“Cơ thể đã không chịu được như vậy, xem ra sau này phải luyện tập nhiều hơn.” Phó Lãnh Quyết lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, lập tức thúc vào bụng ngựa, con ngựa xông về phía Tần Thanh La, mắt thấy sắp tông vào người cô, Phó Lãnh Quyết trên lưng ngựa lại duỗi tay ra kéo lấy rồi ném cô trước người hắn.
Một loạt động tác này đã dọa Tần Thanh La sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, bên tai lại nghe tiếng móng ngựa truyền đến.
Trên đường lớn, mười mấy con ngựa gấp gáp phóng đi, bụi bay mù mịt, vó ngựa tung trời.
Phó Lãnh Quyết đặt Tần Thanh La trước người hắn như đang để hàng hóa, hoàn toàn không có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, ngay cả đám binh lính đằng sau dường như cũng không lấy làm lạ, thậm chí trong mắt họ, Võ Tuyên Vương như vậy mới là bình thường.
Chạy liên tục mấy canh giờ, giữa đường thay ngựa một lần, khi trời sắp tối, rốt cuộc cả đoàn người đã đến được một ngôi làng ở nơi biên thùy. Ngôi làng này đã sát với biên giới, tuy không lớn, nhưng nổi tiếng gần xa, dù trời đã tối, người đi lại trên đường vẫn khá nhiều, người bán dạo còn đang la hét chào mời.
Khi đoàn người Võ Tuyên Vương dừng trước một cái viện trong làng, Tần Thanh La đã hoàn toàn hôn mê.
Phó Lãnh Quyết xoay người xuống ngựa, túm cổ áo Tần Thanh La rồi ném nàng cho Kim Vệ : “Tìm người chăm sóc sạch sẽ.”
Nam nữ thọ thọ bất thân, Kim Vệ không tình nguyện mà tiếp lấy người, lại vì để tránh hiềm nghi, hai tay cột chặt, để Tần Thanh La nằm trên cánh tay hắn, chỉ sợ có tiếp xúc thân thể khác với cô.
Trong lòng Kim Vệ vẫn còn sợ, lần trước chỉ là nhận xét một câu về nữ nhân này, vương gia đã suýt ném hắn đến vùng đất Cương Bắc lạnh giá, bây giờ, nói gì hắn cũng không dám vượt quá khuôn phép nữa.
Động tác của hắn khiến Phó Lãnh Quyết nhìn mà buồn cười, lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là món đồ chơi, ngươi thật nhát gan.”
Cơ mặt Kim Vệ giật giật, thông minh không tiếp lời, có điều nhìn sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái của Tần Thanh La , hắn do dự một chút rồi hỏi: “Vương gia, có cần mời đại phu đến khám cho nàng ta không?”
Phó Lãnh Quyết cũng không xoay người, dẫn đầu đi vào viện: “Khám cái gì? Cũng không chết được.”
Kim Vệ sững người, không nói gì, chỉ là dùng cánh tay cứng nhắc ôm lấy Tần Thanh La rồi theo sau đi vào trong viện. Trong viện sớm đã có nha hoàn gia đinh đọn dẹp sạch sẽ, lão ma ma quản sự thấy Kim Vệ mang theo một nữ nhân đi vào, trên mặt không hề lấy làm lạ, ngay cả nha hoàn, bà tử theo sau bà, không có ai lộ ra vẻ kỳ lạ khó hiểu.
Chỉ là một cái viện trong ngôi làng nơi biên thùy, người nơi đây lại được huấn luyện bài bản như phong cách của người trong dòng tộc cao quý.
Lão ma ma tiếp nhận Tần Thanh La từ trong tay của Kim Vệ, mang theo hai nha hoàn đi vào phòng tắm, dù cho từ đầu tới cuối Tần Thanh La luôn hít thở yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, bọn họ vẫn cứ thản nhiên, chỉ dùng vẻ mặt tê liệt xem nàng như đồ vật mà rửa ráy sạch sẽ.
Đêm mùa đông luôn khiến người ta lạnh đến nỗi răng va lập cập.
Trong phòng ngủ có đặt ba cái lò sưởi, than cháy khẽ phát ra tiếng xèo xèo nho nhỏ, cửa sổ để một khe hở, một chút gió lạnh lùa vào phòng, không hề làm giảm nhiệt độ bên trong mà trái lại khiến không khí trong phòng thêm thanh mát.
Tần Thanh La bị lạnh mà tỉnh dậy, cô mở mắt ra, nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ cũng không hoảng loạn, còn bình tĩnh xem xét một chút.
Trên người cô đang mặc bộ quần áo lụa mỏng như cánh ve, thân hình hoàn mỹ ẩn hiện dưới lớp áo, chăn được gấp ngay ngắn bên cạnh, nhưng không ai tốt bụng giúp cô đắp lên.
Cô rùng mình, vừa định duỗi tay kéo chăn để đắp lên người cho ấm, đầu ngón tay còn chưa chạm đến tấm chăn, cửa phòng đã có người mở ra.
Phó Lãnh Quyết mặc một thân áo gấm đen, trên vai khoác áo choàng lông cáo đi vào, ánh mắt hắn liếc đến áo lụa quyến rũ của cô, phút chốc đồng tử co lại, khóe môi nở nụ cười chế giễu.
Có điều hắn cũng không nói gì, tùy tiện cởi áo choàng xuống vứt qua bên, sau đó, đi đến trước lò sưởi chính giữa phòng, duỗi tay tao nhã nung lửa.
Trải qua mười mấy tiếng đồng hồ xốc nảy trên lưng ngựa, cả người Tần Thanh La đã rụng rời, nhất là vừa tỉnh lại còn bị người ta cho ăn mặc thành bộ dạng mê người này, không cần nói cũng biết người mặc quần áo, sửa soạn cho cô đang nghĩ cái gì.
Lại nhìn Phó Lãnh Quyết , hắn lúc này, vết sưng trên mặt đã tan hết, chỉ để lại một khuôn mặt hoàn mỹ đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.
“Ngài định làm gì?” Tần Thanh La kéo chăn qua đắp lên người, chăn lụa phẩm chất cao, trong chốc lát Tần Thanh La đã cảm thấy toàn thân ấm áp.
Phó Lãnh Quyết thong dong xoay đầu nhìn nàng một cái: “Bổn vương đã nói hay chưa, thân thể của ngươi, khiến bổn vương rất hài lòng.”
Lúc này, hắn tự xưng bổn vương, có một khắc Tần Thanh La cảm thấy, hắn của lúc này, dường như có chút không giống với hắn của buổi đầu gặp gỡ trong rừng, dường như, càng lạnh lùng hơn.
“Vì vậy? Ngươi chuẩn bị cầm tù ta?” Tần Thanh La không ngờ hắn lại nói chuyện thẳng thừng như vậy, trong xã hội giáo điều này, nam nhân chỉ sẽ nói năng phù phiếm với hai loại nữ nhân, một loại là nữ nhân lẳng lơ chốn phong hoa tuyết nguyệt, một loại là đồ chơi bản thân nuôi giữ.
Vì vậy, cô trong mắt hắn, là đồ chơi?
“Cầm tù?” Phó Lãnh Quyết nhướng mày, rất không thích từ này: “Ngươi đáng để ta, đường đường một Võ Tuyên Vương cầm tù sao?”
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Tần Thanh La vốn trầm ổn hiếm khi không khống chế được biểu cảm trên mặt, đương nhiên cô biết hắn là Võ Tuyên Vương, chính vì biết vậy, cô mới hoảng sợ, với quyền thế của nam nhân này, không cần phí sức cũng có thể khiến cô sống không bằng chết ở cái xã hội này.
Phó Lãnh Quyết ung dung đến bên giường, tùy ý ngồi xuống: “Bổn vương vừa nói, rất hài lòng với cơ thể của ngươi, vì vậy trước khi bổn vương hết hứng thú, cơ thể của ngươi chính là của bổn vương.”
Hắn nhẹ nhàng nói ra, dường như chuyện thế này hoàn toàn bình thường, chỉ tiếc Tần Thanh La nghe vào lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. “Ngươi nói sao thì là vậy?” Hoàn toàn quá độc đoán!
Phó Lãnh Quyết lại khẽ cười, hắn duỗi tay hất chăn của Tần Thanh La ra, thân hình hoàn hảo phản chiếu trong mắt hắn, có thể cảm nhận được trong một khắc kia, hơi thở của hắn đã nóng rực hơn nhiều: “Ở đây, đừng nói là ngươi, đổi lại là bất kỳ ai, bổn vương nói là của bổn vương, thì không ai dám nói không phải.”
“Ngươi!” Tần Thanh La tức đến nỗi không nói nên lời, nhưng cũng đành bất lực, cô phẫn nộ ngồi dậy, muốn lách qua hắn để rời đi, ai ngờ cô vừa cử động, đã bị hắn duỗi tay túm lấy, sau đó cả cơ thể bị hắn đè dưới người.
“Phó Lãnh Quyết ! Ngươi không thể như vậy!” Tần Thanh La phẫn nộ cực điểm, hắn nghĩ cô là kiểu người gì vậy, muốn chơi thì chơi?
Phó Lãnh Quyết cúi đầu, vùi vào tóc cô khẽ hít nhẹ: “Vì sao không thể? Bổn vương thích thân thể của ngươi, đây là chuyện bao nhiêu nữ nhân cầu còn không được, hơn nữa, đối với nữ nhân từng ở cạnh bổn vương, bổn vương chưa từng bạc đãi, không phải ngươi thích tiền tài sao? Bổn vương giàu có nhất nước, đợi khi bổn vương không hứng thú với ngươi nữa, ngươi muốn bao nhiêu, thì cho ngươi bấy nhiêu.”
Lúc hắn nói chuyện, ngón tay men theo khuôn mặt trượt đến khóe môi cô, yết hầu thít lại, cất tiếng bên tai: “Còn nữa, ta thích chỗ này của ngươi.”
Một đêm cực kỳ thảm thiết, trong gió lạnh xen lẫn tiếng gầm nhẹ của nam nhân và tiếng kêu đau đớn của nữ nhân.
Đêm đó, sắc mặt đám nha hoàn trực đêm trong viện đều tái mét, lúc Võ Tuyên Vương đến đây, bọn họ còn có chút ái mộ, nhưng giờ khắc này, họ đều thầm thấy may mắn, may mà người Võ Tuyên Vương nhìn trúng, không phải họ.