Thế nhưng nghĩ đến cô mới vừa hôn mình, Lâm Trình chợt cảm thấy tận sâu nơi đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, kìm lòng không được, khóe miệng hơi cong lên.
Làm sao vậy?
Còn có thể làm sao nữa, chẳng phải là bị biểu tình ngốc nghếch của anh chọc cười sao. Hơn nữa biết anh thích mình, trong lòng cô thực vui vẻ, vui đến mức không thể kiềm chế được.
Nhưng mà vì cười quá mức thế nên bụng có chút đau.
Cố Ái ôm bụng ngừng cười, làm mặt đáng thương nhìn Lâm Trình: “Lâm ca ca, bụng em đau quá, anh giúp em xoa một lát có được không?”
“Được rồi, nào, nằm xuống đây.” Lâm Trình nói xong, giúp cô dịch gối cho vừa đầu nằm rồi đỡ cô nằm xuống, kéo chăn đắp cẩn thận, rồi mới ôn nhu vuốt ve bụng cho cô.
Mùi hương trên người anh thật dễ chịu.
Diện mạo của anh thật đẹp mắt.
Cố Ái mơ màng nhìn Lâm Trình không hề chớp mắt, bất giác liếm môi.
Bụng không đau, chỉ là vì đói bụng mà thôi.
Cố Ái chớp mắt: “Lâm ca ca, em đói bụng, muốn ăn cơm.”
“Được rồi, vậy Ái Ái muốn ăn gì?”
Lúc này ngữ khí của Lâm Trình khi nói chuyện cùng cô giống như đang cưng nựng trẻ nhỏ, thế nhưng Cố Ái lại yêu chết loại ngữ khí này, khẽ cắn môi, cười mỉm chi: “Sủi cảo đi, em muốn ăn sủi cảo.”
“Được rồi, giờ anh sẽ đi mua, đợi anh nhé.” Lâm Trình nói xong liền mặc áo khoác đi ra ngoài.
Chờ Lâm Trình đi rồi, Cố Ái nhìn đồng hồ, lúc này đã là tám giờ tối.
Ở trên giường bệnh ngủ một một hồi thật lâu, cả người cô có cảm thấy thực uể oải, Cố Ái vươn mình cho thoải mái, rồi sau đó bước chân trần xuống giường.
Đi tới bên cửa sổ, kéo tấm rèm nhìn ra bên ngoài, bất chợt nhìn thấy hình bóng Lâm Trình dưới kia. Anh đang băng qua đường để đi tới tiệm sủi cảo phía đối diện.
Lâm Trình mặc áo gió, dáng người cao ngất mà vững vàng, đi trên đường, lại vô cùng thu hút.
Nhìn theo thân ảnh anh đến ngây ngốc, Cố Ái chợt bật cười, mình đúng là sắc nữ. Cô thật hạnh phúc, cô hẳn là nên cảm ơn ông trời, đã để một người đàn ông tốt như vậy yêu mình.
Lâm Trình đưa tay che trước trán mình, trời lại bắt đầu rả rích cơn mưa phùn.
Cố Ái mở cửa sổ, vươn một tay ra để cảm thụ những hạt mưa nhỏ làm mát lòng bàn tay mình.
Còn sống thật là tốt, có thể lắng nghe tiếng mưa rơi, cảm thụ vạn vật.
Lâm Trình vừa mua sủi cảo trở về, nhìn thấy Cố Ái chân trần đứng trước cửa sổ vươn một tay ra ngoài. Thần kinh Lâm Trình trở nên quá nhạy cảm, cho rằng cô lại nghĩ quẩn, cuống quýt chạy lên ôm chặt lấy cô.
Bị Lâm Trình ôm từ phía sau, Cố Ái mỉm cười ngọt ngào, xoay người lại. Vừa nhìn thấy anh bỗng cảm giác anh khẽ cúi người cho cô một cái ôm công chúa, ngay sau cô đã bị anh ôm trở lại trên giường.
“Cố Ái, rốt cuộc em muốn như thế nào?” Lâm Trình nhìn cô, nét mặt nghiêm nghị, ngữ khí lạnh băng.
Nhìn bộ dạng của anh lúc này, Cố Ái bưng mặt cười: “Thật đáng yêu.”
Bộ dạng lo lắng của anh dành cho cô thật đáng yêu.
“Sao?” Lâm Trình nhíu mày, nét mặt vẫn nghiêm nghị như trước, anh khẽ thở dài, ngữ khí thoáng hạ xuống , “Ái Ái, em không phải chỉ có một mình, em còn có anh, anh sẽ ở đây bên cạnh để chăm sóc em, cho nên, đừng làm ra chuyện điên rồ nào nữa, được chứ?”
Nhìn anh lo cho cô như vậy, Cố Ái ngưng cười, khẽ gật đầu: “Em sẽ không làm chuyện ngu ngốc nào nữa, em sẽ sống thật tốt, sẽ. . .” sẽ luôn ở đây bên cạnh anh. . .
Ánh mắt không biết nói dối, ánh mắt Cố Ái hiện tại rất có sinh khí, sức sống tràn trề. Lâm Trình gật đầu, cũng an tâm hơn, khẽ búng cái mũi của cô: “Lúc này mới ngoan.” Nói xong, anh mở cà mèn ra đưa cho cô, “Vậy ăn chút này đi.”
Lúc nãy cô đi chân không xuống giường, lại mở cửa sổ, nên bây giờ chân bắt đầu bị lạnh.
Cố Ái thật sự rất muốn biết Lâm Trình rốt cuộc đối với cô tốt đến thế nào, vì thế cô bĩu môi, bốc đồng nói: “Giờ em không có tâm tình ăn cơm, chân em lạnh lắm, đặt trong chăn nhưng vẫn không thấy ấm hơn.” Nói xong còn cố ý dùng ánh mắt đáng thương vô tội nhìn về phía Lâm Trình: “Lâm ca ca, chi bằng anh giúp em ủ ấm một chút đi.” Nói rồi cô chỉ chỉ vào ngực Lâm Trình.
Cô nghĩ rằng Lâm Trình sẽ phải đắn đo suy nghĩ một hồi, không nghĩ tới cô vừa mới đòi hỏi xong Lâm Trình thế nhưng liền kéo chân của cô từ trong ổ chăn ra, ôm nó vào lòng mình.
Thật là ấm.
Cố Ái cười đến sáng lạn, cố ý nói: “Lâm ca ca, anh đối với em thật tố.t”
“Em xem anh như là anh trai, anh đương nhiên phải đối với em thật tốt rồi.”
Anh trai?
Ai muốn làm em gái của anh chứ!
Cố Ái vừa nghe đáp án của anh liền có chút bất mãn, chân đột nhiên rút ra khỏi cái ôm của Lâm Trình, hừ lạnh một tiếng: “Em đói bụng, muốn ăn cơm.” Cô bèn lấy cà mèn để trên bàn, một mực không thèm để ý đến anh.
Bất chợt nhận ra, Lâm Trình tại sao chỉ mua một phần cơm?
Cố Ái nhíu mày: “Anh không ăn sao?”
“Lúc em còn mê man, anh đã ăn rồi.” Lâm Trình thản nhiên mỉm cười, rồi sau đó giúp cô rót một ly nước đặt ở trước mặt cô, “Từ từ ăn, đừng để bị nghẹn.”
Ăn rồi?
Dù mê man nhưng rõ ràng cô đã nghe Ninh Phi nói rằng anh cả ngày chưa hề ăn cơm kia mà?
Bây giờ lại còn nói đã ăn, không muốn khiến cô phải áy náy sao? Không muốn để cô biết khi cô bất tỉnh, anh có bao nhiêu lo lắng, lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên sao?
Nghĩ đến đây, Cố Ái đột nhiên cảm thấy đau xót, nước mắt liền trào ra.
Thấy Cố Ái rơi nước mắt, Lâm Trình nhíu mày: “Em lại làm sao vậy?”
Cố Ái hai mắt hồng hồng, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sủi cảo này khó ăn lắm, không tin anh nếm thử chút đi.”
Sủi cảo khó ăn liền khóc sao? Lâm Trình bất đắc dĩ lắc đầu, gắp một cái lên nếm thử: “Ăn rất ngon mà.”
“Khó ăn muốn chết, một chút cũng không thấy ngon.” Ngay lúc này, Cố Ái đột nhiên vươn lại gần rồi nhào vào trong ngực anh, cảm nhận ấm áp của anh, Cố Ái hít hít cái mũi, “Lâm ca ca, anh sẽ luôn ở bên em chứ?”
“Đúng vậy, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, chỉ cần em không chê, anh có thể ở bên em cả đời này.”
Cả đời. . . . .
Anh thấy chỗ sủi cảo ăn rất ngon, nhưng nếu Cố Ái bảo không thể ăn được, cô còn ôm lấy anh mà khóc, Lâm Trình đứng dậy định đi mua một phần nữa.
Sủi cảo này đương nhiên ăn rất ngon, chỉ là vì cô tìm cớ để khóc nên mới nói như vậy, nhưng anh lại muốn đi mua nữa, Cố Ái liền cuống quít kéo anh lại, gắp một miếng sủi cảo bỏ vào miệng ăn, nhai một cách ngon lành, ngẩng đầu cười nịnh nọt với Lâm Trình: “Thật ra thì ăn đến cái thứ hai này em mới phát hiện là nó rất ngon!!!”
Lâm Trình thật sự hết cách, chỉ còn cách bật cười với cô.
Có cô ở bên cạnh thật là tốt.
Ầm ĩ cũng được, khóc nháo cũng được, chỉ cần ở bên cạnh anh là tốt rồi.
Lo lắng Lâm Trình đói bụng, cho nên cô chỉ ăn một phần sủi cảo liền nói đã no, đem cà mèn giao cho Lâm Trình, để anh phải ăn hết phần còn lại.
Đừng nhìn Cố Ái mảnh mai mà xem thường, nha đầu kia quả thực có một chiếc dạ dày rất lớn, Lâm Trình nghi hoặc: “Em ăn no thật chứ?”
“Đương nhiên rồi, em là bệnh nhân mà, cũng không thích ăn lắm.” Cố Ái nói đến đây còn cố ý nhướng mày, “Hay là anh chê em đã nếm qua nên không dám ăn nữa?” Giả vờ cố ý muốn lấy về cà mèn, ai ngờ, Lâm Trình lại nhanh tay kéo về phía mình, gắp một miếng sủi cảo bắt đầu ăn.
Lúc anh ăn trông cũng thật tao nhã, Cố Ái nhìn đến ngây ngốc, rồi sau đó đột nhiên chui vào trong chăn, dùng chăn che đi hai má đỏ bừng của mình.
Khoảnh khắc này cô cảm thấy thực sự vui vẻ, thực sự hạnh phúc.
Hiện tại cô rất muốn cười, nhưng không muốn lộ ra nụ cười ngây ngô trước mặt Lâm Trình, đành phải lấy chăn trùm lên che giấu.
Bỗng thấy Cố Ái đột nhiên chui vào chăn, kéo chăn che kín mặt, Lâm Trình buông cà mèn ra, đứng dậy kéo nhẹ chăn của cô xuống, thân thiết nói: “Ái Ái, đắp kín chăn ngủ thế này không tốt cho hô hấp đâu.”
Có phiền hay không chứ, chuyện này mà cũng phải quản. Tuy rằng oán giận nhưng trong lòng Cố Ái vẫn thấy rất thoả mãn.
Cố Ái cố ngừng cười rồi nghe lời thò đầu ra khỏi chăn.
Tuy rằng đã ngủ một thời gian dài, nhưng giờ thật sự vẫn còn rất buồn ngủ.
Nhìn Lâm Trình một cái, Cố Ái nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến lúc Cố Ái ngủ say, Lâm Trình cuối cùng cũng có thể an tâm mà ngủ.
Cố Ái mê man mấy ngày qua, Lâm Trình vẫn luôn túc trực bên giường, căn bản không ngủ được trọn giấc, anh luôn lo lắng cô đột nhiên tỉnh lại, rồi sau đó đột nhiên biến mất không một dấu vết. Cho nên anh chỉ ngủ những giấc rất ngắn, cách một khoảng lại tỉnh lại một lần.
Lúc này, xem tình trạng của Cố Ái đã tốt hơn rất nhiều, anh cũng an tâm hơn.
Nửa đêm, Cố Ái gặp ác mộng đột nhiên bừng tỉnh.
Mở mắt ra liền nhìn đến Lâm Trình vẫn còn ở bên giường.
Anh vẫn còn ở đây, vậy là tốt rồi…
Vừa rồi, cô mơ thấy Lâm Trình bỏ cô mà đi. . .
Mơ thấy anh mỗi lúc một xa dần, lòng cô thế nhưng lại đau đớn bội phần so với lúc trước khi biết Thẩm Luật Ngôn đã có gia đình.
May mắn, chỉ là ác mộng.
Cố Ái khẽ giọng thở phào, rồi sau đó nằm nghiêng người, gối đầu lên cánh tay mình, lẳng lặng nhìn Lâm Trình ngủ.
Cũng không biết nằm đó nhìn anh được bao lâu thì cô lại mơ màng chìm vào ngủ, rồi sau đó lại gặp ác mộng làm bừng tỉnh. Lần này cô làm cách nào cũng không ngủ lại được nữa.
Ngủ không yên, tâm lại phiền muộn hơn, Cố Ái thở dài, cứ thế này tinh thần chẳng mấy chốc mà trở nên suy nhược.
Buổi sáng hôm sau, khi Lâm Trình tỉnh lại, Cố Ái vẫn còn đang ngủ.
Vì thế bèn nhẹ nhàng đứng dậy, ra ngoài mua bữa sáng cho cô.
Nghe tiếng Lâm Trình mở cửa, Cố Ái mới chậm rãi mở mắt.
Tối hôm qua sau cơn ác mộng thứ hai, dù đã làm mọi cách nhưng cô vẫn không ngủ lại được nữa, hai mắt mở to cho tới bình minh. Bởi vì sợ Lâm Trình lo lắng, nên lúc trời rạng sáng cô cố ý nhắm mắt giả bộ ngủ.
Hiện tại Lâm Trình đã ra ngoài, cô không cần giả bộ nữa.
Đứng dậy xuống giường mặc quần áo.
Bác sỹ nói cô không có chuyện gì, có thể xuất viện bất cứ lúc nào, chờ Lâm Trình đi mua bữa sáng về, Cố Ái có thể ăn xong là ra viện, cô thật sự chán ghét bệnh viện, khắp nơi đều là mùi thuốc gay mũi.
Trên đường về nhà, Cố Ái vẫn rẫu rĩ không vui.
Về phần rầu rĩ vì chuyện gì, chính cô cũng không rõ.
Cô không vui, tâm tình Lâm Trình cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, sờ sờ đầu của cô, hỏi: “Sao lại đột nhiên không vui thế này?”
“Không có, em đang rất vui mà.” Cố Ái nói xong, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Cố Ái cười còn khó coi hơn cả khóc. Lâm Trình làm bộ nhăn mặt nói: “Xấu muốn chết.”
Cố Ái nhếch miệng cho có lệ nói: “Em mới không sợ, xấu không ai muốn em liền ỷ lại anh cả đời.”
Ỷ lại cả đời… anh cầu còn không được, Lâm Trình cười vui vẻ: “Được, nếu không ai muốn thì anh nuôi em cả đời.”
Nghe anh nửa đùa nửa thật, Cố Ái bĩu môi, trong lòng tức giận bất bình: còn không mau thổ lộ, nói một tiếng thích em anh sẽ chết đấy à? Mày nhướng thật cao, cô thật muốn xem đến khi nào thì anh mới nói ra câu thích cô kia.
“Về đến nhà rồi.”
Lâm Trình dừng xe, sau khi anh bước xuống vẫn thấy Cố Ái ngồi yên trên xe không hề nhúc nhích.
Kéo cửa xe ra, Lâm Trình nhìn Cố Ái: “Đến nhà rồi, xuống xe thôi.”
“Vâng” Cố Ái uể oải gật đầu, ngước mắt lên nhìn Lâm Trình: “Có thể bế em vào nhà được không, người em chẳng có chút sức lực nào nữa.”
“Được rồi” Anh nói xong, cúi người ôm lấy cô. Cả người có chỉ thấy xương, Lâm Trình không nói gì nhưng thầm nghĩ trong lòng, về sau phải chăm sóc nuôi dưỡng cho cô thành mập mạp mới được.
Sau khi mở cửa vào nhà, Cố Ái dựa sát đầu vào ngực Lâm Trình, đột nhiên hỏi: “Lâm ca ca anh có biết hiện tại em cần nhất là cái gì không?”
Lâm Trình không nói, chỉ nhìn cô, đợi cô tự trả lời, bất luận là cô cần cái gì, chỉ cần anh có nhất định sẽ đưa đến cho cô.
Cái cô muốn, kỳ thật rất đơn giản.
“Hiện tại em thầm nghĩ muốn một cái ôm thật ấm áp, có thể để em ôm lúc em đi ngủ.” Cố Ái nói xong, tay đang ôm anh cành siết chặt hơn, rồi lập tức thiêm thiếp ngủ.