Cô bỗng khóc to, nấc nghẹn nói: “Đầu đau! Chân đau! Tim đau! Lồng ngực đau! Toàn thân chỗ nào cũng đau!”.
Người kia trán đã bắt đầu rịn mồ hôi.
Nước mắt Trác Yến cứ từng giọt từng giọt lăn xuống, từng giọt lại từng giọt rơi xuống người cô hoặc mặt đất, trong tích tắc biến mất, để lại vết ẩm ướt.
Những giọt nước mắt ấy như có trọng lượng, khiến anh bị đè đến nghẹt thở.
Cô nhìn anh, nấc nghẹn hỏi: “Có phải cậu… cố ý… giận mình lừa cậu… nên báo… thù… đập mình không?”.
Cô vốn rất đau lòng, nhưng lại khiến người ấy nghe mà bất lực, điên cuồng đến độ cười to.
“Trong lòng cậu, tôi xấu thế à?”.
Trương Nhất Địch cười mỉa mai, nhìn Trác Yến hỏi từng tiếng.
Lần này không biết có trùng hợp hay không mà Trác Yến đúng là bị Trương Nhất Địch đập bóng trúng.
Cô liếc nhìn anh, cúi xuống lại khóc rất thê thảm, cho dù anh có hỏi gì cô, cô cũng không chịu nổi.
Trương Nhất Địch thử dìu cô đứng dậy, cô vừa nhướn người lên một chút đã mềm oặt ngồi vật xuống đất.
Sắc mặt cô càng lúc càng trắng, trắng bệch không còn giọt máu.
Anh bất giác thấy cuống quýt, hỏi gấp: “Có phải cậu đau lắm không?”.
Cô gật bừa.
Đúng là rất đau, đặc biệt là chân phải.
Cô nức nở khóc, trong tiếng nấc nghẹn còn có tiếng rên rỉ, khiến anh càng rối loạn hơn.
Bất chấp tất cả, anh vươn tay ra bế bổng cô lên.
Cô kinh hoảng “á” lên một tiếng.
Chỉ nghe anh nói: “Chịu đau một chút, tôi đưa cậu đến bệnh viện!”, rồi cảm thấy cơ thể như một trận gió lốc, nhanh chóng ào đến cổng trường.
Trong cơn gió lốc ấy có mùi mồ hôi của anh, cũng có cả nhịp tim anh đập thình thịch.
Đó là lần đầu cô tiếp xúc thân mật như thế với bạn khác giới.
Cô cảm nhận được hai cánh tay anh vòng sau lưng và dưới đầu gối cô, mạnh mẽ rắn chắc, cô được anh ôm rất vững vàng.
Cô bị xốc nảy trong quán tính chạy nhanh của anh, bất giác phải dựa vào ngực anh.
Nhịp tim anh đập mạnh từng nhịp, giống chiếc đồng hồ đúng giờ đang di chuyển từ từ, tích tắc tích tắc, khiến người ta nghe mà có cảm giác yên lòng đến kỳ lạ.
Dần dần cô không khóc nữa.
Nửa nằm nửa ngồi trên giường, Trác Yến đờ đẫn nhìn hai chân của mình.
Một chân bị bỏng phải bôi thuốc, một chân bị bó bột treo ở cuối giường.
Chẳng qua chỉ là một quãng thời gian nghe một cuộc điện thoại, không ngờ lại dẫn đến cảnh bi thảm đến thế.
Hai mắt cô nhìn không chớp nửa thân dưới của mình, cố gắng chấp nhận hiện thực đau buồn này.
Trương Nhất Địch đứng ở đầu giường cô.
Lông mày của anh nhíu lại.
“Đừng buồn bã quá”. Anh nói: “Bác sĩ bảo nếu hồi phục tốt thì mấy hôm sau đã có thể ra viện, vết bỏng thì không sao, sẽ khỏi nhanh thôi, còn xương gãy thì rắc rối hơn, phải dưỡng thương lâu một chút”.
Trác Yến ngước lên nhìn anh, mặt mũi sầu thảm: “Người ta bán thân bất toại thì hoặc nửa trái hoặc nửa phải, như vậy cho dù đi đường có hơi tập tễnh, nhưng dù sao cũng có khả năng tự lo liệu. Mình thì khác người, có thể gọi là bán thân dưới bất toại, nhưng cũng may là nửa thân dưới, nếu bất toại nửa thân trên thì mình biến thành Trương Hải Địch rồi!”.
Trương Nhất Địch nhìn cô, hàng lông mày càng nhíu chặt hơn, đôi mắt đen như một đầm nước, trong đó lấp lánh một thứ ánh sáng kì lạ.
Như có vẻ tức tối, nhưng cũng giống như đang tự trách mình.
“Còn đau không?”. Anh khẽ hỏi.
Trác Yến lắc đầu: “Không đau nữa!”. Nghiêng đầu, cô toét miệng cười, nhìn anh và nói:
“À, cậu đừng chau mày nữa, còn chau nữa là lông mày cậu biến thành bánh quẩy bây giờ. Người gãy chân rõ ràng là mình, nhưng bộ dạng cậu trông còn đau buồn hơn mình nữa!”.
Trương Nhất Địch có vẻ nhẹ nhõm hơn.
Cúi đầu im lặng một lúc, anh bỗng ngẩng lên, vẻ mặt hơi nặng nề, nhìn Trác Yến nói: “Tôi không cố ý đâu!”.
Trác Yến ngơ ngẩn giương mắt nhìn: “Hả?”. Lúc phản ứng ra là Trương Nhất Địch đang biện bạch, cô vội khoát tay: “Haizzz, không sao không sao, lúc nãy mình nghĩ kỹ thì chắc chắn cậu không cố ý đập bóng trúng mình. Lúc đó mình đau đến dại cả đi, nói bậy thôi, cậu đừng để bụng. Hơn nữa cậu còn đưa mình đến bệnh viện, mình nên cảm ơn cậu mới đúng!”.
Khựng lại, khẽ thở dài, rồi bỗng toét miệng cười hi hi: “Trước kia mình làm sai chọc cậu giận, cứ cảm thấy xấu hổ, cảm giác như nợ cậu gì ấy, lần này hay rồi, cậu đập trúng mình, xem như mình trả cậu nhé! Hay là bắt đầu từ bây giờ, chúng ta bằng nhau, không ai chọc giận ai cả, cậu thấy được không?”.
Lúc nói những chữ cuối cùng, anh nhận ra, giọng cô đầy ắp chờ mong.
Anh nhìn cô, mím môi không nói gì.
Ánh mắt anh sâu thẳm, như hai vệt sáng phản xạ từ đáy suối sâu, lấp lánh sáng rỡ khiến cô rụt cổ lại, không dám nhìn nữa mà cúi đầu xuống.
“Ưm… nếu cậu không muốn thì thôi… Mình không viện cớ gãy chân để yêu cầu cái này cái kia đâu…”. Cô cúi đầu, ngón tay túm chặt bộ quần áo bệnh viện trên người, lảm nhảm: “Thực ra mình đã không sao, hay là cậu về trường đi, muộn tiết buổi chiều rồi…”.
Trương Nhất Địch bỗng bắt lời cô.
“Trác Yến”. Anh gọi.
Cô ngẩn ngơ đáp lời: “Hả?”.
Anh nhìn cô không chớp, đến mức cô bắt đầu thấy luống cuống.
“Sao… sao vậy?”. Cô hỏi rất dè dặt.
Anh mím môi, nhíu mày.
Không khí tĩnh lặng như nuốt mất tiếng thở dài không biết là của ai.
Anh chậm rãi lắc đầu: “Không có gì”. Một tay đút vào túi quần: “Chỉ muốn nói, di động của cậu sợ là không dùng được nữa”. Anh rút điện thoại của mình từ túi quần ra, đưa cho cô: “Hay là cậu dùng của tôi tạm đi, sim bên trong là của cậu”.
Lúc đó cô chỉ biết khóc lóc, để mặc anh nhặt lại sim từ đống tàn tích của chiếc điện thoại.
Trác Yến ngô nghê hỏi: “Mình dùng của cậu thì cậu dùng gì?”.
Trương Nhất Địch nói: “Tôi còn một chiếc khác, để trong phòng ký túc”.
Nghe anh nói thế, Trác Yến nhận lấy.
Mở máy, nhận được một tin nhắn.
Đổng Thành hỏi cô sao tự dưng cúp máy rồi khóa, còn nói mình phải vào phòng thí nghiệm, gần đây rất bận, sau này lại liên lạc với cô.
Trong lòng Trác Yến dâng lên một nỗi chua xót, nỗi chua xót này khó chịu như thể cô sắp phun nước ra ngoài từ mũi vậy.
Cô buồn bã nghĩ rằng, có lẽ mọi thứ đều là ý trời, mặc định rằng cô và Đổng Thành sẽ khó khăn nghìn trùng, ngay cả gọi một cuộc điện thoại cũng khiến cô bán thân bất toại, di động tàn phế.
Cố gắng đè nén cảm xúc đau thương trong lòng, Trác Yến tự nhủ, phải mạnh mẽ lên, đừng cứ nghĩ đến những chuyện khiến mình không vui như vậy nữa.
Cứ nghĩ đến những chuyện không vui thì sẽ có ngày bị trầm cảm.
Ánh mắt cô di chuyển đến túi quần Trương Nhất Địch, ngó trái ngó phải rồi bỗng hỏi ngớ ngẩn: “Người ta chơi bóng, trên người không mang nhiều đồ. Trong túi cậu ngoài tiền ra lại còn có cả di động, thật không hiểu nổi, cậu mang bao nhiêu đồ trong người, lúc chạy nhảy ném bóng không sợ nó văng ra àh?”.
Cô hỏi rất nghiêm túc như thể đó là một vấn đề lớn liên quan đến sống chết vậy.
Trương Nhất Địch lại nở nụ cười.
Cô lúng túng sờ tóc mái, nhỏ giọng lầm bầm: “Chẳng nhẽ câu hỏi của mình buồn cười lắm à?”.
“Túi của tôi có khóa kéo.” Anh trả lời.
Trên môi có đường cong nhẹ, trông vừa vui vẻ vừa đẹp trai.
“Nên cho dù trong túi có gì cũng không bị văng ra!”
Giải thích cho cô xong, anh vẫn nhìn cô, như có điều gì đó muốn nói.
Hẳn nhiên là anh có lời muốn nói với cô.
Nhưng đợi mãi không thấy anh mở miệng.
Trác Yến đưa tay lên sờ tóc mái, không kìm được lên tiếng: “À… có phải cậu muốn nói gì không? Không… không sao, muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng kiêng kỵ!”.
Trương Nhất Địch chậm rãi gật đầu, nhíu mày, há miệng ra nhưng mãi cũng không nói gì.
Lại một lúc sau, anh mới từ từ hỏi: “Còn đau không?”.
Trác Yến lại ngẩn người.
Đợi mãi, chẳng lẽ anh chỉ muốn hỏi cô câu này?
Cô hỏi anh: “Thực ra hình như câu này lúc nãy cậu hỏi rồi, hà hà!”. Cười khan hai tiếng, chớp chớp mắt, cô lại hỏi: “Được thôi, hỏi phải trả lời mới là người có nhân phẩm tốt. Thực ra còn hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu đựng được”.
Trương Nhất Địch lại chậm rãi gật đầu.
Trong lòng anh vang lên một tiếng thở dài.
Thực ra lúc nãy anh thật lòng muốn nói với cô, một câu xin lỗi.
Lúc chạng vạng, Trương Nhất Địch ra ngoài mua cơm.
Lúc về phòng bệnh đã có thêm Lộ Dương, Tiểu Dư, Tôn Dĩnh, ba người đang chen chúc ngồi cạnh chân Trác Yến, người này nói một câu người kia nói một câu, không ai nhường ai.
Tiếp xúc va chạm dữ dội, còn có cả tiếng kêu gào thảm thiết.
“Tránh ra tranh ra, chỗ này tớ chiếm trước!”. Tiểu Dư hét lên the thé.
Lộ Dương đẩy cô nàng ra: “Ngồi tránh sang bên cho tớ! Chiếm chỗ thì sao? Cậu chiếm chỗ nhiều như thế kia mà còn đòi nữa à? Đồ ngang bướng! Không tham lam thì chết à?”.
Tôn Dĩnh có vẻ bực mình: “Sao cứ giành một chỗ, có sức như thế thì tớ đã chiếm cả địa bàn rồi, đúng là hai đứa con gái không biết nhìn xa.”
Giọng Trác Yến sắc nhọn nhất: “Các cậu quá trơ trẽn, quá vô nhân đạo, quá vô lương tâm! Tớ là người bị nạn! Tớ là bệnh nhân mà! Tớ không thể động đậy được! Hãy nghĩ cho tâm trạng tớ! Các cậu trả chỗ cho tớ đi chứ!!!”.
Nhìn kỹ lại thì trong tay cô còn có mấy tờ nhân dân tệ cũ kỹ: “Này này này, ba người các cậu xấu xa vô lại, chẳng đã nói bắp chân hai tệ, bàn chân một tệ, lòng bàn chân năm xu hay sao, mấy đồng bạc lẻ của các cậu đã không đủ rồi, muốn vẽ nữa thì mau mau trả thêm tiền cho tớ!”.
Bốn cô nàng bận chí chóe với nhau, không ai phát hiện ra bạn Trương Nhất Địch mặt đang đầy vạch đen đứng ở cửa…
Cũng may lúc này không phải mùa cao điểm của bệnh viện, trong phòng chỉ có Trác Yến là bệnh nhân; nếu còn có người khác thì đúng là bị mấy con chim sẻ này làm cho tức điên lên mất.
Mang theo tâm trạng không thể hiểu nổi, Trương Nhất Địch lặng lẽ di chuyển đến giường bệnh.
Anh nhìn kỹ lại, lần này, trên gương mặt đẹp trai lại xuất hiện thêm rất nhiều vạch đen.
Mấy người này đang dùng bút vẽ vời hoa lá trên lớp bó bột thạch cao của chân Trác Yến.
Trong tích tắc, bạn Trương Nhất Địch vốn không dễ dàng biểu lộ tình cảm, đã có phần nghệch ra mà không thể kiềm chế nổi…
Từ sau khi quen Trác Yến, anh cảm thấy nhận thức của mình về nữ sinh đã có quá nhiều đột phá.
Có người gãy chân nào lại lạc quan như cô không? Trông có vẻ không phải là không có tâm sự,, nhưng cho dù cô phiền muộn bao nhiêu, lúc có thể cười được thì cô nhất định sẽ cười.
Đồng thời cô không chỉ cười một mình, mà còn cố gắng làm cho những người xung quang cười cùng cô.
Không giống anh, lúc nào cũng ủ rũ, cho dù vui vẻ cũng như cách một lới vải xám xịt, không thể nào thấy rõ.
Trác Yến là người đầu tiên phát hiện ra Trương Nhất Địch.
Thấy anh đột ngột “hiện thân”, cô bất giác run rẩy dựa ra phía sau, khẽ kêu lên “ui da” một tiếng, khiến ba cô nàng kia cùng ngẩng lên nhìn cô: “Ngoan ngoãn đi! Bị bệnh Parkinson à? Run cái gì mà run, chữ viết nghiêng rồi này, tiền này tớ không đưa cho cậu đâu!”.
Thấy Trác Yến liếc mắt nhìn sang bên, vẻ mặt hơi kinh ngạc, họ đều nhìn theo ánh mắt cô.
Thấy Trương Nhất Địch xuất hiện như ma, họ đều “á” lên một tiếng.
Trương Nhất Địch vô cùng bình thản, lên tiếng chào họ: “Hi, các bạn đến rồi”. Đưa cháo cho Trác Yến, anh dặn: “Ăn lúc nóng”, rồi lại quay sang ba cô nàng kia: “Không biết các bạn đến lúc này nên chỉ mua cơm tối cho một mình cô ấy”.
Tôn Dĩnh cười, không nói gì.
Tiểu Dư mắt đầy trái tim hồng, không nói được gì.
Lộ Dương cảm thấy bộ dạng Tiểu Dư quá mất mặt, sau khi trừng mắt nhìn bạn mới quay sang nói với Trương Nhất Địch: “Không sao không sao, bọn mình ăn rồi!”. Nói xong nhìn Trác Yến rồi lại nhìn bạn Trương, hai người họ một người thì đờ đẫn người kia thì ung dung; cô cảm thấy không khi giữa hai người này rất kỳ lạ, nheo mắt lại cười rồi hỏi: “Hỏi một câu nhé, hai người các cậu… có phải là đã một nụ cười rửa sạch ân thù không đấy?”.
Nghe cô nàng hỏi một câu đường đột như vậy, Trác Yến vội vàng suỵt: “Đồ lắm chuyện, không tò mò thì cậu không sống nổi à?”.
Trương Nhất Địch vẫn tỏ ra bình thường.
Anh không tránh né câu hỏi này mà thản nhiên đáp lời Lộ Dương: “Không phải một nụ cười rửa sạch ân thù, mà là một trận khóc rửa sạch ân thù mới đúng”.
Ba người đều tỏ ra không hiểu.
Trác Yến bối rối rụt cổ lại, mong chờ Trương Nhất Địch dừng lại, cuối cùng vẫn không được như ý.
“Trước khi đến bệnh viện, bạn ấy khóc như sắp thành lũ lụt rồi ấy”.
Anh chàng Trương đẹp trai kể lại chuyện một cách bình thản, ba cô nàng lại lờ mờ cảm thấy có gì đó khác thường.
Trương Nhất Địch đi rồi, Tiểu Dư hứng chí nói với Trác Yến: “Văn Tĩnh, Trương Nhất Địch anh ấy cứu cậu à! Hay là nhân cơ hội tốt này, cậu đền đáp cho anh ấy bằng cơ thể cậu đi! Dũng cảm dùng thân báo đáp, đừng do dự, chị đây ủng hộ cậu!”.
Trác Yến nhìn bạn, vẻ mặt tà ác, gian xảo: “Cậu làm ơn đi uống thuốc bổ não đi, đồ đầu heo! Tớ làm cho chân cậu gãy trước, rồi đưa cậu đi bó bột, sau đó xin cậu đừng do dự mà làm ấm giường cho tớ nhé, vì tớ có ơn đưa cậu đi bó bột mà!”.