• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì? Ái Ái nhập viện? Chuyện xảy ra lúc nào?” Lâm Trình nhíu mày buông cánh tay đang xúc cơm, nhìn cô: “Cô ấy cũng ở bệnh viện này sao?”

Ninh Phi gật đầu: “Vâng.” Về phần chuyện xảy ra khi nào, hình như là 1 tiếng trước thì phải.....

Lại nói về 1 tiếng trước, khi Ninh Phi mang cơm đến cho Lâm Trình đúng lúc gặp phải Cố Ái đang được nhân viên y tế khênh từ trên xe cứu thương xuống. Sau khi mang cơm vào cho Lâm Trình xong, Ninh Phi muốn nói cho anh biết chuyện này, thế nhưng nghĩ lại nếu lập tức nói cho anh chuyện Cố Ái bị bệnh nhất định anh sẽ bỏ không ăn cơm mà đi tìm Cố Ái, trên người anh còn có thương tích, không ăn uống sẽ không tốt cho thân thể, cho nên Ninh Phi liền đổi ý, đợi anh ăn cơm xong mới nói cho anh biết chuyện này thì tốt hơn …

Tiếp đó Lâm Trình vẫn làm việc cho nên bữa cơm này ăn mãi một tiếng ….

Nghe nói Cố Ái ở bệnh viện này, Lâm Trình không để ý chân bị thương vội vàng xuống giường đi tìm cô.

Nhìn dáng vẻ bước đi khập khễnh của anh, Ninh Phi cuống quýt đuổi theo, cẩn thận đỡ anh.

Nghe được Cố Ái ở phòng bệnh nào, Lâm Trình cuống quýt chạy đến.

Khi chỉ còn khoảng hơn 10 bước là đi tới phòng Cố Ái, Lâm Trình thấy có hai cô y tá từ trong phòng bệnh đi ra, vừa đi vừa bàn luận.

“Cố tiểu thư thật đúng là ác độc, có thể bỏ đứa con trong bụng mình.”

“Ai nha, một sinh mệnh bé nhỏ cứ thế mất đi.”

Cố tiểu thư bỏ con ….

Lâm Trình dừng bước, cả người bỗng nhiên cứng đờ.

Cố Ái có thai, nhưng đã bỏ, đứa bé kia hẳn là của anh rồi.

Cô dám bỏ đứa con của anh, nghĩ vậy, Lâm Trình bỗng gạt tay Ninh Phi ra, lạnh lùng nói: “Đừng có đi theo tôi.” Nói xong, anh chịu đựng đau đớn dưới chân, bước nhanh vào phòng bệnh.

Đi tới cửa phòng của Cố Ái, anh lại thấy cô vui vẻ ngồi trên giường chơi ipad.

“Ái Ái, bác sĩ nói cậu rất yếu, phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng chơi nữa.” Lữ Dĩnh vừa nói vừa giơ tay muốn lấy ipad trong tay Cố Ái, Cố Ái né qua, cho nên Lữ Dĩnh không lấy được.

Thế nhưng tuy Lữ Dĩnh không đoạt được nhưng Lâm Trình lại đoạt lấy.

Đã 2 tuần không gặp Lâm Trình, cô thực sự nhớ anh muốn chết, cho nên nhìn thấy anh cô liền cười thật tươi, thế nhưng nhìn ánh mắt của Lâm Trình có vẻ là lạ, đang giận dữ.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Liếc mắt nhìn Cố Ái, Lâm Trình quay sang lịch sự nói với Lữ Dĩnh, “Lữ tiểu thư, phiền cô đi ra ngoài một chút, tôi muốn nói chuyện riêng với Cố Ái.”.”

“Được thôi.” Lữ Dĩnh gật đầu, nhìn Cố Ái, đi ra ngoài

Chờ đến khi Lữ Dĩnh đi rồi, Lâm Trình đột nhiên đem ipad ném xuống đất.

Thấy Lâm Trình ném ipad của mình xuống đất, bản tính nóng nảy của Cố Ái nhất thời dâng lên, hai người gần nửa tháng không gặp nhau, sao Lâm Trình lại to gan như vậy, dám phá đồ của cô?

Tức giận nhíu mày, Cố Ái đem gối đầu sau lưng hung hăng ném Lâm Trình “Anh nổi điên gì chứ?”

“Điên sao? Cố Ái, con đâu? Con của tôi đâu?” nhắc tới con, Lâm Trình cảm giác chân mình muốn nhũn ra, bất giác giọng nói có chút run rẩy, “Cô bỏ đứa con của tôi đúng không?”

“Con, con ở đâu?” Cố Ái nhìn anh chằm chằm, không hiểu sao cả.

“Sao? Dám làm mà không giám nhận sao?” Lâm Trình cười lạnh, đột nhiên đi lên túm lấy cằm cô, “Cố Ái, cô hận tôi đến vậy sao?” Cố Ái nhìn thấy viền mắt Lâm Trình đỏ au, hơn nữa tay nắm cằm của anh cũng run rẩy.

Nhưng mà, con gì chứ, cô thật sự không hiểu nổi.

Tay bóp cằm cô của anh càng lúc càng dùng sức, Cố Ái đau đớn kêu một tiếng, “Anh bóp em đau quá.”

“Đau sao? Khi cô bỏ con đi cô không thấy đau sao? Đó là một sinh mệnh cô có biết không?” Lâm Trình nói, đổi thành bóp cổ cô, hung tợn nhìn cô, “Cô biết không? Khi tôi biết cô bỏ con, tôi chỉ hận không thể bóp chết cô.”

Anh cũng chỉ là nói mà thôi, vì lực bóp cổ cô của anh rất nhẹ.

Rốt cuộc Lâm Trình đang nổi điên gì vậy? Cố Ái bực mình, nhìn vẻ mặt như bị điên của anh, Cố Ái cắn môi, lạnh lùng cười khiêu khích vênh mặt lên nhìn anh, “Đúng rồi, tôi bỏ con đó, vậy thì sao? Nó ở trong bụng tôi, tôi muốn hay không cũng không được sao?”

“Cô!” cuối cùng cô cũng thừa nhận, lực tay trên cổ cô của Lâm Trình không khỏi tăng lên, “Cố Ái, sao cô có thể ác như vậy chứ? Cô có thể ghét tôi, con sinh ra cô không cần cũng được, tôi sẽ nuôi, tôi sẽ nuôi nó trưởng thành, sao cô có thể tự ý giết chết nó chứ?”

Lâm Trình nói, viềnm ắt càng đỏ hơn, một lúc sau, bàn tay trên cổ cô của anh cũng thu lại.

Hồi lâu sau, nhìn Cố Ái một lúc lâu, Lâm Trình xoay người đi

Đến khi ra đến cửa, Cố Ái nghe Lâm Trình nói: “Ái Ái, cô quá độc ác, từ sau này, chúng ta đường ai nấy đi …”

Đường ai nấy đi …

Nhìn anh rời đi, Cố Ái giật mình ngồi ngây trên giường, nước mắt không biết từ khi nào đã ướt đẫm mặt.

Lâm Trình vừa ra đến cửa đã gặp Otto, không nói gì, Lâm Trình khập khiễng rời đi.

Những lời bọn họ nói, Otto đều nghe thấy hết.

Chờ Lâm Trình đi xa, Otto đẩy cửa phòng bệnh đi vào, anh thấy Cố Ái nằm trên giường khóc.

“Cố Ái, em thực sự bỏ đứa con của Lâm Trình sao?” Otto nhìn Cố Ái, giọng nói lạnh lẽo.

Lâm Trình không nỡ đánh cô, nhưng anh có thể, nếu như cô nói cô bỏ, Otto nghĩ, anh nhất định sẽ cho cô một cái tát.

“Con nào chứ? Em không hiểu gì hết.” Cố Ái nói, càng khóc dữ dội hơn, “Anh ấy nổi điên gì chứ, bọn em hai tuần rồi không gặp, vừa gặp liền hỎI em chuyện đứa bé, em có thai khi nào chứ?”

“Em không có thai, sao em còn nhận mình làm?” Otto nhíu mặt, đột nhiên kéo chăn trên người Cố Ái ra, “Nếu em không có thai, em phải nói rõ ràng với Lâm Trình, nếu không, hai người liền chấm dứt rồi.”

Ánh trăng như nước.

Dưới màn đêm trong vườn hoa bệnh viện có mấy đứa bé đang chơi đùa.

Một đứa bé tay cầm quả bóng, cầm không chặt nó liền lăn đi

Lâm Trình phiền lòng, đi vào vườn hoa cho thư thả, nhưng trong lúc không vui, thấy một quả bóng lăn tới chân anh, anh khom lưng nhặt lên, liền thấy có một đứa bé tầm 6-7 tuổi chạy tới bên cạnh mình.

“Chú ơi, bóng của cháu, chú có thể trả cho cháu không?” đứa bé rất đáng yêu, mặt tròn, mắt sáng, lúc này ngây thơ nhìn anh, “Chú ơi, chú à, đưa cho cháu quả bóng đi.”

Trẻ con đều đáng yêu.

Nghĩ vậy, Lâm Trình sờ đầu đứa bé, ngồi xuống, nhìn đứa bé, khoé môi cong lên, “Của cháu đây.”

“Cảm ơn chú, chào chú.”

Đứa bé thật đáng yêu.

Lâm Trình ngồi xuống ghế đá nhìn đám trẻ chơi đùa.

Nhìn chúng nói chuyện, Lâm Trình không khỏi mỉm cười.

Khi Cố Ái tìm thấy anh, thì anh đang ngồi nhìn đám trẻ con chơi đùa mỉm cười.

Anh rất thích trẻ con.

Cố Ái đi tới, đứng bên cạnh anh, cô thấy Lâm Trình ngẩng đầu nhìn mình một cái xong liền đứng dậy, không nói gì muốn rời khỏi.

Anh vừa đứng dậy, Cố Ái kéo tay anh lại, lòng bàn tay anh rất ấm, nắm rất mềm mại, dễ chịu.

“Lâm Trình em không có thai, em không có thai gì hết, em thật sự không biết anh nghe ở đâu, có phải là hiểu lầm rồi không?” Cố Ái nhìn anh, khuôn mặt anh rất đẹp, đẹp đến mức không muốn rời mắt. Chẳng qua tâm trạng anh không tốt, lúc này vẻ mặt trà ngập ưu thương, khiến cô vô cùng yêu thương, rất yêu.

“Cái gì?” Lâm Trình liếc nhìn cô, “Không có sao?” sao thế được, hai y tá kia từ trong phòng cô đi ra rõ ràng nói, “Cố tiểu thư thực là độc ác, có thể bỏ đi đứa con của mình.”

“Nghĩ đến chuyện Cố tiểu thư độc ác bỏ đi đứa con của mình, tớ sẽ không thèm đọc truyện nữa, ân oán giữa hai người lớn, sao lại có thể trút lên đứa bé chưa thành hình chứ?” Một y tá đi ngang qua hai người họ oán trách.

Truyện sao?

Trong truyện Cố tiểu thư phá thai?

Lâm Trình sững sờ, chuyện này, thực sự là quá máu chó mà ….

Nhìn vẻ mặt Lâm Trình, Cố Ái cũng đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, thì ra là anh hiểu lầm.

Hiểu lầm

Lâm Trình thở phào, hù chết anh rồi.

Nhìn Cố Ái, Lâm Trình cởi áo khoác khoác cho cô, “Ái Ái, trời lạnh, em về phòng đi.”

Nói xong, anh xoay người rời đi, không phải không quan tâm đến cô, mà anh có chút phiền lòng, hơi mệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK