• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Huỳnh tỉnh lại, cảm giác đầu tiên thật là dễ chịu, toàn thân thả lỏng, dường như đã lâu không có thoải mái như vậy.

Chậm rãi mở mắt, hiện ra ngay trước mắt Huỳnh là một cảnh tượng kỳ quái.

Lúc này Thu Trường Thiên cùng Tiểu Thu Minh ngồi đối diện nhau mắt to trừng mắt nhỏ. Đúng vậy, đứa nhỏ ngồi đối diện chính là người đã ở cùng hắn mấy tháng nay.

Tiểu Thu Minh nằm bò ở trên giường, chỉ ngẩng đầu cũng đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố nhìn Thu Trường Thiên.

Thu Trường Thiên cũng bị khiêu khích mà trỗi dậy tính cách trẻ con, nói cái gì cũng không chịu nhận thua, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tiểu Thu Minh.

Sau khi Thu Anh ra đời, Thu Trường Thiên đã bỏ một số tiền khá lớn để đóng thêm một cái giường ở trong phòng, tiện cho việc tiểu hài tử chơi đùa, cái giường lớn kia phải chiếm một phần năm của phòng ngủ.

Cho nên mặc dù Huỳnh đang ngủ, cũng không gây trở ngại Thu Trường Thiên ở trên giường đùa nghịch cùng đứa nhỏ.

Hơi nước trong mắt Tiểu Thu Minh càng ngày càng nhiều, có vẻ muốn khóc đến nơi, trong lòng Thu Trường Thiên thật đắc ý ── sợ rồi sao, chịu thua đi. ( Shoorin : pó tay, anh trẻ con quá đi )

Ai ngờ đột nhiên Thu Minh ngáp một cái thật to.

Thu Trường Thiên thất bại trận này, lại nghe thấy tiếng Huỳnh đang cười khúc khích.

“ Cười nhạo ta sao!?!” Tuy rằng biểu hiện của Thu Trường Thiên thực giống như đứa nhỏ to xác đang chịu ủy khuất, nhưng động tác thì lại trái ngược hoàn toàn.

Huỳnh bị bàn tay to lớn của Thu Trường Thiên vồ lấy kéo vào trong ngực, kế tiếp hai người làm một hành động cực kỳ xấu hổ.

Thu Trường Thiên liếm liếm môi, há mồm cắn nhẹ vào cổ Huỳnh một phát, thanh âm của Huỳnh như tiếng chuông bạc ngân vang, khiến cho Thu Trường Thiên lại cảm thấy một trận tâm dương khó nhịn.

“Nha! Nha nha!”

Lúc này Tiểu Thu Anh đang túm một góc quần của Thu Minh bò tới, cũng vừa thấy Thu Trường Thiên và Huỳnh ở bên này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn tỏ ý đe dọa vô cùng nghiêm túc.

“Hắn cho rằng ta đang khi dễ ngươi ” Thu Trường Thiên cố ý dựa đầu vào trong cổ của Huỳnh.

Qủa nhiên Tiểu Thu Anh trợn tròn hai mắt, nhưng tay vẫn còn túm lấy Thu Minh không chịu buông “Oa ô!”

Thu Trường Thiên không biết đứa con là học cái tiếng kêu quái lạ đó ở đâu, hắn bị chọc cười liền ha hả cười to.

Huỳnh hướng ngón tay về phía Tiểu Thu Anh, “Anh nhi, đến đây.”

Tiểu Thu Anh vẫn bất động, thân thể nhỏ nhắn lại bị Thu Minh kéo sang một bên.

“Lại đây.”

Thu Trường Thiên cầm lấy ngón tay của Huỳnh, “Hắn sẽ không qua đây đâu, hắn cứ bám dính Minh nhi như vậy quả thực giống như muốn sinh trưởng trên người Minh nhi luôn rồi a.”

Huỳnh có chút bất mãn.

Thu Trường Thiên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Huỳnh

“Vừa lúc ta có việc muốn nói với ngươi.”

Huỳnh gật đầu “Nói.”

Thu Trường Thiên ôm lấy Huỳnh, để cho hắn ngồi lên bắp đùi mình, hai gò má của Huỳnh hơi hơi ửng hồng.

Thu Trường Thiên vừa nhìn đã biết hắn hiểu sai.

“Là chuyện đứng đắn.”

Huỳnh che hai lỗ tai đã đỏ hồng trừng mắt nhìn Thu Trường Thiên, dùng ánh mắt thay lời muốn nói ── nói chuyện đứng đắn mà phải thổi vào lỗ tai người ta sao?!

“Huỳnh, ngươi xem, Anh nhi cũng đã sinh ra, tuy rằng Minh nhi không phải thân sinh cốt nhục của chúng ta, nhưng chúng ta nhận hắn làm con nuôi rồi nha,” Thu Trường Thiên tựa cằm lên đỉnh đầu Huỳnh, giọng điệu giống như đang lừa gạt muốn cướp kẹo của đứa nhỏ nào đó, “Như vậy chúng ta đã có hai đứa con trai.”

Huỳnh không biết hắn muốn nói cái gì, liền im lặng lắng nghe.

“Ngươi xem, việc cưới xin của hai ta có phải nên làm rồi hay không?”

Huỳnh tiếp tục im lặng…

Thu Trường Thiên nâng cằm của Huỳnh lên, cả giận nói.

“ Ta đang nói chuyện với ngươi nha.”

Hỗn đản, tim đập nhanh như vậy làm chi, còn lòng bàn tay sao lại lạnh như thế chứ, lúc này cái gì cũng không dùng được!

Gặp qua không ít trường hợp Thu đại bảo chủ đang khẩn trương, cư nhiên lúc này hắn là đang khẩn trương a, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, ngoại trừ tức cười còn có phẫn nộ.

Huỳnh thấy hắn tức giận lại càng thêm khó hiểu.

“Cái gì?”

“Thành thân a, ngươi có nguyện ý hay không!”

Y dám nói không, nếu dám, nếu…không muốn cũng phải bắt đi thành thân!

Nghĩ như vậy khiến tâm trạng Thu gia bảo chủ thoải mái hơn nhiều, cảm giác căng thẳng cũng từ từ tan biến, dù sao hắn chỉ nhận định mỗi hắc xà yêu này, cũng đừng ai nghĩ muốn cản trở hắn!

Huỳnh rất nhanh liền tìm kiếm thông tin về chuyện “Thành thân” được cất chứa ở trong đầu.

“Chính là hai người làm chuyện thoải mái vào buổi tối”── đây là do Dương Phái đã từng nói qua.

“Chúng ta thành thân rồi nha” Huỳnh nói.

Đổi lại lúc này Thu Trường Thiên sửng sốt.

Huỳnh tiếp tục giải thích :

“Chúng ta làm chuyện thoải mái, cho nên đã thành thân.”

Thu Trường Thiên sớm đã không nhớ rõ lời Dương Phái nói, nhưng rõ ràng Huỳnh đối với chuyện “Thành thân” có sự hiểu lầm, dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu Huỳnh. “Huỳnh ngốc, không phải thành thân chỉ để làm chuyện thoải mái. Hai người thành thân là muốn để cho toàn bộ người trong thiên hạ, để cho thần linh trên trời, ma quỷ dưới địa phủ đều biết rõ, cả đời này mặc kệ có phát sinh chuyện gì, tuyệt đối không phản bội đối phương, luôn yêu thương hắn, vĩnh viễn không bao giờ chia ly, dù đang ở nơi đâu, trong lòng đối phương chỉ có một người duy nhất.”

Hiếm khi thấy Thu Trường Thiên tỏ tình một lần, mặc dù Huỳnh nghe không hiểu lời tỏ tình của hắn, chỉ cảm thấy đó là chuyện rất quan trọng.

“Chúng ta còn chưa thành thân? Vậy, mau thành thân, thành thân a”

Thu Trường Thiên nhìn dáng vẻ khờ khạo cùng đôi mắt to trong veo tựa như viên trân châu đen láy của Huỳnh.

“Nói rất đúng, tuyệt đối không được đổi ý.”

Huỳnh ôm lấy cổ Thu Trường Thiên hôn lên môi của hắn.

“Không đổi ý, chỉ duy nhất một người.”

Bảo chủ Thu gia bảo Thu Trường Thiên muốn thành hôn!

Đây chính là đại tin tức nghĩ muốn giấu cũng giấu không được, đoạn thời gian trước Thu gia bảo nổi trận lôi đình dùng thủ đoạn đánh tan sản nghiệp khổng lồ của Dương gia, thuận lợi thay thế làm chủ nghiệp vụ của Dương gia, dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục việc vận chuyển buôn bán.

Từ đó Thu gia bảo trở thành tập đoàn buôn bán lớn nhất cả nước.

Nhưng đương nhiên chuyện này không phải tin động trời gì lắm, chuyện được lưu truyền nhiều nhất, khó tin nhất chính là đương gia chủ mẫu tương lai của Thu gia bảo.

Nghe nói một năm trước, Thu Trường Thiên cơ hồ vận dụng toàn lực khắp thiên hạ tìm người này cũng chính là vị hôn thê thích cải nam trang đó.

Nghe nói vị cô nương này có xuất thân không thể tưởng tượng được, nàng đã ẩn cư trong rừng núi, là tộc trưởng dân tộc cổ xưa nào đó, ngay cả vương hậu trong hoàng cung đều kém xa với dung mạo xinh đẹp của nàng, đến cả quốc sư đương triều so ra tài trí còn kém xa, vị này đã làm Thu đại bảo chủ say đắm đến chết mê chết mệt.

Cũng vì để cho vị này làm chủ mẫu tương lai của Thu gia, Thu Trường Thiên mới có thể thuận lợi tiếp quản sản nghiệp của Dương gia như vậy.

Lời đồn cứ thế được lan truyền, đến cuối cùng ngay cả tiên nữ cũng hạ phàm xem thử, thế nhân ai cũng muốn nhìn ngắm vị mỹ nữ trong truyền thuyết này.

Mà vị “mỹ nữ” được người người truyền tụng lúc này đang ôm hài tử ngồi trong hoa viên phơi nắng.

“Trời a!”

Thu Trường Thiên sợ hãi, ngay cả câu trách móc cũng không thốt ra được, vội vàng xông lên phía trước.

Thân thể Huỳnh gầy nhỏ vô cùng, vẫn là bộ dáng thiếu niên khi lần đầu gặp Thu Trường Thiên, nhưng lại cùng lúc ôm hai đứa nhỏ, một đứa ba tháng một đứa bốn năm tháng nhìn có điểm miễn cưỡng, huống chi y còn đang ngủ gà ngủ gật.

Huỳnh bị tiếng hô của Thu Trường Thiên đánh thức, cúi đầu nhìn xuống, Tiểu Thu Minh còn ở trên người mình, thế nhưng Tiểu Thu Anh gần như sắp rơi xuống đất rồi, hắn đang cố sức dùng một tay túm lấy góc áo của Huỳnh, một tay bám vào chân của Tiểu Thu Minh.



Thu Trường Thiên đi tới ôm lấy Tiểu Thu Anh, tiểu oa nhi lúc này giống như một khối tròn vo tuy rằng đã buông áo của Huỳnh ra, nhưng không có thả chân của Tiểu Thu Minh, Thu Trường Thiên đành phải ôm cả Tiểu Thu Minh, mỗi bên một đứa.

“Thật là, người đâu cả rồi? Sao có thể để ngươi ôm đứa nhỏ như vậy”

Hiển nhiên chuyện như vậy đã không phải lần đầu tiên.

Huỳnh cũng tuyệt không để ý Thu Trường Thiên nói cái gì, quay đầu nhìn hai dáng người cách đó không xa.

“Thi Thi!”

Lý Thi Thi hướng về phía Huỳnh nở nụ cười thật tươi.

“Huỳnh.”

Người bên cạnh Lý Thi Thi đương nhiên chính là Bạch Qùy.

Đứa nhỏ đã có Thu Trường Thiên ôm, Huỳnh lập tức nhảy lên chạy về phía Lý Thi Thi, kéo tay nàng.

“Thi Thi, Thi Thi đi đâu vậy? Đều tìm không thấy Thi Thi.”

Bạch Qùy nghiêng mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Huỳnh đang nắm lấy tay Thi Thi, tuy rằng không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt không được tốt lắm.

Lý Thi Thi ngắm nhìn Huỳnh, bộ dáng y luôn giống như một đứa nhỏ, niềm vui mừng rạng rỡ hiện lên trên gương mặt xinh đẹp kia là phát ra từ tận đáy lòng, thuần khiết không chút vấy bẩn.

“Ta đi chữa bệnh a.”

“Có thể trở về chưa?”

Vẻ mặt Lý Thi Thi cứng đờ, Bạch Qùy làm bộ như không thèm để ý, nhưng hai lỗ tai lại dựng thẳng lên như rất muốn nghe câu trả lời của Lý Thi Thi.

Lý Thi Thi liếc nhìn Thu Trường Thiên đang đứng ở phía sau Huỳnh. Thu Trường Thiên có điểm xấu hổ liền khụ một tiếng rồi quay mặt đi.

Huỳnh không biết Lý Thi Thi đang nhìn cái gì, liền chặn ngang hướng nhìn của nàng, để cho Lý Thi Thi chỉ nhìn được y.

Trong lòng Bạch Qùy thầm nói một câu với Huỳnh ── làm tốt lắm!

Đột nhiên Huỳnh phát hiện cạnh gò má Lý Thi Thi có một vết tích nhàn nhạt, đưa tay sờ lên.

“Đây là cái gì?”

Lý Thi Thi theo bản năng lùi về sau vài bước, nói đến vết tích kia. Đó là khi Dương Phái muốn giết nàng, đột nhiên Huỳnh xuất hiện đánh văng thanh kiếm là lúc dấu vết này được lưu lại.

Huỳnh cũng nghĩ tới, có chút đau xót.

“Có thể xóa được không?”

Đột nhiên Bạch Qùy hừ một tiếng.

Với kỹ thuật của Bạch Qùy đương nhiên là có thể xóa đi vết tích kia, thế nhưng Lý Thi Thi muốn lưu nó lại.

Tâm tư của Huỳnh rất đơn thuần, không biết trong lòng mấy người này đều hỗn loạn ít nhiều.

“Thi Thi, Huỳnh muốn thành hôn.”

Huỳnh đong đưa hai tay Lý Thi Thi , y dường như so với lúc trước càng nũng nịu hơn .

“Thành thân thật là phiền phức a, phải chuẩn bị cho thật tốt ”

Huỳnh đột nhiên hỏi:

“Khi nào Thi Thi thành thân?”

Thu Trường Thiên ho khan càng thêm lợi hại, Huỳnh quay đầu hỏi:

“Làm sao vậy?”

Khuôn mặt Lý Thi Thi hơi ửng hồng, đưa tay sờ lên cây ngọc trâm đang cài trên tóc.

Bạch Qùy lại hừ một tiếng, bất quá lần này rõ ràng là đang vô cùng đắc ý.

Tác giả ps : Nội dung vở kịch ở phần tiếp theo, hắc hắc, chính là lão gia khỏa chờ mong cảnh tượng này đã lâu rồi, thành thân nhá ~~ một vị bằng hữu của Huỳnh sẽ đến a ~~

____________________________________________________________________

Tiêu : Các nường chuẩn bị quà cười cho em nó đê nha =))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK