• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản Hề không chán ghét Lâm Hạo Dương, thậm chí rất thích cùng hắn nói chuyện phiếm.



Nhưng Lâm Hạo Dương hỏi vấn đề này, xác thật thực đường đột. Giản Hề rất kiêng kị người khác hỏi về gia đình cô, cô chán ghét cái gia đình này, chán ghét xuất thân. Cô nỗ lực học tập, tận lực thoát ly gia đình gốc. Cô tiến vào Thượng Dữ 5 năm, người khác đều cho rằng cha mẹ cô là công nhân bình thường.



Cực khổ cũng không tương thông, sẽ không có người vì cô trải qua quá nhiều cực khổ mà nhường đường cho cô, đường là do mình tạo nên. Cực khổ chỉ hạ thấp giá trị con người cô, trở thành mũi nhọn cho người khác công kích cô.



“Ban đầu là định đi làm tên là Hi Hi, nhưng bộ phận hộ tịch điền sai thành Hề.” Giản Hề duy trì điềm đạm trên khuôn mặt, cô đã từng ảo tưởng như vậy, cha mẹ yêu thương cô, sẽ dụng tâm vì cô lấy một cái tên dễ nghe, “Lâm tổng sao đột nhiên anh hỏi cái này?”



“Tên của cô rất êm tai.” Lâm Hạo Dương chuyển đổi camera, tiếng nói trầm xuống, “Cô công tác ở đâu?”



“Hoài Thành, cần mang cái gì? Trở về mang cho anh đặc sản địa phương.”



“Đặc sản địa phương thì không cần, quê quán của tôi là ở Hoài Thành.” Lâm Hạo Dương nói, “Lão bản các cô không phải người, mỗi ngày đều để cô đi công tác. Thư kí Giản, có nghĩ tới đá lão bản của cô đi ăn máng khác hay không? Tới công ty tôi.”



“Tạm thời không nghĩ tới.” Giản Hề khóe môi giơ lên, Lâm Hạo Dương cùng Tưởng Lâm Dữ là anh em thân thiết, Lâm Hạo Dương sẽ không đi cạy góc tường Tưởng Lâm Dữ, đều là lời nói vui đùa, cô cũng theo cười, “Thượng Dữ khá tốt.”



“Lão bản các cô không soái bằng tôi.” Lâm Hạo Dương tiếng cười trầm thấp, nói, “Cô không cảm thấy, làm cùng một lão bản càng soái càng có mặt mũi sao?”



Lâm Hạo Dương vấn đề này hết sức tự luyến, Giản Hề trầm ngâm một lát, “Tôi cảm thấy Tưởng tổng càng có thể phụ trợ vẻ đẹp của tôi.”



Lâm Hạo Dương ở đầu bên kia cười ầm lên, cười đến màn hình rung lắc, “Cô lặp lại lần nữa, tôi đem quay lại, gửi cho Tưởng lão cẩu nghe.”



Lâm Hạo Dương ở tổng bộ tập đoàn Lâm thị chức vị không cao, tập đoàn Lâm thị chủ yếu là lão gia tử nhà hắn cầm quyền. Thư kí của hắn tiền lương chỉ có bằng một nửa của Giản Hề, Tưởng Lâm Dữ người này mặc dù cẩu, nhưng đưa tiền hào phóng.



Rõ ràng ở Thượng Dữ càng có tiền đồ.



Giản Hề rất thực tế, chỉ nhìn tiền.



Giản Hề cùng Lâm Hạo Dương hàn huyên vài câu, Lâm Hạo Dương để lại chìa khóa tại văn phòng bất động sản, cô tùy lúc có thể qua xem phòng.



Cúp điện thoại, Giản Hề vào Weibo và vòng bạn bè xem bài đã đăng thông báo tìm người Lâm Dương Hi.



Lâm Dương Hi sinh ngày 16 tháng 3 năm 1992, ngày 26 tháng 5 năm 1995 mất tích ở Yến thành. Tại thời điểm được ba tuổi ba tháng, lúc ấy Lâm mụ mụ đi lấy văn kiện ở công ty, tài xế dừng xe ở dưới lầu công ty, ghế sau xe Lâm Hạo Dương ngồi cùng Lâm Dương Hi.



Lâm Hạo Dương ở trong xe chơi game, tài xế cũng không chú ý ghế sau, Lâm Dương Hi mò xuống xe đại khái là đi tìm mụ mụ. Ngay lúc đó cửa xe mở không có thanh âm nhắc nhở, chờ Lâm mụ mụ xuống lầu, đã không thấy Lâm Dương Hi.



Giản Hề nhìn nhiều lần cái tìm người thông báo này, vẫn là cảm thấy Lâm Dương Hi lành ít dữ nhiều.



Giữa trưa cơm nước xong, đau bụng kinh của Giản Hề giảm bớt, cô trước tiên đem mấy bộ đồ Tưởng Lâm Dữ ném loạn ủi thẳng rồi treo lên. Mới đi ra cửa hàng lân cận mua mấy bộ quần áo, Tưởng Lâm Dữ nói khoảng hai ngày, Giản Hề sẽ chuẩn bị quần áo ba ngày trở lên, để ngừa vạn nhất.



Phòng tổng thống đúng là không có, nhưng phòng bình thường còn trống.



Giản Hề đặt một phòng, lên lầu tiếp tục công việc. Ngày mai Tưởng Lâm Dữ muốn tham gia hội nghị ở chi nhánh Hoài Thành, ổn định lòng người cũng đặt vững địa vị của hắn. Giản Hề muốn lên kế hoạch, bản thảo hội nghị, tiến trình hội nghị. Một thư kí ưu tú cần đem các công việc đều chuẩn bị tốt, cấp trên muốn lựa chọn phương án gì cô đều có để dùng.



Thời gian cơm chiều Tưởng Lâm Dữ không trở về, Giản Hề gửi tin cho tài xế Tưởng Lâm Dữ nói khi nào trở lại báo cho cô một tiếng. Cô đem toàn bộ văn kiện sửa sang lại tốt, tính toán dọn đến phòng cách vách, tài xế gọi điện thoại tới.



“Thư kí Giản, Tưởng tổng để cho tôi tới đón cô.”



“Buổi tối Tưởng tổng không trở lại?”



“Chắc là muốn trở về, anh ấy chưa nói, anh ấy chỉ nói qua đón cô.” Tài xế nói, “Mười phút nữa tôi đến khách sạn.”



“Được, tôi đã biết.”



Tưởng Lâm Dữ đón cô qua làm gì? Trịnh Nghiêu không phải ở bên kia sao?



Mưa tạm thời tạnh, sàn nhà lát đá cẩm thạch ở cửa sáng bóng, xe dừng ở cửa chính. Giản Hề đi xuống bậc thang lên xe, bỏ ô dự phòng che mưa vào túi xách, “Trịnh thư kí không ở đó sao?”



“Trịnh tổng có công việc, buổi chiều rời đi rồi.” Tài xế khởiđộng, động cơ lái xe đi ra ngoài.



Trịnh Nghiêu được thăng chức lên Trịnh tổng, về sau không thể kêu Trịnh thư kí. Giản Hề nghĩ đến Trịnh Nghiêu ở Hoài Thành nhậm chức, liền đặc biệt chua xót, cô cân bằng sự ghen tị của mình một chút, tư lịch của cô so với Trịnh Nghiêu còn kém xa.



Từ nội thành đến Tây Sơn lộ trình là một giờ, xe vào núi, mưa lại bắt đầu rơi xuống. Nhưng cũng không lớn, sương mù mênh mông bao phủ không trung, rơi trên kính xe, mông lung một mảnh.



Đường núi đèn đường có hạn, ánh sáng yếu ớt. Tốc độ xe cũng không tính là nhanh, đi qua một đoạn rẽ Giản Hề nhìn thấy ánh đèn tô điểm ở trong núi. Xe lái vào cảnh khu Tây Sơn, lại đi vào bên trong, chính là khu biệt thự Tây Sơn.



Ánh đèn càng thêm nhiều, cây xanh ven đường đều nổi lên ánh sáng. Xe dừng đến trước một căn biệt thự, Giản Hề mở dù đẩy cửa xe đi xuống, giày cao gót đạp lên trên mặt đất phát ra âm thanh, thanh thúy vang lên.



“Bọn họ đang uống rượu sao?” Giản Hề xem bộ dạng này đại khái là đang còn ở bữa tiệc.



“Đang đánh bài.” Tài xế nói.



Giản Hề vào biệt thự liền nghe được thanh âm nói chuyện, cùng tiếng cười của người phụ nữ, người phục vụ đón cô đi vào. Cô đem ô che mưa gấp lại cất kỹ, đi theo người phục vụ lên lầu.



Tấm thảm ở lầu hai dày và nặng, đập vào mắt tất cả đều là hạng mục giải trí, đèn thủy tinh sáng ở trên đỉnh đầu. Giản Hề liếc mắt nhìn, phía trên có làn khói mờ ảo



Cửa phòng đẩy ra, một âm thanh thực nhẹ vang lên, Giản Hề duy trì nụ cười mỉm trên gương mặt giương mắt nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ đang hút thuốc ở trên ghế dựa.



Tưởng Lâm Dữ là một người đàn ông kỳ lạ, hắn không hút thuốc lá. Nhưng gặp được trường hợp này nhất định sẽ hút, giống như người khác hút thuốc, và hắn đang mất tiền khi hít khói thuốc.



Trừ Tưởng Lâm Dữ còn có ba người đàn ông, có các phụ nữ xinh đẹp tiếp khách, bọn họ đồng loạt nhìn lại. Có người nhận ra Giản Hề, cười nói, “Thư kí Giản đến?”



Ngón tay Tưởng Lâm Dữ kẹp trên điếu thuốc, sương khói lượn lờ giương mắt nhìn về phía Giản Hề, mắt kính đeo hờ hững ở trên sống mũi, tư thái không chút để ý, “Thư kí Giản, tới, thay tôi đánh một lát.”



Giọng nói của hắn bị ảnh hưởng bởi khói thuốc, âm cuối nặng nề.



“Tưởng tổng còn gọi chi viện.”



“Hôm nay vận khí không tốt, tôi gánh không được.” Tưởng Lâm Dữ tiện tay đánh ra một lá bài, hắn híp đôi mắt đào hoa, giống như vừa cười vừa nói, “Thư kí Giản tới đổi cái vận khí cho tôi.”



Giản Hề mặc áo sơ mi màu trắng, chân váy đuôi cá màu đen. Eo nhỏ chân dài, chân vừa thẳng vừa dài, đường cong bắp chân dài đến mắt cá chân, rơi vào trong giày cao gót ngọc trai.



Cô trắng trẻo xinh đẹp, yên tĩnh.



Mấy người trong nhà này Giản Hề đều nhận thức, tất cả đều là người bên Hoài Thành. Giản Hề cùng từng người chào hỏi, vòng qua đi đến bên người Tưởng Lâm Dữ.



Tưởng Lâm Dữ kẹp điếu thuốc đứng dậy ý bảo Giản Hề ngồi vào vị trí của hắn, hắn khom lưng lấy gạt tàn thuốc trên bàn nhẹ nhàng gạt tàn thuốc, mới lười biếng dựa vào bên người Giản Hề, “Khá hơn chút nào không?”



Tưởng Lâm Dữ thanh âm rất thấp.



Giản Hề gật đầu, xem lá bài của Tưởng Lâm Dữ trước mắt tối sầm, khó trách một phen này Tưởng Lâm Dữ nhường vị trí, thật sự là quá tệ. Mười ba lá bài, có thể có được mỗi một lá bài không liên quan đến nhau, đây cũng là kỳ tích.



Cô quay đầu lại nhìn Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ ngồi xuống bên cạnh cô, “Tùy tiện chơi.”



Một ván kết thúc, đối diện người đàn ông trung niên họ Chu, cười nhìn về phía Giản Hề, “Thư kí Giản xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa?”



Giản Hề đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, một đám đàn ông ở trên bàn bài nói không có bạn trai, nhất định sẽ bị lấy ra trêu đùa. Nói có, Tưởng Lâm Dữ còn ngồi ở bên này, cô cùng Tưởng Lâm Dữ cũng không thể có quan hệ.



“Có a.” Tưởng Lâm Dữ đem điếu thuốc dập tắt, nâng chén trà lên tư thái lười biếng tự nhiên dựa ở trên ghế, hắn ý cười sâu đậm ngữ khí chầm chậm, “Không phải ngồi ở chỗ này sao?”



“A?” Người đối diện sửng sốt, ngay sau đó cười nói, “Tôi đã nói mà! Khó trách!”



Giản Hề trong lòng khiếp sợ, nhưng trên mặt không có biểu hiện bất luận gì, chỉ dùng dư quang nhìn Tưởng Lâm Dữ. Tưởng Lâm Dữ lấy cô làm lá chắn? Giản Hề hơi nhíu mi, nhưng rất nhanh liền buông ra.



Trước kia cũng có loại cục diện này, Tưởng Lâm Dữ giới thiệu thư kí Giản, người khác liền dùng ái muội ánh mắt nhìn. Tưởng Lâm Dữ không cự tuyệt cũng không thừa nhận chỉ ái muội, có Giản Hề làm lá chắn, sẽ không có người nhét nữ nhân cho hắn, hắn cũng không cần đối với Giản Hề phụ trách.



Hôm nay như vậy còn thăng cấp? Nhưng cô bạn gái này, bạn gái cũ của Tưởng Lâm Dữ sắp ly hôn trở về tìm hắn, hắn lại muốn làm như thế nào?



Giản Hề nhìn về phía mấy người đối diện nói giỡn mấy cái, không biết bọn họ sẽ đem cái danh ‘ bạn gái ’ này truyền bá thành cái dạng gì. Thực phiền, Tưởng Lâm Dữ nhẹ nhàng nói một câu, người khác lại dùng ánh mắt khác thường nhìn Giản Hề.



Ảnh hưởng không nhỏ đến danh dự của cô.



Hôm nay Tưởng Lâm Dữ chơi bài không phải vì thắng, Giản Hề cũng biết, liền phối hợp một thắng ba thua. Rạng sáng hai giờ ván bài kết thúc, Giản Hề an bài mọi người vào biệt thự nghỉ ngơi.



Mưa còn chưa tạnh, không khí ẩm ướt, Giản Hề cầm dù trở về. Xe hơi màu đen lái qua, Giản Hề gấp lại dù định vòng qua ghế phụ, cửa sổ hàng phía sau xe hạ xuống.



“Ghế sau.” Tưởng Lâm Dữ khàn giọng nói.



Giản Hề ngồi lên xe đem cây dù cất lại vào trong túi, thắt đai an toàn, “Trở về?”



“Ừ.” Tưởng Lâm Dữ tháo mắt kính, dựa vào chỗ ngồi ngón tay thon dài ấn mi tâm, “Mùi khói đau đầu.”



Hai người trên người đều dính mùi thuốc lá, thập phần khó ngửi.



“Hội nghị ngày mai có thể tiếp tục không?” Giản Hề hỏi, “ Tư liệu hội nghị tôi đã sắp xếp lại tốt.”



Tưởng Lâm Dữ bên kia không có thanh âm, Giản Hề nhìn qua, tay Tưởng Lâm Dữ để ở trên trán, một tay kia cầm mắt kính.



“Tưởng tổng?”



Tưởng Lâm Dữ cứ như vậy ngủ rồi.



Giản Hề nhìn về bóng tối dày đặc phía ngoài cửa sổ, thở ra một hơi thực nhẹ, cái trán dựa trên kính xe, kính xe lạnh lẽo làm cô thanh tỉnh, ước chừng khoảng hai phút. Cô ngồi dậy, cầm lấy cái chăn ở ghế sau, đắp lên người Tưởng Lâm Dữ.



Tưởng Lâm Dữ sao lại giới thiệu cô là bạn gái đây? Những người đó ở Hoài Thành đều là tai to mặt lớn, giới thiệu như vậy thì nên kết thúc như thế nào?



Ban đầu Giản Hề muốn cùng Tưởng Lâm Dữ tách ra ngủ, trở lại khách sạn đã là 3 giờ rưỡi, tắm rửa xong là 4 giờ. 7 giờ muốn rời giường, chỉ có ba tiếng đồng hồ thời gian để ngủ, thật sự không có thời gian lăn lộn.



Sau khi ngủ được ba tiếng, đồng hồ báo thức vang lên một tiếng Giản Hề lập tức ngồi dậy. Cô dùng thời gian ngắn nhất làm mình thanh tỉnh, tắt đồng hồ báo thức rời giường đi thẳng đến toilet.



Tưởng Lâm Dữ không cần trang điểm, so với Giản Hề có thể rời giường muộn nửa giờ. Giản Hề thay áo màu lam với chân váy, tóc búi lên lộ ra cổ thon dài trắng nõn. Cô sửa soạn tỉ mỉ rồi ra cửa, đem quần áo Tưởng Lâm Dữ muốn mặc sắp xếp lại, Tưởng Lâm Dữ mới rời giường đi toilet rửa mặt.



Hắn đi từ toilet ra, đã là Tưởng Lâm Dữ lạnh lùng nghiêm nghị.



“8 giờ đến chi nhánh Hoài Thành, 8 giờ rưỡi hội nghị chính thức ——” Giản Hề đứng ở bên cạnh lặp lại hành trình.



“Giản Hề.” Tưởng Lâm Dữ đánh gãy lời nói Giản Hề, trên đầu ngón tay cầm cà vạt màu xanh biển đưa tới, “Giúp tôi đeo cà vạt.”



Tưởng Lâm Dữ không thích đeo cà vạt, luôn thích thả cổ áo, hôm nay có tật xấu gì?



Giản Hề lấy cà vạt tiến lên, cô giơ tay muốn vòng qua cổ Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ hơi cúi người tiến đến trước mặt Giản Hề. Hắn không mang mắt kính, mắt đen thuần túy như có xoáy nước, gần trong gang tấc, lông mi nồng đậm rõ ràng ở trước mắt.



Trên người Tưởng Lâm Dữ có mùi cỏ cây thơm ngát, thanh nhã phảng phất như mặt đất được bao phủ bởi ánh mặt trời sáng sớm. Giản Hề từ ánh mắt trên mặt hắn dời đi, cúi xuống hết sức chăm chú đeo cà vạt cho Tưởng Lâm Dữ.



Từng đeo cà vạt một lần như vậy là ba năm trước đây ở hội nghị hội đồng quản trị, phiếu bầu chọn Tưởng Lâm Dữ áp qua Tưởng Húc, trở thành người cầm quyền mới ởThượng Dữ. Cũng là ngày đó, Giản Hề cùng Tưởng Lâm Dữ đã xảy ra quan hệ.



“Hôm nay Tưởng đổng sẽ tới?” Tưởng Lâm Dữ chỉ có thể đối với chú ba kia của hắn, mới có thể khác thường như vậy.



“Ừ.” Tay Tưởng Lâm Dữ rơi xuống trên eo Giản Hề, nhưng cũng chỉ là nắm, cũng không có động tác khác.



“Có nguy hiểm sao?” Giản Hề đem cà vạt của hắn sửa lại, lại không thể thối lui.



Tưởng Lâm Dữ nắm eo cô kéo lại gần, cơ thể hai người gần như dán bên nhau, mắt đen Tưởng Lâm Dữ nhìn chăm chú vào Giản Hề, ngữ khí lại thong thả ngả ngớn, “Có a, thư kí Giản, có sợ không?”



Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, khi đó Tưởng Lâm Dữ còn không quen biết cô. Trên trán Tưởng Lâm Dữ máu chảy xuống, che khuất đôi mắt xinh đẹp. Hắn híp mắt, cười đưa cho Giản Hề một cây gậy bóng chày, cũng là cái này ngữ khí, hắn hỏi Giản Hề có sợ không.



Tác giả có lời muốn nói: Trước 50 đưa bao lì xì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK