Phía dưới có một người đang đứng.
Thấy họ xuống, người đó tiến tới, dừng lại cạnh Ngô Song nhưng ánh mắt lại nhìn Trác Yến: “Nàng thọt, cậu có phúc rồi, lần này anh đây cùng đi với các bạn”.
Trác Yến nhìn gương mặt tươi cười muốn bị ăn đấm của Giang Sơn, vô cùng kinh ngạc: “Hả?”. Rồi cô quay sang nhìn Ngô Song: “Cậu ta vừa nói tiếng Nhật hả? Sao tớ không hiểu?”.
Lộ Dương cũng tỏ ra kì lạ: “Lớp trưởng, thầy hướng dẫn giữ cậu lại giúp thầy sắp xếp tài liệu mà?”.
Giang Sơn thuận miệng đáp: “Đợi khi nhập học rồi tính!”.
Trác Yến thì thầm với Ngô Song: “Cậu ta học cậu đấy! Yêu thích đêm trước khi nhập học thế!”.
Ngô Song cười cười, giải thích giúp Giang Sơn: “Thôi đừng đùa nữa! Chân cậu không ổn, đi trước mấy ngày, mọi người cùng đi thì còn có thể chăm sóc cậu!”.
Trác Yến kéo dài giọng kêu lên: “Ồ, thế à!”. Cô nháy mắt với Ngô Song cười gian: “Cảm ơn các cậu, lớp trưởng và cả lớp nương”.
Bên này mọi người đang trò chuyện thì bên kia bỗng có người gọi: “Trác Yến”.
Mọi người đều quay lại nhìn.
Thò cổ ra, nhìn qua đầu hai người, Trác Yến nhìn thấy Trương Nhất Địch gần đó.
“Trác Yến”. Anh đến gần, trên vai là chiếc ba lô, đứng trước mặt cô và mỉm cười: “Đồ đạc thu dọn xong chưa? Xuất phát được chưa?”.
Trác Yến lại ngạc nhiên: “Ừ, thu dọn xong rồi... Hả? Cậu muốn... cùng đi với mình?”.
Trương Nhất Địch khẽ gật đầu: “Chân cậu gãy là vì tôi, tôi có trách nhiệm chăm sóc cậu về đến nhà!”.
Anh nói rất thản nhiên nhưng mà Trác Yến lại trở nên cuống quýt kỳ lạ: “Không sao không sao! Không cần, không cần! Phiền toái lắm! Cậu và mình không thuận đường, đi một vòng xa như vậy thì mệt lắm! Cậu nhìn này...”. Cô đưa tay chỉ vào Ngô Song và Giang Sơn: “Bọn này cùng đường, không sao cả! Hơn nữa đến ga thì người nhà đến đón mình rồi!”.
Cô sợ bố mẹ lo lắng nên cứ giấu chuyện bị gãy chân, chỉ nói hành lý quá nhiều nên cần bố mẹ đến ga đón.
Trương Nhất Địch nhìn Ngô Sonh và Giang Sơn rồi lại nhìn Trác Yến, tiện tay gỡ ba lô trên vai xuống đưa cho Lộ Dương: “Phiền bạn cầm giúp tôi, cảm ơn!”. Quay sang Trác Yến, khóe môi ẩn hiện nụ cười, hạ thấp giọng: “Tôi đoán cậu ngại phá vỡ thế giới riêng tư của hai người họ! Đi thôi, lằng nhằng nữa là không kịp đâu!”.
Vừa nói vừa quay đi và nửa quỳ xuống.
Trác Yến nhìn Lộ Dương, có phần luýnh quýnh.
Lộ Dương chẳng nói chẳng rằng, sau khi trao đổi ánh mắt với Tiểu Dư, cô kéo tay Trác Yến, đẩy mạnh lên lưng Trương Nhất Địch: “Lằng nhằng nữa cơ à, thật giỏi quá, có phải cướp trứng gà nhà cậu đâu! Mau lên đi!”.
Vừa đẩy vừa kéo, Trác Yến đã phủ phục trên lưng Trương Nhất Địch.
Giang Sơn bước đến, đón lấy hành lý của hai người từ tay Lộ Dương, mỉm cười với Trương Nhất Địch: “Thực ra tôi tiện đường, có thể đưa bạn ấy và Ngô Song về nhà, cậu còn phải đi một vòng xa, như vậy thì ngại quá!”.
Trương Nhất Địch cười nhẹ, trả lời ngắn gọn: “Không sao, chuyện nên làm!”.
Trên tàu hỏa, Trác Yến đòi đi vệ sinh, Ngô Song đành dìu cô đi.
Giải quyết xong, lúc quay về chỗ ngồi, nhân lúc đó Trác Yến vội dò hỏi: “Song Nhi, Song Nhi, Tiểu Dư và Lộ Dương nói đã nhìn thấy cậu và Giang Sơn đang, hôn, nhau!”.
Ngô Song đỏ bừng mặt: “Trác Yến tớ thật... phục cậu! Haizzz! Sao cậu cái gì cũng nói thế hả?”. Đẩy cô một cái, ngượng đến không thể ngượng hơn: “Cậu và mấy cô nàng phòng cậu, thật là đáng ghét chết được!”.
Trác Yến cười ha ha, bắt trước bạn uốn éo nói: “Đáng ghét chết được!”.
Có người đột ngột chen vào một câu: “Đáng ghét chết được!”.
Cô quay lại, bực bội nói với Giang Sơn: “Sao lại học người ta bừa bãi thế? Cậu ở đâu chui ra vậy? Bọn này đang nói chuyện con gái, có biết không, cậu nghe lỏm cái gì? Có phải là sinh viên không, có tố chất không?”.
Giang Sơn phì một tiếng: “Tôi chả nghe lỏm gì cả, tôi nghe thấy cậu đang làm người khác sởn da gà đấy! Không nói lời gì đang hoàng mà lại học người ta làm nũng, ọe...”.
Trác Yến trừng mắt: “Xùy, ai làm nũng, người tôi học theo rõ ràng là vợ cậu”.
Thấy họ chuẩn bị đấu khẩu, Ngô Song vội hòa giải, hỏi Giang Sơn: “Sao anh đến đây?”.
Giang Sơn lúc nói với cô, giọng điệu lại trở nên dịu dàng nhẹ nhàng hẳn: “Hai người lâu quá không thấy quay lại nên anh sợ xảy ra chuyện, chạy đến xem sao!”.
Trác Yến lườm: “Tôi có ăn thịt vợ cậu đâu, có cần sợ hãi thế không?”. Thấy Giang Sơn cau mày, sợ cậu lại sỉ nhục mình, cô vội vàng hỏi: “Trương Nhất Địch đâu?”.
Giang Sơn giọng bình thản, đáp: “Đang xem báo”. Khựng lại, rồi bỗng nhướn mày cao, cười cười: “Cậu nhớ đến cậu ta ghê nhỉ, em Văn Tĩnh!”.
Trác Yến hừ một tiếng, lườm cậu một cái rồi mặc kệ, dựa vào thành toa lò dò tiến về phía trước.
Lúc đi ngang Giang Sơn, cô nghe loáng thoáng cậu nhỏ giọng hỏi Ngô Song phía sau lưng: “Lúc nãy hai người nói gì thế?”.
Trác Yến cười gian tà.
Cô đã tìm ra cơ hội báo thù lần trước rồi!
Cô quay lại, hỏi Giang Sơn thật to: “Lớp trưởng, tuy cậu học tiếng Nhật, nhưng tiếng Anh đơn giản chắc cậu cũng biết một ít nhỉ? Vậy cậu nói xem, từ kiss ấy, rốt cuộc là danh từ hay động từ?”.
Giang Sơn nhìn cô, mặt đanh lại, không nói gì.
Trác Yến cười vô cùng rạng rỡ: “Lúc nãy bọn mình đang nói, có người nhìn thấy thực tiễn qua cậu và Song Nhi, nghiệm chứng rằng từ kiss thực ra là liên từ!”.
Nghe cô nói xong, Ngô Song đứng cạnh xấu hổ giậm giậm chân.
“Trác Yến... cậu thật là... cứ nói bậy!”.
Cô nàng quay người đi e thẹn chạy về chỗ ngồi.
Bỏ lại Giang Sơn mặt dài cả ra, hai mắt cứ nhìn chằm chằm Trác Yến.
Trác Yến nổi da gà, đưa tay lắc lắc trước mặt cậu: “Này! Hây! A! Làm gì thế, định ăn thịt người hả?”.
Giang Sơn gạt phắt móng vuốt của cô đi, vẫn không nói gì, quay lưng đi thẳng.
Trác Yến nhìn theo bóng cậu, ngẩn ra có đến mấy giây.
Đến khi cậu đã đi cách một quãng rồi, cô mới hoàn hồn, kêu với theo: “Này này này! Hai người kia, quá đáng thật!!! Có dị tính mà không có nhân tính! Vô tình vô nghĩa cãi cọ vô lý! Hai người phải đợi tôi chứ... dìu tôi chứ...”.
Mặc cô kêu lên ai oán, người đi đằng trước vẫn không quay đầu lại.
Trác Yến thở dài buồn bã, ừ hử hai tiếng rồi bĩu môi dựa vào thành tàu, lê từng bước từng bước.
Kỳ nghỉ đông này, Trác Yến đã khiến bố mẹ sợ khiếp vía.
Họ không bao giờ nghĩ rằng, con gái yêu quý nhảy nhót đi học, lúc về lại gãy mất một chân như vậy.
Bà Trác rơi nước mắt xót xa, ông Trác tất bật nấu những món ăn con gái yêu thích để bồi bổ.
Trác Yến vô tâm vô tính cười hì hì nói với bố mẹ: “Bố mẹ xem, cứ làm quá lên! Chỉ là gãy chân thôi mà, chứ có gãy đầu đâu! Đây thực ra là một sự huấn luyện cho con, huấn luyện ấy mà! Là việc tốt đó!”.
Những lời của cô khiến ông bà Trác cứ nói cô nói năng linh tinh.
Nỗi đau lòng của bố mẹ được cô xoa dịu nhanh chóng. Nhưng sau đó chính cô lại trở nên hụt hẫng buồn bã.
Tâm trạng buồn bực tăng lên khi nghe Đổng Thành không về ăn Tết mà đến chỗ bà cậu ở tỉnh khác. Nỗi buồn bực cứ dồn ứ trong ngực Trác Yến, khiến cô khó chịu đến muốn khóc.
Thế nhưng không thể nào khóc được. Chỉ dồn nén như sắp ngạt thở.
Trông ngóng cả một học kỳ, vội vội vàng vàng về nhà nghỉ đông, chẳng qua chỉ để nhanh chóng gặp được cậu ấy. Kết quả chỉ một câu nói cậu đang ở nhà bà nội mà biến tất cả mộng đẹp của cô thành bong bóng xà phòng.
Lúc họ gọi điện thoại, cậu đã nói gì nhỉ?.
“... Lâm Quyên nói, trước kia học cấp ba cứ bận học, mình đã mấy năm không ăn tết với ông bà nội rồi, năm nay là năm đầu mình học đại học, nói gì thì nói cũng nên ăn Tết với ông bà... Trác Yến, tiếc thật, lần này bọn mình không gặp nhau được rồi; lần sau nhé, lúc nghỉ hè mình về, chúng ta nhất định sẽ gặp nhau!”.
Lâm Quyên nói.
Thì ra là kiến nghị của cô ta.
Đã từng là bạn thân của cô. Thế nhưng rất lâu trước đó, từ khi cô ta quen với Đổng Thành, họ đã dần dần… lặng lẽ… trong vô thức… trở nên xa cách.
Vì đi lại không thuận tiện nên Trác Yến không thể đi đâu, suốt ngày cuộn mình trong nhà.
Bố mẹ không biết tâm sự của cô, tưởng cô buồn bã không vui là vì không thể đi chơi được.
Để con gái vui vẻ hơn, hai người họ bỏ tiền ra mua cho Trác Yến một chiếc laptop để cô lên mạng giải sầu.
Trác Yến tay bê laptop mới, hưng phấn chỉ có trong tích tắc, sau đó lại ngập tràn một nỗi nhàm chán không tên.
Nhà bà nội Đổng Thành ở quê, dù cô có thể lên mạng nhưng Đổng Thành thì không.
Có máy tính thì sao? Vẫn là không liên lạc được với cậu!.
Trác Yến vẫn buồn bực không vui.
Mấy hôm sau, điện thoại trong nhà reo vang.
Một lúc sau bà Trác cầm điện thoại không dây từ phòng khách vào phòng cô, khóe môi thoáng nụ cười mờ ám: “Con gái cưng, tìm con đấy! Một cậu bé!”.
Trác Yến đón lấy máy, “A lô!” một tiếng.
Bà Trác đứng cạnh vội hỏi: “Ai vậy? Ai đấy! Con gái cưng, là bạn trai của con phải không?”.
Trác Yến sau khi nghe giọng đối phương, lập tức lườm bà Trác: “Mẹ đừng đoán mò nữa, bạn trai gì đâu! Đây là lớp trưởng lớp con, là bạn trai của Ngô Song!”.
Bà Trác bĩu môi rồi ra khỏi phòng.
Trác Yến nghe thấy trong ống nghe vọng ra giọng ai đó rất không vui: “Trác Văn Tĩnh! Cậu có thể đừng tạo scandal khắp nơi cho tôi không? Cái gì mà ‘bạn trai của Ngô Song’? Bọn này bây giờ vẫn chưa phát triển đến mức đó đâu, cảm ơn!”.
Nghe cậu nói thế, Trác Yến ngẩn người, hỏi thẳng: “Hả? Hôn rồi mà còn không tính à? Vậy phải thế nào mới tính chứ?”.
Bên kia đầu dây im lặng rất lâu.
Trác Yến nuốt nước bọt, trở nên lúng tứng trước sự đường đột của mình: “Có phải là... đặc biệt không thích bị người ta nhắc đến chuyện cậu và Ngô Song hôn... hừm... chuyện đó không? Nếu cậu không thích tôi nhắc thì sau này không nhắc nữa... Có gì thì cứ nói, đừng giận nhé, đừng giận, chuyện này không đáng để chúng ta mất hòa khí...”.
“Em Văn Tĩnh!”. Giang Sơn bỗng mở miệng, cậu thở dài, hỏi cô: “Chân cậu sao rồi?”.
Trác Yến liếc nhìn cẳng chân tàn tật của mình: “Hừm, không đau không ngứa, đến khi nhập học thì có thể ổn được bảy, tám phần rồi”. Khựng lại một lúc rồi sực nhớ ra điều gì, cô hỏi Giang Sơn: “Đúng rồi, sao cậu biết số điện thoại bàn nhà tôi?”.
Giang Sơn “xì” một tiếng, thản nhiên trả lời: “Câu này quá ngốc nghếch! Cậu không biết tôi là ai à? Tôi là lớp trưởng! Thông tin cá nhân của lớp mình làm sao mà tôi không có bản dự bị được?”.
Trác Yến không chịu nổi bộ dáng đắc ý của cậu, không nghĩ ngợi gì mà tạt ngay nước lạnh vào: “Cậu bản lĩnh nhỉ, vậy tôi hỏi cậu, cậu có biết điện thoại nhà Ngô Song không?”.
“...”. Giang Sơn nghẹn lời.
Một lúc sau cậu biện bạch: “Đừng lươn lẹo, cô ấy có phải lớp ta đâu?”.
Trác Yến không tha: “Vô tâm! Quá vô tâm! Thế nào không phải là lớp chúng ta, tôi nói là công phu của cậu vẫn chưa đủ!”.
“Cậu cứ theo tôi đi thì biết, làm sao tính là công phu chưa đủ? Chẳng phải cô ấy có di động hay sao, bọn này có thể gọi di động mà!”. Giang Sơn nói thẳng thắn.
Trác Yến không nhịn được cười giễu cậu: “Phải phải phải phải phải! Giang thiếu gia cậu nhiều tiền mà, đâu cần quan tâm đến tiền gọi điện thoại! Nhưng mà nếu nói thể thì tôi cũng phải thắc mắc, tại sao cậu không dè sẻn với người ta, tiền di động cũng chịu bỏ ra, mà đến tôi thì bủn xỉn thế hả? Tôi cũng có di động mà, sao cậu lại gọi vào số bàn! Cậu kỳ thị tôi và di động của tôi, cả điện thoại bàn của tôi có phải không?”.
Giang Sơn bị cô chọc tức đến nỗi thở hổn hển: “Trác Văn Tĩnh cậu!!! Cậu nói thử xem! Cậu nói thử xem cậu vô lý thế nào!”.