Dặn dò Ninh Phi nhanh đến chỗ xe anh đang bị kẹt cứng không di chuyển được, còn anh thì xuống xe, vội vàng chạy tới trung tâm thương mại SN.
“Xin chào, đúng vậy, tôi là Ái Ny. Cái gì? Có người muốn tự sát ở trung tâm SN? Muốn gặp tôi? Được được, tôi lập tức đến ngay.”
Lúc Cố Ái nhận được cú điện thoại này, cô đang cùng Giang Giang và Tả Dật ở trong cửa hàng thời trang của người trong lòng cô thầm mến – Thẩm Luật Ngôn.
Buổi sáng hôm nay, Cố Ái sau khi ăn xong đĩa sủi cảo, uống hết chén cháo, xoa xoa cái bụng no căng của mình, liền nghĩ xem giờ nên đi đến chỗ nào. Nhớ tới ngày hôm qua là sinh nhật của Thẩm Luật Ngôn mà cô lại không đi chúc mừng được, vậy bây giờ có lẽ nên đến thăm anh một chút. Vì thế cô trang điểm cho mình thật đáng yêu, tìm một bộ quần áo thật đẹp rồi lái xe một mạch đến phòng làm việc của Thẩm Luật Ngôn.
Khi đến nơi, không nghĩ tới vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Giang Giang và Tả Dật cũng đang ở trong này.
Phải biết rằng, cô và Giang Giang, Tả Dật chơi với nhau từ bé rồi lớn lên cùng nhau, quan hệ vô cùng tốt, cô thường xuyên đến phòng làm việc của Thẩm Luật Ngôn để đặt trang phục, Giang Giang nhìn thấy cô diện đồ đẹp nên cũng thường xuyên đến đây.
Gặp được hai người họ, còn chưa kịp tán gẫu được mấy câu, cô liền nhận được điện thoại nói có người tự sát muốn gặp mình.
Tả Dật từ nhỏ đã rất thích Cố Ái, từng cử chỉ nhỏ nhất của cô anh ta cũng rất để tâm, cho dù bây giờ cô đã kết hôn, nhưng tựa như một thói quen cố hữu, ánh mắt anh ta vẫn luôn dõi theo cô từ lúc cô bước vào.
Cố Ái nghe điện thoại, anh ta đứng ở bên cạnh cô, dựng thẳng lỗ tai lên nghe rõ từng chữ một.
Nghe cô nói cô là Ái Ny, hơn nữa nhớ đến giọng nói của người dẫn chương trình trên radio và cô cực kì giống nhau, Tả Dật vỗ trán mình: “Ái Ái, cô gái Ái Ny ở tiết mục ‘Tinh trí nữ nhân tâm’ là em sao?”
Cố Ái gật đầu: “Đúng thế.” Nói xong vội vội vàng vàng muốn chạy ra cửa. Thế nhưng vừa mới xoay người, Tả Dật lại giữ tay cô lại: “Ái Ái, anh nghe được có phải vừa rồi có người tự sát muốn tìm em không? Không được, anh phải đi với em.” Hắn buông tay mình ra rồi chạy theo sau Cố Ái.
Tả Dật đi rồi, Giang Giang quay sang nhìn Thẩm Luật Ngôn bên cạnh một cái: “Chúng ta cũng đi xem thế nào.”
Bình thường Thẩm Luật Ngôn ít khi xen vào chuyện của người khác, nhưng dù sao Cố Ái cũng là khách quen của anh ta, thường đến đây đặt trang phục, cũng được xem như là người quen biết, anh ta gật đầu rồi cũng đi theo sau hai người kia.
Phòng làm việc của Thẩm Luật Ngôn nằm giữa trung tâm khu thương mại này, vị trí vô cùng tốt. Nơi này được ví như đất còn quý hơn vàng, cách cửa hàng Ái Dược của Cố Ái chỉ hơn một cây số, nhưng để đến khu thương mại SN chỉ hơn sáu trăm mét mà thôi.
Khoảng cách ngắn ngủi này, Cố Ái chạy nhanh cũng không đến mấy phút đã tới dưới lầu của SN.
Nhân viên cứu hộ đã đến rồi, ở dưới này họ đã đặt đệm khí thật dày hi vọng có thể cứu sống được cô gái kia.
Đáp thang máy đi lên, bốn người họ chỉ chốc lát sau đã đến được nơi cao nhất của tòa nhà.
Trên sân thượng, một vài nhân viên cứu hộ đã ở đây, trên người đeo dây cáp, thắt lưng cứu hộ, đứng đối diện cô gái kia không ngừng khuyên giải cô ta hồi tâm chuyển ý. Nhưng cô gái không biết quý trọng mạng sống của mình kia càng lui ra sau, hai tay đẩy hàng rào bảo vệ ra, người đã trèo lên thành lan can, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời khuyên nhủ của nhân viên cứu hộ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không được tới đây, nếu các người còn tới tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức, lúc này tôi chỉ muốn gặp Ái Ny mà thôi.”
“Tôi chính là Ái Ny.” Sợ sẽ dọa đến cô gái đó, nên khi nói chuyện ngữ khí của cô thực nhẹ nhàng ôn nhu, ánh mắt thật chân thành: “Có điều gì cô hãy nói với tôi.” Cô gái kia vẫn còn rất trẻ, có lẽ chạc tuổi cô, khoảng chừng hai mươi tư tuổi thôi.
“Cô là Ái Ny thật sao?” Cô gái kia khẽ nhíu mày, nhìn vào ánh mắt của cô ta có vẻ như không tin cô là Ái Ny. Cũng là vì bộ dạng Cố Ái lúc này rất xinh đẹp, rất đáng yêu, ngữ khí nói chuyện lại ôn nhu dịu dàng, quả thật không hề giống với hình tượng Ái Ny mạnh mẽ trên radio.
“Cô muốn gặp tôi, vậy cô nhất định rất hay đón nghe chương trình của tôi ở đài phải không? Giọng nói của tôi như thế nào cô hẳn là rất quen thuộc đúng không?”
Nghe Cố Ái nói như vậy, cô gái kia gật đầu, cô ta nhìn cô hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Ái Ny, cô có muốn nghe chuyện cũ của tôi không?”
“Cô kể đi.”
“Được.” Cô ta nhìn cô, ánh mắt có chút chờ đợi, nhưng cũng có một tia ác độc khó thấy: “Nếu cô muốn tôi kể, cô có thể đến gần tôi một chút được không, đừng trên lan can này với tôi?”
Đứng trên lan can không có hàng rào bảo vệ đó sao?
Cố Ái nhìn qua, bề rộng của thành lan can kia cùng lắm cũng chỉ hơn một bàn chân mà thôi.
Trong lòng cô không khỏi có chút sợ hãi, nhưng bước chân vẫn bước tiến lên.
“Ái Ái, đừng đi qua đó.” Giang Giang kích động nhìn cô: “Đây là tòa nhà cao nhất thành phố S, hơn 300 mét đó.” Giang Giang nói xong, Tả Dật cũng muốn đi lên giữ cô lại.
Chứng kiến một màn như vậy, cô gái kia bỗng mỉm cười ảm đạm: “Ái Ny, cô không dám sao? Aiz, cuộc sống của tôi dù tiếp tục cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Sợ cô gái kia nhảy xuống thật, chuyện này có lẽ sẽ trở thành bóng ma ám ảnh cả đời cô mất, vì thế Cố Ái hít sâu một hơi, quay sang nói với Tả Dật: “Anh buông tay ra đi, em không sao đâu. Em sẽ nắm chặt lấy tay vịn.”
Cô đi tới phía lan can, Tả Dật và Thẩm Luật Ngôn cũng muốn đi theo sau, ý định muốn đỡ lấy người cô. Ai ngờ cô gái kia một mực không chịu, nói rằng không muốn bất cứ người nào tới gần chỗ hai người, hơn nữa, cô ta còn sợ Cố Ái sẽ kéo cô ta xuống nên bảo Cố Ái phải đứng cách cô ta ít nhất hai thước.
Bất đắc dĩ, Cố Ái đành phải đi một mình đến.
Trèo lên lan can, nắm tay cô túm chặt lấy chỗ vịn, sau một hồi đứng vững ổn định thân thể, bất giác cô liếc xuống phía dưới kia một cái, mọi thứ thật nhỏ bé, tim cô không khỏi run lên một cái, chân run run như muốn nhũn ra, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi nếu bây giờ cô ngã xuống dưới, với một độ cao như thế này, nhất định sẽ bị tan xương nát thịt, càng nghĩ cô càng thấy khẩn trương, cơ mặt co rúm lại, lúc này cô thật sự rất muốn khóc, rất muốn gọi mấy người kia lại đây đỡ mình xuống. T.T
Nhưng nhìn sang cô gái đang muốn tự tử kia, Cố Ái khẽ cắn môi, kiên trì nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại mở mắt ra, không dám nhìn xuống phía dưới nữa, cố gắng tập trung tinh thần nhìn về phía cô ta.
“Rốt cục cô đã gặp phải chuyện gì, có thể nói cho tôi nghe được không?” Cố Ái cảm giác, thanh âm nói chuyện của mình bắt đầu trở nên run run.
Cô không biết, kỳ thật sắc mặt của cô lúc này rất khó xem, tái nhợt không còn giọt máu.
Giang Giang, Tả Dật, Thẩm Luật Ngôn cũng đã bị dọa cho sợ đến mức mồ hôi ướt đẫm lưng. Nhất là Giang Giang, tim cô đập mạnh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, tay cô liều mạng túm thặt lấy tay áo của Tả Dật, sợ hãi run rẩy. Phải biết rằng, Cố Ái chính là người bạn tốt nhất của cô, nhỡ may cô ấy xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽ đau lòng đến chết. Hơn nữa, Cố Ái chính là bảo bối của Cố gia, nếu thật sự có chuyện gì không may, chỉ sợ những người có mặt ở đây hôm nay sẽ chết rất khó coi.
Giọng nói của Cố Ái rõ ràng đang sợ hãi, cô gái kia nghe ra được, bỗng cười rộ lên: “Ái Ny, đứng ở nơi đó sợ lắm phải không? Tôi cũng rất sợ, nhưng điều tôi càng sợ hơn chính là cuộc sống sau này tôi chỉ còn một mình tôi.” Ý cười của cô ta dần dần tán đi, nét mặt bắt đầu chuyển sang mù mịt: “Tôi và bạn trai của tôi mới chia tay, ngày mai anh ta sẽ cưới người phụ nữ khác.” Cô ta nói đến đây liền nghẹn ngào: “Hai năm qua tôi đã năm lần phá thai, bác sĩ nói, sau này tôi không thể mang thai được nữa, cuộc đời tôi chẳng còn hy vọng gì nữa.”
Nghe cô gái đó kể chuyện, thì ra cô ta và bạn trai yêu nhau hai năm, nhưng lại phá thai tới năm lần. Một tháng trước, người bạn trai kia quen được với một tiểu thư nhà giàu có, rồi sau đó thẳng tay bỏ rơi cô gái này. Ngày mai, tên cặn bã kia sẽ kết hôn với cô tiểu thư nhà giàu, còn cô gái này thì lại quyết định sẽ tự sát đêm trước lễ kết hôn của bọn họ, khiến tên cạn bã kia sẽ phải day dứt cả đời.
Nghe cô ta nói xong, Cố Ái chỉ cảm thấy cô ta thực ngu ngốc, nhưng cũng rất đáng thương. Vừa định mở miệng khuyên răn vài lời, phía sau lưng cô bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng mà nghiêm nghị.
“Cô muốn hắn ta phải day dứt cả đời? Cô năm lần phá thai, cũng chính là giết chết năm đứa trẻ, lương tâm của hắn còn không bị cắn dứt, cô nghĩ cô chết hắn sẽ ăn năn sao? Cô thật đúng là ngây thơ! Cô chết, hắn có khi lại thấy nhẹ nhõm vì mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc! Cầu còn không được!”
Giọng điệu lạnh như băng này, Cố Ái quay đầu lại. Là Lâm Trình. Không biết thế nào, vừa nhìn thấy anh, Cố Ái vậy mà lại cảm thấy trong lòng chợt an tâm hơn, tựa như đứng ở trên này cũng chẳng có gì là đáng sợ.
Cô nhíu mày nghi hoặc không biết Lâm Trình tại sao lại xuất hiện ở nơi này, lại thấy Lâm Trình mặt không chút thay đổi nhìn cô gái kia, tiếp tục nói: “Cô muốn chết cũng được, thế nhưng cô sẽ không được nhìn thấy tên cặn bã kia sẽ bị báo ứng như thế nào. Nếu bây giờ cô bước xuống đây, tôi cam đoan ngày mai sẽ khiến cho hắn không thể nào kết hôn được, còn có thể cam đoan rằng hắn sẽ phải quỳ xuống trước mặt cô cầu xin cô tha thứ nữa.”
Ngữ khí của anh thực kiên định, cô gái kia quay đầu lại nhìn anh: “Điều anh nói là thật chứ?”
Lâm Trình không nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ đáp lại hai tiếng: “Đúng vậy.” Tuy rằng hai chữ ít ỏi, nhưng tựa như một lời hứa vô cùng đáng tin. Lâm Trình nói xong, liền đi về phía Cố Ái.
Nhìn Lâm Trình, cô gái kia gật đầu: “Vậy, tôi tin anh.”
Nghe cô ta nói vậy, đám nhân viên cứu hộ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cuống quít tiến lên kéo cô ta xuống khỏi hàng lan can nguy hiểm.
Lâm Trình lúc này đã tới được bên người Cố Ái, giống như xách gà con một phen kéo Cố Ái vào lòng mình, rồi sau đó đổi thành một cái ôm công chúa.
Bị anh ôm như vậy, hít vào hương vị bình yên trên người anh, nỗi sợ hãi khi nãy của Cố Ái nhất thời tiêu tán đi phân nửa. Nhưng xung quanh hiện trường lúc này có rất nhiều người, thế nên Cố Ái lật đật bảo anh để mình xuống, nhưng là càng đẩy ra Lâm Trình lại ôm càng chặt hơn.
“Em ngoan ngoãn chút đi, đừng náo loạn nữa.” Lâm Trình nói vậy, lại nhướng mày: “Tôi nghĩ, em vừa rồi đứng ở nơi đó chân sắp nhũn ra rồi phải không?” Lại nói, khi Lâm Trình chạy lên đến trên này, thấy Cố Ái đứng chênh vênh trên lan can, chân anh còn nhũn chứ nói gì đến cô.
Nghe anh nói thế Cố Ái ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Chân như sắp rụng rời rồi, nhưng mà tôi vẫn có thể tự đi được. Vả lại anh không thấy ở đây có nhiều người sao? Anh ôm tôi thế này, tôi xấu hổ chết mất.”
“Cố tiểu thư, trong mắt người ngoài chúng ta là vợ chồng đó, tôi ôm bà xã của mình còn đang sợ hãi, chẳng có gì phải xấu hổ cả.”
Anh nhẹ nhàng đến gần tai cô nói từng chữ một, hơi thở nóng bỏng của anh phảng phất bên tai cô, sắc mặt Cố Ái nháy mắt trở nên ửng hồng.
Thấy vậy, tâm tình Lâm Trình tốt lên hẳn, không thèm để ý đến đám người phía sau, anh ôm cô đi một mạch xuống lầu.
Cô gái kia không còn ý định tự sát nữa, một lát sau, đám đông vây quanh dưới lầu dần dần tản đi, giao thông trên đường trở nên thuận lợi hơn.
Lâm Trình ôm cô xuống lầu, đứng ở bên đường đợi một lát, liền thấy Ninh Phi lái xe đến rồi xuống xe, mở cửa cho hai người.
“Chúng ta có thể đi rồi.”
Cố Ái gật đầu, định xoay đầu lại nhìn phía sau một chút, trước mắt cô bỗng tối sầm lại. Lâm Trình thế nhưng lại dùng bàn tay của mình che kín mắt cô, mãi cho đến khi Lâm Trình để cô ngồi an tọa trong xe xong anh mới lấy tay của mình ra.
“Làm sao vậy?” Cố Ái nghi hoặc, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Lâm Trình thản nhiên đáp lời, rồi sau đó nói với Ninh Phi: “Lái xe đi.”
Phản chiếu qua tấm gương chiếu hậu trong xe, Ninh Phi nhìn hai người ngồi ở băng ghế sau rồi cười thầm trong lòng, sở dĩ Lâm Trình che mắt Cố Ái lại, là bởi vì trên đường mới có hai chiếc xa tông vào nhau, anh chỉ là không muốn để cô ấy nhìn thấy mà thôi.
Lâm Trình đối với cô ấy, quả thật là trân trọng vô cùng.
Đột nhiên nhớ tới sinh nhật của anh chỉ còn vài ngày nữa là tới, cô đi theo anh năm năm qua, điều ước sinh nhật của anh mãi mãi vẫn là để cô ấy làm một cô công chúa vui sướng hạnh phúc, còn tất cả buồn phiền đau khổ anh sẽ gánh vác thay cô ấy.
Anh nói, sau khi mẹ anh rời đi, cuộc sống của anh chỉ toàn một màu ảm đạm u ám, Cố Ái chính là tia sáng duy nhất trong đời anh.