Tuy trong lòng rất nghi ngại nhưng cô không hỏi, chỉ lặng lẽ, kiên nhẫn lắng nghe, nghe chàng trai trước mặt thuật lại từng chút một.
Lúc anh cô độc và bất lực nhất, cô gái ấy luôn ở cạnh, anh rất cảm kích về điều đó.
Cô gái ấy từ nhỏ đã học violin, thường ra nước ngoài thi thố, gặt hái được nhiều giải thưởng lớn, được các tiền bối trên thế giới ngợi khen là Paganini của Trung Quốc đương đại.
Sau khi họ trở thành bạn thân, có một lần cô ra nước ngoài thi đấu rồi mang giải thưởng về, trên đường về thì bất ngờ xảy ra tai nạn xe cộ.
Lúc anh nhận được tin và chạy đến bệnh viện thì cô vẫn chưa tỉnh.
Bác sĩ nói rằng có một tin rất xấu.
Một bên tai của cô đã mất đi thính lực, một bên tay cũng không còn sức để cầm nắm bất cứ thứ gì, cho dù là một ly nước, một quyển sách, hay một cây vĩ cầm.
Lúc cô hôn mê luôn gọi tên anh.
Mẹ cô nói với anh, vì cô không yên tâm về anh – cô vẫn chưa biết bố anh đã về nhà – nên cuống quýt trở về nước để ở cạnh anh, nên mới bất chấp trời mưa đường trơn, nhất định đi bằng được.
Kết quả là, chiếc xe chở cô và các bạn trong đội vì đường trơn không phanh kịp nên đã xảy ra tai nạn. Cô vì bảo vệ bạn mà lúc xảy ra tai nạn đã nhào sang che chắn cho đối phương.
Thế là, không ai bị thương gì cả, còn cô thì không bao giờ còn kéo violin được nữa.
Khi cô tỉnh lại thì không chịu gặp ai, cứ khóc mãi.
Cha mẹ cô gần như suy sụp.
Nhìn cha mẹ cô đau lòng tuyệt vọng, anh bỗng nhớ đến mẹ mình.
Anh bất chấp sự cự tuyệt của cô, cứ xuất hiện trước mặt cô.
Giống như trước kia cô ở bên anh, lần này đến lượt anh chăm sóc cô, ở cạnh cô, cổ vũ cô.
Cuối cùng, cô đã dần dần chấp nhận sự thật, không còn khóc nữa.
Có một hôm, cô đặt bàn tay yếu ớt của mình lên mu bàn tay anh, tha thiết và dè dặt hỏi: “Anh có chê em không?”.
Anh biết, cha mẹ cô đang nhìn ánh mắt rất khẩn thiết, ánh mắt đong đầy van nài; cô cũng đang tha thiết nhìn anh, trong mắt ngoài ánh lệ và mong đợi ra, còn thấp thoáng nỗi sợ hãi.
Anh nắm lấy tay cô, lau nước mắt đọng trên gò má cô, áp sát vào bên tai có thể nghe được của cô, nói rằng: “Không bao giờ!”.
Thế là họ đã trở thành người yêu.
Trương Nhất Địch thở ra, kể đến hồi kết.
“Về sau người nhà cô ấy nghe nói cũng có bệnh nhân giống cô ấy, sau khi tập vật lí trị liệu ở một bệnh viện nước ngoài đã gần như hồi phục, thế là sau khi tốt nghiệp cấp ba, cả nhà cô ấy đã định cư ở châu Âu. Cô ấy muốn tôi cũng ra nước ngoài du học, nhưng tôi muốn ở cạnh bố nhiều hơn, nên hẹn với cô ấy thi vào Đại học A, đến năm hai hoặc năm ba có chương trình giao lưu du học sinh thì sẽ đến tìm cô ấy”.
Trác Yến rất lâu cũng không lên tiếng.
Sau khi nhớ lại, như nhận ra điều gì, cô ngước nhìn và hỏi: “Này, đến năm thứ ba cậu sẽ đi sao?”.
Trương Nhất Địch nhìn cô, gật đầu: “Có lẽ, còn có thể sớm hơn”.
Không hiểu vì sao, tin này khiến Trác Yến bỗng cảm thấy một nỗi buồn ly biệt.
“Thời gian không nhiều nữa!”. Cô bất giác than thở một câu, mở to mắt ra sức trừng trừng nhìn Trương Nhất Địch: “Con người cậu không chụp hình chung với con gái, vậy mình nhân lúc này ngắm cậu cho kỹ, nhớ rõ ngoại hình cậu để sau này chia tay rồi sẽ không dễ quên mất!”.
Trương Nhất Địch như sợ ánh mắt nhìn thẳng thừng của cô, chỉ nhìn một lúc rồi cụp mắt xuống, nhanh chóng quay đầu đi.
Yết hầu anh nhấp nhô lên xuống một lúc rồi hạ giọng nói: “Mẹ tôi trước khi mất có nói, làm đàn ông phản phấn đấu giống bố, bà luôn tin tưởng bố tôi nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, tuyệt đối không phải là bỏ rơi chúng tôi như người ngoài đồn đại. Bà bảo tôi không được lăng nhăng, đừng tùy tiện chụp hình với con gái, như thế bà ở trên trời sẽ không nhận ra ai là con dâu bà”. Nói đến đây, anh lại quay sang nhìn cô, nói như giải thích: “Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi không chụp hình chung với bất kỳ cô gái nào cả. Trước khi cô ấy ra nước ngoài cũng chỉ mang theo hình của tôi thôi”.
Trác Yến đờ đẫn chớp chớp mắt, “ồ” một tiếng: “Thực ra mình không có ý trách móc… Mình chỉ đùa… đùa thôi! À thì, cậu đừng tỏ ra hài hước đột xuất như thế chứ!”. Khựng lại, rồi cô hỏi: “Cậu đối với bạn gái… cũng lý trí thật! Vậy cô ấy không có hình chụp chung với cậu, sẽ không giận cậu chứ?”.
Trương Nhất Địch lắc đầu: “Tôi đáp ứng một yêu cầu của cô ấy nên cô ấy không giận”. Anh nhìn cô, không chớp mắt: “Tôi đã nhận lời, sẽ phớt lờ tất cả nữ sinh”.
Trác Yến sững người.
Cô chỉ vào mình, há miệng ra rồi lại khép vào, khép vào rồi lại há ra, mấy lần như vậy nhưng không nói được gì.
Trương Nhất Địch lại búng vào trán cô: “Chẳng phải cậu nói, cậu là ‘anh em’ của tôi đó thôi? Anh em thì làm sao tính là con gái?”.
Anh giải thích thản nhiên, cô nghe xong bất giác cười to.
“Cậu chắc chắn rất thích cô ấy phải không?”. Cô vô thức hỏi.
Anh trầm mặc không nói.
Gò má cô vì ngượng ngùng mà hồng lên.
“He he he… Hình như mình đã hỏi một câu thật ngốc… Hai người dìu nhau bước qua nghịch cảnh, làm sao không thích được? Xin cậu đừng phiền mà mặc kệ mình nhé!”.
Cô vừa nói xong, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô, mỉm cười nói: “Tôi cảm kích cô ấy, cũng thương xót cô ấy”.
Rất lâu rất lâu về sau, Trác Yến khi nhớ lại chuyện cũ, người ngờ nghệch như cô – hoặc là, cô vốn có một tâm hồn quá ngờ nghệch – cuối cùng nhận ra, đếm đó Trương Nhất Địch nói về bạn gái mà không hề nói rằng - anh thích cô ấy.
Mà lúc đó, cậu và cô đang cách xa ngàn trùng.
Trác Yến ngẩng lên nhìn Trương Nhất Địch, ánh mắt trong veo như nước.
“Trước kia rất lâu rồi, mình đã thích một cậu bạn”. Giọng cô buồn bã nặng nề, Trương Nhất Địch phải sững người một lúc mới hiểu ra, Trác Yến đang kể chuyện của cô. Anh lặng lẽ ngồi đó, lặng lẽ lắng nghe.
“Cậu ấy tên Đổng Thành, lúc học cấp ba mình và cậu ấy ngồi chung bàn. Ha, không sợ cậu cười đâu, cả thời niên thiếu của mình, gần như chỉ nhìn thấy một chàng trai là cậu ấy thôi”.
Trọn ba năm cấp ba, cô vốn ngỡ mình có thể dùng quãng thời gian đẹp đẽ đó viết nên một chuyện tình hạnh phúc với Đổng Thành, thế nhưng sự thực không hề phát triển theo ý muốn của cô.
“Hóa ra, bạn thân của mình cũng thích cậu ấy”. Trác Yến nhìn Trương Nhất Địch, bình thản kể lại.
Anh nhìn cô, thoáng thương xót. Dưới gương mặt trầm tĩnh của cô như ẩn giấu những giọt nước mắt trong veo.
“Thế là, cậu vì tình bạn mà kìm nén bản thân, từ bỏ tình yêu?”. Anh khẽ hỏi.
Trác Yến cười, nụ cười miễn cưỡng và cay đắng.
“Còn cách nào nữa? Mình không có lựa chọn khác! Cậu có biết không, bạn thân của mình từng cứu sống mình!”.
Năm lớp tám, cô và bạn thân cùng lớp là Lâm Quyên cùng đi bơi thuyền trên hồ. Tại cô hiếu động, ngồi trong thuyền mà không chịu ngồi yên, cứ xoay tới xoay lui. Con thuyền nhỏ mong manh từ lắc lư khẽ chuyển sang rung lên bần bật, cuối cùng vì cô bất cẩn mà mất thăng bằng, cuối cùng rơi xuống khỏi thuyền, ngã tõm xuống nước.
Cô không biết bơi, rơi xuống hồ, vừa sặc nước vừa gào thét.
Nước hồ mùa thu lạnh lẽo thấu xương. Khí lạnh và nước lạnh xộc vào mũi, cảm giác ngạt thở khiến cảm thấy sự đáng sợ của cái chết.
Hôm ấy trời khá âm u, ngoài họ ra thì chẳng còn ai khác. Còn Lâm Quyên cách đây không lâu vừa mới học bơi, chỉ biết bập bõm mà thôi. Huống hồ lúc này cô còn đang gặp “bà dì phiền phức”.
Cho dù nhìn từ điểm nào thì Lâm Quyên cũng không nên xuống nước. Nhưng vì cứu cô mà Lâm Quyên không do dự, nhảy khỏi thuyền.
Suýt nữa thì cả hai đều mất mạng. Cũng may lúc nguy cấp nhất, họ còn nghĩ ra chuyện bám vào con thuyền nhỏ để gắng bơi vào bờ.
Sự cố đó cuối cùng đã trôi qua, không ai mất mạng trong buổi chiều thu hôm đó.
Sau đó cô bị cảm nhẹ. Cô muốn hỏi xem Lâm Quyên có phải cũng bị cảm lạnh không. Lúc gọi đến nhà họ Lâm, cô mới biết Lâm Quyên đang nằm trong bệnh viện truyền dịch.
Đối với Lâm Quyên, cảm lạnh chỉ là chuyện nhỏ, nghiêm trọng hơn là,“bà dì” lại giở chứng với cô.
Trên cơ thể phụ nữ, những chuyện liên quan đến “bà dì” đều không thể xem thường, lúc đó một khi không để tâm, chưa biết chừng sẽ để lại bệnh tật suốt đời.
“Từ đó Lâm Quyên đã có di chứng, về sau “bà dì” không để cho bạn ấy dễ chịu ngày nào, mà tất cả đều là do mình, nên mình rất hối hận, có lúc thấy bạn ấy la hét kêu đau, mình ước thà rằng chiều hôm đó để mình chết đuối cho xong!”. Trác Yến kể lại, vẻ mặt buồn bã.
Những chuyện này cô chưa bao giờ kể cho ai nghe mà giấu kín tận đáy lòng, vừa cảm kích, vừa hổ thẹn, vừa vì thấy mắc nợ nên không bao giờ tranh giành gì với bạn.
Trương Nhất Địch nhìn cô, đôi mày khẽ chau lại.
“Khi vào cấp ba, bạn ấy học ban xã hội còn mình học ban tự nhiên, bọn mình không học chung lớp nữa. Bắt đầu từ học kỳ hai năm lớp mười, mình và Đổng Thành ngồi cùng bàn. Bọn mình rất vui vẻ, rất ăn ý, rất hòa hợp, cứ như không bao giờ nói hết chuyện vậy”.
Lúc đó cô thường xuyên vừa làm bài tập vừa cười tủm tỉm một cách bất ngờ, vô duyên vô cớ và chẳng có lý do. Thực ra chỉ vì lúc đó trong lòng cô đang thầm nhớ đến cậu.
“Đối với cậu ấy, dần dần mình có một tình cảm khác lạ, thấp thoáng và mơ hồ; thực ra mình biết cậu ấy cũng thế. Nhưng bọn mình chẳng ai chọc thủng lớp giấy ngăn cách giữa bọn mình cả”.
Vào giờ nghỉ, thỉnh thoảng Lâm Quyên cũng đến tìm cô, dần dần thông qua cô, Lâm Quyên đã quen với Đổng Thành.
Mùa xuân năm ấy, cô bỗng có suy nghĩ muốn đi hội Đạp Thanh. Đổng Thành nhiệt tình nhận lời. Vì hai người sắp ở riêng bên nhau, cô bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
Thế là khi ấy cô nghĩ: hay là gọi cả Lâm Quyên đi cùng, hít thở không khí trong lành cũng có lợi cho sức khỏe của bạn ấy.
Chỉ là cô không ngờ, chính vì suy nghĩ đó mà con đường giữa cô và Đổng Thành càng lúc càng mơ hồ.
Hôm đó quay về, Lâm Quyên nói với cô, cô ấy cũng thích Đổng Thành.
Trong khoảnh khắc đó, cô nghe tai mình như có sấm dội.
Cô luôn kể lể tâm sự của mình cho Lâm Quyên, Lâm Quyên từ đầu tới cuối biết rằng cô thích Đổng Thành.
Nhưng cô ấy lại nói với cô rằng: “Yến Tử, mình cũng thích cậu ấy”.
Mãi mà cô cũng không biết phải làm sao.
Một bên là chàng trai cô yêu mến, tuổi thanh xuân của cô và cậu ấy đang “mờ ám”, tươi đẹp, bắt đo đành đoạn từ bỏ và rút lui, cô cảm thấy đau lòng như thể có ai đó đâm một nhát dao vào tim.
Còn bên kia, là Lâm Quyên đã từng cứu cô, hơn nữa vì cô mà bạn ấy mới mười mấy tuổi đã phải mang bệnh trong người. Dù thế nào đi nữa, cô không thể cự tuyệt người bạn ấy được.
Băn khoăn rất lâu, cuối cùng cô và Lâm Quyên cũng đồng ý với nhau rằng: Không ai trong hai người họ tỏ tình với Đổng Thành, rốt cuộc ai sẽ ở cạnh cậu ấy thì phải xem cậu ấy cuối cùng sẽ chọn ai.
Bao năm nay cô luôn hối hận rất nhiều về sự dè dặt ngày đó. Nếu năm ấy trước khi Lâm Quyên quen với Đổng Thành, mảnh giấy mỏng che giấu tình cảm giữa cô và cậu ấy bị cô chọc thủng, thế thì bây giờ liệu đã là tình hình khác? Đổng Thành có lẽ không do dự, mờ ám không quyết giữa cả hai như thế này.
Con người có lúc vì không thể do dự mà trở nên bất chấp tất cả để tiến thẳng về phía trước.
Một khi đã có lựa chọn ngược lại sẽ trở nên ngần ngại e dè – không biết nên chọn cái nào thì tốt hơn, thôi thà rằng dừng ngay tại đó để từ từ suy nghĩ.
Chỉ cần không chọn, cũng có nghĩa là mất đi cái nào cũng không quan trọng.
Và ba người họ cứ mờ ám như thế. Và càng về sau, cô càng không đoán ra rốt cuộc Đổng Thành gần gũi với cô hơn, hay là với Lâm Quyên hơn.
Rất nhanh đã đến năm lớp mười hai, trước khi điền nguyện vọng, Đổng Thành và cô cùng hẹn sẽ thi chung một trường. Do đó cô thấy như hoa đang nở bừng trong tim, cảm giác nỗi khổ nặng nề cô phải chịu đựng bấy lâu nay cuối cùng đã kết thúc.
Thế nhưng sự việc lại không hề tốt đẹp như cô tưởng tượng. Khi giấy thông báo đã có, cuối cùng cô cũng hiểu được thế nào là “sét giữa trời quang” – người cùng Đổng Thành thi cùng một trường không phải là cô, mà là Lâm Quyên.
Cô còn nhớ Đổng Thành cầm giấy thông báo chạy đến trước mặt cô, trách cô đổi nguyện vọng quá nhanh mà không nói cậu biết, lúc đó trong đầu cô vẫn mù mờ, cô hoàn toàn không nhận ra rốt cuộc như thế là thế nào.
Rất lâu về sau, đến khi cô quyết định đối mặt với kết quả không thể thay đổi này, cô nhớ lại đêm trước khi điền nguyện vọng, Lâm Quyên đội mưa chạy đến tìm cô: “Yến Tử, mình và Đổng Thành quyết định đổi nguyện vọng rồi, cậu ấy không muốn thi Đại học A, mình cũng không thi vào Đại học C nữa, mình quyết định thi cùng các cậu! Mình và Đổng Thành đã sửa rồi, bọn mình sợ ngày mai nói cậu biết thì không kịp nên mình đội mưa đến đây!”.
Và thế là, cô đã tin Lâm Quyên mà không hề nghi ngờ gì, tin người bạn thân đã từng cứu sống cô, không ngần ngại thay đổi nguyện vọng thi đại học.
Chỉ là cô không bao giờ ngờ rằng, trong lúc cô băn khoăn chần chừ như vậy, cô đã đẩy mình ra xa Đổng Thành hơn, rất xa…
“Thì ra người đổi nguyện vọng thực ra chỉ có mình, ha ha, buồn cười quá phải không!”. Trác Yến toét miệng cười giễu mình: “Nực cười hơn là, về sau mình thấy nước mắt của Lâm Quyên, không hiểu sao mà không trách bạn ấy nữa, sau đó nhìn bạn ấy vừa khóc vừa cười với mình, chẳng hiểu vì đâu mà mình lại nhận lời, rằng sẽ tiếp tục giữ lời hứa – bọn mình không ai tỏ tình trước, để Đổng Thành tự chọn lựa”.
Trương Nhất Địch nhìn vào mắt cô không chớp: “Thế nếu…”. Anh trầm giọng: “Cậu ta chọn bạn của cậu thì sao? Dù sao bọn họ cũng gần nhau hơn”.
Trác Yến cười hi hi, cố tỏ ra thoải mái. Thế nhưng nụ cười của cô quá gượng gạo, bán đứng mọi cảm xúc thật sự của cô.
Cô cười rất xấu, gần như đang khóc.
“Vậy thì mình thất tình thôi!”. Tỏ vẻ không quan tâm, cô vừa cười vừa nói.
Trương Nhất Địch nhìn cô, lông mày nhíu chặt, không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh đưa tay đến trước mặt cô, vò tóc mái trước trán cô, mượn những sợi tóc rối bời ấy để ngăn đôi mắt ươn ướt của cô, cũng đồng thời ngăn cả chính anh.
“Ngốc!”.
Anh buồn bã lên tiếng.
Đêm khuya tĩnh lặng bỗng vang lên một tiếng thâm trầm như vậy, nhất thời khiến người ta không nhận ra là anh đang nói ai.
Đêm đã vào khuya mà không hay, Trương Nhất Địch đứng lên định đưa Trác Yến về ký túc.
Trác Yến khoát tay từ chối: “Chẳng mấy bước, tự mình về là được, không cần đưa không cần đưa, bên trong kia ba tên ấy uống say rồi, cậu cứ ở lại chăm sóc họ đi!”.
Trương Nhất Địch cố chấp không chịu, Trác Yến cuối cùng đành để mặc anh.
“Vậy mình đưa đến cổng trường là được, đưa vào trường thì cậu yên tâm rồi chứ gì?”.
Trương Nhất Địch nghe lời cô, đưa cô vào trường rồi quay lại quán ăn tìm ba tên yêu quái đã say khướt.
Trác Yến một mình đi chậm chậm trong trường, vừa đi vừa thở dài.
Những bí mật vừa đau khổ vừa ngọt ngào giấu kín trong lòng bấy lâu nay, cứ ngỡ sẽ giấu kín cả một đời, không ngờ lại trong một đêm thế này mà cô đã bộc bạch tất cả trước mặt một người khác.
Không thể nói là vì sao mà lồng ngực cứ có cảm giác buồn bã lạ lùng, như đang thương xót đau buồn cho quá khứ giấu kín của Trương Nhất Địch, cũng như đang thương xót cho chính mình.
Cô đi rất chậm, bước chân rất nhẹ gần như không phát ra âm thanh. Vì thế lúc đến trước tòa nhà ký túc, cô không hề làm kinh động đến hai người đang đứng lặng lẽ trong một góc trước tòa nhà.
Họ không nhìn cô, nhưng cô lại tinh mắt nhìn thấy họ.
Thế là cô nhẹ nhàng cất bước, ngay cả hơi thở cũng cố ý nén lại không phát ra tiếng động, vội vã lướt qua cách họ không xa như một cái bóng rồi vào trong tòa nhà.
Vào trong rồi, cô mới thở phào.
Cô không biết Giang Sơn và Ngô Song có phải đã xảy ra chuyện gì không, từ những gì nhìn thấy ban nãy, cô cảm giác không khí giữa họ lại có phần bức bối, căng thẳng.
Giờ giấc thế này không nên quấy rầy người khác, nên cô lặng lẽ luồn vào, không dám chào họ.
Hai người trước tòa nhà đang chìm vào sự ngượng ngập nặng nề.
Giang Sơn chau mày, trong lòng không thể nói rõ là buồn bực hay bất lực.
Ngô Song đứng đối diện cúi đầu, hai vai khẽ run, cố sức khống chế không để mình phát ra tiếng khóc.
Một lúc sau, cuối cùng Giang Sơn thở dài, nói: “Em làm sao thế? Sao tự dưng lại khóc thảm thiết như vậy?”.
Cả buổi tối hai người đều yên ổn, đến khi cậu đưa cô về ký túc thì cô bỗng khóc nức lên, không chịu lên lầu, cũng không chịu nói vì sao lại khóc.
Ngô Song ngước lên, nước mắt ướt đẫm gương mặt, nấc nghẹn hỏi: “Có phải anh… đã không còn thích em nữa?”.
Nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt ấy, trái tim Giang Sơn như nhảy nhót lên, đầu óc mụ đi.
Như có thứ gì đó từ hỗn độn bỗng trở nên rõ ràng.
Cậu nhìn Ngô Song, nhíu chặt mày. Gương mặt lúc thì tỏ ra dằn vặt, lúc lại có vẻ tự trách.
Sao cậu lại quên mất rằng, cô gái này đây, là ban đầu cậu chủ động và tốn biết bao công sức mới theo đuổi được. Ban đầu khi thấy cô, sự rung động ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cảm giác hưng phấn và mê mẩn, đến giờ nhớ lại vẫn thấy như mới.
Cậu đã ngỡ cảm giác này có thể kéo dài suốt đời, nhưng bắt đầu từ bao giờ mà nó đã lặng lẽ thay đổi?
Sự thay đổi này đến rất âm thầm, lặng lẽ và không kịp đề phòng, đến khi cô gái này nói: “Có phải anh đã không còn thích em nữa”. Như thể một cây gậy, cuối cùng đã gõ cho đầu óc mệ muội của cậu phải thức tỉnh.
Cậu, đã là bạn trai của cô gái này.
Ban đầu là cậu theo đuổi cô, cậu thực sự không nên có ý đồ gì với người khác sau khi cậu đã vất vả theo đuổi được cô.
Nghe câu hỏi của Ngô Song, Giang Sơn kéo cô vào lòng.
Cậu nhắm mắt, như hạ quyết tâm.
Lúc mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô, cậu khẽ nói: “Đừng nghĩ lung tung, nói vớ vẩn gì thế? Làm sao anh không thích em được?”.
Ngô Song dần dần thôi nức nở, cứ hỏi liên tục: “Thật không?”.
Giang Sơn đưa tay lau nước mắt rơi ra từ đôi mắt cô, tiện thể che luôn cả mắt cô lại.
“Thật!”. Cậu cười nói.
Mà cậu và cô đều không nhìn thấy, trong nụ cười của cậu che giấu một vẻ cay đắng thoáng qua.