụ thân vẫn luôn nhắc tới ngươi, mời vào.”

“Làm phiền.”

Trước kia Dương Phái cũng một bộ mưu mô quỷ quái, Thu Trường Thiên vẫn có thể cùng hắn chào hỏi trong chốc lát, thế nhưng lần này lại cảm thấy hắn cực kỳ đáng ghét, kỳ thật Dương Phái cũng chưa có làm cái gì, tuy rằng trong lời nói có điểm châm chọc, bất quá Thu Trường Thiên tuyệt đối không để ý việc này, cứ coi hắn như ruồi muỗi vo ve cũng được.

Giữa trưa yến tiệc bên trong đại sảnh đã bắt đầu, Thu Trường Thiên có điểm không muốn đi vào, khách nhân đều là người quen, hắn nhất định sẽ khó ứng phó, lại lo lắng không muốn để một mình Huỳnh quay về hậu viện nghỉ ngơi.

Lúc này đứng ở bên ngoài đại sảnh Huỳnh liền kéo lấy tay của Thu Trường Thiên, Thu Trường Thiên lấy lại tinh thần thấy hắn nhăn mặt cau mày nhìn chằm chằm trước đại sảnh, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, ngồi nơi đó chính là Bạch Qùy một thân áo trắng đang tự uống rượu, còn ra vẻ ai cũng không để ý.

“Làm sao vậy?”

Huỳnh tỏ vẻ chán gét mà dụi dụi trước mũi của chính mình.

Thấy hành động của hắn thực giống một tiểu hài tử đang tức giận, khẽ cười, “ Ghét mùi hương trong kia sao?”

Huỳnh nhanh chóng gật đầu.

“Vậy ngươi đi nghỉ trước được không?” Sai thật nhiều hộ vệ đi theo, tạm thời hẳn là không có vấn đề gì xảy ra.

Đột nhiên Huỳnh liều mạng lôi kéo Thu Trường Thiên “Không được, không được.”

“Huỳnh ngoan, ta nhất định phải vào trong, bằng không ngươi ở đây chờ ta một lúc, ta đi chào hỏi người quen rồi sẽ ra ngay?”

Huỳnh lập tức bĩu môi.

Mặc dù Huỳnh có điểm thực tùy hứng, nhưng vẫn rất nghe lời.

Thu Trường Thiên cho gọi hộ vệ của hắn đang đứng ở bên ngoài đi theo bảo vệ Huỳnh, sau đó bước vào đại sảnh, hắn vừa xuất hiện lập tức đã bị nhiều người nhận ra.

Tiếp theo là một trận hỏi han tới tấp.

Bạch Qùy thấy hắn tiến vào cũng chỉ liếc mắt một cái, Thu Trường Thiên cũng không tìm đến bắt chuyện, dường như hai người hoàn toàn không quen biết.

Vẻ mặt Dương Hạo đắc ý nhìn theo hướng Thu Trường Thiên đang đi tới “Thiên nhi.”

Thu Trường Thiên hành lễ “Nghĩa phụ, Trường Thiên đến chậm.”

Vừa gật đầu vừa vuốt chòm râu phía trước “Đã lâu không có tới Dương gia, nghĩa phụ rất nhớ ngươi a.”

“Vâng, Trường Thiên đến chậm, mong nghĩa phụ thứ lỗi.”

“Ngươi bận rộn như vậy nên không cần vội vàng, nghĩa phụ vẫn hiểu được, mau ngồi xuống đi.”

Lập tức có người hầu mang ghế dựa đặt bên cạnh Dương Hạo.

Thu Trường Thiên không muốn làm mất mặt Dương Hạo, đành phải ngồi xuống bồi hắn uống vài chén rượu.

Thật vất vả mới tìm được cơ hội rời đi trước thời hạn, sắc mặt Dương Hạo nhìn không được tốt lắm “Nếu đã đến đây rồi liền ở lại vài hôm đi, ngày mai nghĩa phụ có việc muốn nói với ngươi.”

Thu Trường Thiên đành phải gật đầu đáp ứng.

Từ trong đại sảnh đi ra ngoài, xa xa lại nhìn thấy Dương Phái đang đứng bên cạnh hộ vệ nói chuyện với Huỳnh.

Trái tim hắn như muốn nhảy dựng lên, Thu Trường Thiên liền vội vàng bước nhanh tới.

Dương Phái còn đang nói chuyện, Huỳnh nghe được tiếng bước chân đằng sau, quay đầu lại thì nhìn thấy Thu Trường Thiên liền lập tức nhảy lên.

Thấy thói quen hay nhào vào lòng mình của y, Thu Trường Thiên mới yên tâm được một chút, thế nhưng Huỳnh đi tới chỉ cách hắn hai bước liền ngừng lại.

Huỳnh nhăn mặt nhìn Thu Trường Thiên, tay hướng về phía hắn quạt quạt.

“Huỳnh công tử chán ghét mùi rượu sao?” Dương Phái cũng không tức giận, tiếp tục tiến đến bên cạnh Huỳnh.

Hộ vệ thấy chủ tử đã tới, sẽ không giống như lúc trước mà ngăn cách Dương Phái tiếp cận Huỳnh.

“Nghĩa phụ đang tìm ngươi đấy” Thái độ của Thu Trường Thiên không được tốt.

“A, Thu huynh là ra tìm tại hạ?”

“Ta muốn nghỉ ngơi”

“Thu huynh thật sự mệt mỏi? Chậc chậc, thoạt nhìn Thu huynh còn rất khỏe mạnh a, bất quá chỉ là miệng cọp gan thỏ.”

Căn bản Huỳnh không rảnh coi hai người kia răng môi đấu khẩu, cẩn thận hướng về phía Thu Trường Thiên đi từng bước một, cảm thấy có thể tiếp nhận lại tiến thêm một bước, không biết Thu Trường Thiên uống bao nhiêu rượu, nhưng cả người đều toát ra mùi vị thức ăn cùng rượu, thật sự rất khó ngửi.

Cuối cùng Huỳnh vẫn là đứng cách Thu Trường Thiên nửa bước, bàn tay túm lấy tay áo của hắn, một tay bịt mũi lại.

“Bạch đại phu cũng ở bên trong, muốn hắn kê mấy đơn thuốc bồi bổ cho Thu huynh hay không?”

“Dương thiếu gia thật đúng là thích quan tâm người khác a, không bằng trước tiên xem lại chính mình đi.”

“Ai nha, Dương mỗ thân thể rất tốt đó.”

Không muốn để ý đến hắn, liền túm lấy tay của Huỳnh, nhanh chóng đem Huỳnh ôm vào trong lòng ngực.

“A ân…” Cúi đầu liền hôn nhau thắm thiết.

Lại ngẩng đầu lên nhìn Dương Phái một bộ quá mức kinh hách, cả mặt hắn đều tái xanh.

“Hừ, Thu mỗ thân thể ra sao, không cần kẻ khác quan tâm.” Thấy sau khi hôn xong Huỳnh lại vội vàng quay mặt về phía khác lè lưỡi liên tục nhưng hắn cũng không tức giận, nhanh chóng ôm Huỳnh rời đi.

Sau giờ ngọ yến tiệc kết thúc, một phần khách nhân đã ra về, giữ trưa Dương Hạo cũng đã uống quá nhiều, buổi tối đã muốn không thể tiếp đãi được ai, Thu Trường Thiên cùng Huỳnh vui vẻ ở trong phòng dùng bữa tối.

Dù sao cũng đang ở nhà người khác, Thu Trường Thiên vẫn đề phòng, không giống lúc bình thường mà khiêu khích Huỳnh, hai người dùng tay giải quyết xong liền ngủ.

Đêm dài lắm mộng, Thu Trường Thiên tính ngày thứ hai phải hướng Dương Hạo chào từ giã, dù sao lễ vật sinh nhật của Dương Hạo cùng ngày sẽ đưa qua.

Thế nhưng Dương Hạo nhất quyết muốn hắn ở lại mấy ngày, phụ tử hai người ôn lại chuyện xưa, Thu Trường Thiên cự tuyệt không được, đành phải ở lại một đêm.

Buổi tối Dương Hạo mở yến tiệc, nói là gia yến (tiệc gia đình), ở trong Dương gia cũng có họ hàng thân thuộc với Thu Trường Thiên nên hẳn phải mở yến tiệc riêng .

Thu Trường Thiên còn đang lo lắng không biết có nên mang Huỳnh theo hắn hay không, nghe nói ngay cả tiểu hài tử cũng đều tham dự, lại là gia yến. Dù sao người cũng đã mang đến, muốn giấu cũng giấu không được, vẫn nên dẫn theo Huỳnh tham gia yến tiệc.

Dương Hạo tuổi cũng đã cao, từng trãi nên chuyện gì cũng gặp qua, nhìn thấy thiếu niên tuyệt sắc dáng vẻ ngây ngốc cũng chỉ nhíu mày, ngoài ra không có biểu hiện gì khác.

Nhưng người khác sẽ không bình bĩnh được như vậy, mặc dù là gia yến, cùng ngồi đầy ba bàn lớn, ánh mắt cả trai lẫn gái luôn dò xét Huỳnh, vài vị tiểu thư tuổi nhỏ còn khẽ thảo luận bàn tán.

Cái gì mà chẳng qua chỉ có bộ mặt xinh đẹp, yêu mị, bất quá vẫn chỉ là một nam sủng, càng nói càng khó nghe.

Huỳnh tuyệt nhiên thích ứng trong mọi tình cảnh, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt xoi mói của người khác, tự nhiên dựa vào Thu Trường Thiên đang ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn mà chảy nước miếng. Thu Trường Thiên cũng không muốn để ý đến đám người ngu dốt kia, nói tùy tiện có thể bỏ qua, nhưng nếu động thủ va chạm liền tuyệt đối không tha.

“Thiên…”

“Đợi một lát nữa.”

Huỳnh cũng không biết phải đợi cái gì, nhưng nếu Thiên muốn hắn chờ hắn sẽ chờ.

Cuối cùng thấy người khác lấy chiếc đũa, Huỳnh lập tức khoa tay múa chân bảo Thu Trường Thiên cho hắn đĩa rau “Kia, kia, còn có, kia kìa…”

Đúng vậy, hắn tuy rằng đã biết cần phải nhai thức ăn rồi mới nuốt, nhưng không ai đút cũng sẽ không ăn. Đây đều là công lao của Thu Trường Thiên, hắn không để Lý Thi Thi đút cơm cho Huỳnh, may mắn Lý Thi Thi cũng không khó chịu vì việc này.

Dương Hạo thấy Thu Trường Thiên tự nhiên cấp cho thiếu niên kia đĩa rau, lại đút cho hắn ăn, mặt muốn biến sắc nhưng vẫn cố gắng kìm nén không tỏ thái độ.

“Thiên…” Còn chưa nói muốn cái gì, một miếng sườn liền gắp vào trong bát Huỳnh.

Dương Phái cười a a xong đối Huỳnh nói “Ta nhớ rõ, ngươi thích ăn.”

Dương Phái này rõ ràng ra vẻ quyến rũ làm cho cả một bàn người sững sờ kinh ngạc, ánh mắt Thu Trường Thiên trầm xuống, bất quá Huỳnh căn bản là không để ý đến Dương Phái, trong mắt chỉ có miếng xương sườn kia, hướng về Thu Trường Thiên mà há mồm “A…”

Qủa thực Thu Trường Thiên bắt đầu gắp miếng sườn kia lên, đưa đến bên miệng Huỳnh lại quay một vòng, kết quả nhét vào miệng mình, trong lòng đang đắc ý, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó ── không ổn!

Qủa nhiên, Huỳnh liền đem miệng tiếp sát môi hắn ý muốn giành lấy miếng sườn kia.

Người bên ngoài chỉ thấy Huỳnh hơi di chuyển, Thu Trường Thiên liền vội vàng đem hắn đè xuống, rất nhanh trong lúc môi kề môi đã đưa trả miếng thịt vào trong miệng của Huỳnh, hiển nhiên sẽ không thấy hành động lỗ mãng nào.

Dương Phái cười không có hảo ý, rõ ràng nhìn rõ Huỳnh đã làm cái gì.

Biết thì biết, Thu Trường Thiên lại không sợ hắn biết, thế nhưng trước mặt một đám người xa lạ lại bị Huỳnh hôn, da mặt hắn không dày như vậy đâu.

Dương Hạo ho khan một tiếng, đặt đũa xuống “Bảo hắn tự mình ăn.”

Những lời này Huỳnh nghe hiểu, hơn nữa còn không nể tình liền làm cho Dương Hạo thực mất mặt mà đáp trả “Tại sao?”

Không nghĩ sẽ bị hỏi lại, Dương Hạo lập tức sửng sốt.

Dương Phái thì buồn cười.

Sau khi Dương Hạo ý thức được tình huống trước mắt, cổ đều đã đỏ bừng, vừa định phát hỏa, liền bị một tiếng ‘linh linh’ cắt ngang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK