• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 21: HỒI ỨC CỦA TẦN THANH LA


Một lúc lâu sau, mắt cô sáng lên: “Ta nghĩ xong rồi. Nếu ta muốn nhận đệ làm đệ đệ, vậy đệ lại theo họ của ta. Ta là Tần Thanh La, vậy đệ tên là Tần Dực Sinh. Dực cũng là hi vọng. Sinh cũng là cuộc sống mới, tất cả đều đại biểu cho từ nay về sau đệ sẽ bắt đầu cuộc sống mới!”


Tần Dực Sinh, Tần Dực Sinh, đổi một cái tên, đổi một cuộc sống mới. Chỉ là một đứa bé mà thôi, nên sớm thoát khỏi sự hành hạ không phải là con người này.


Mỗi khi nó bị bắt nạt và bị sỉ nhục, chắc trong lòng cũng hi vọng có một người đứng ra giúp đỡ nó. Tần Thanh La thậm chí nghĩ, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt đứa trẻ này tuyệt đối không phải chỉ hình thành bởi một ngày. Sợ rằng mỗi khi bị sỉ nhục, nó đã từng nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt hy vọng, mong có một người sẽ giơ tay cứu giúp nó. Có lẽ nó cũng từng lớn tiếng xin mọi người cứu giúp…


Nhưng… không có, không có một lần nào, không có ai ra tay cứu giúp nó, thậm chí không có người nào để ý tới tiếng kêu cứu tới khan giọng, kiệt lực của nó.


Cho nên hy vọng trong mắt nó mới dần dần bị xóa mờ, đến cuối cùng chỉ còn lại có sự lạnh lùng, trống rỗng vô hạn mà thôi.


Nó chỉ là một đứa bé mà thôi, từ đầu ngập hi vọng đến cuối cùng tuyệt vọng với con người, quá trình này mới tàn nhẫn làm sao?


Tần Thanh La không phải một thánh nhân lương thiện, thậm chí mỗi khi cảm thấy những thánh nữ phát ra thiện tâm quá độ rồi bỏ dở nửa chừng làm người ta thấy ghê tởm hơn những kẻ làm việc ác. Bởi vì bản thân các nàng lần lượt làm cho người khác hi vọng, lại làn lượt tàn nhẫn xóa mờ, bóp chết chút hi vọng này.


“Ta hi vọng đệ có thể thích cái tên này. Bởi vì từ giờ trở đi, đệ chính là đệ đệ của ta.” Tần Thanh La nhẹ nhàng đặt tay lên trên mặt nó. Sau khi tắm rửa, thật ra dáng vẻ của đứa trẻ này không tệ: “Ta biết đệ rất cảnh giác, có lẽ để thấy ta giúp đệ là để thể hiện mình lương thiện hay xuất phát từ mục đích nào khác. Nhưng thật ra ta không phải đang giúp đệ, ta chỉ đang giúp bản thân ta thôi.”


Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, ánh mắt cũng xa xăm. Hình như cô có hơi mệt nên dứt khoát cởi giày lên giường, ngồi ở bên cạnh thằng bé, giống như một người chị kể chuyện xưa dịu dàng nói: “Ta nói cho đệ biết một bí mật, thật ra, ta giống đệ, mẫu thân ta bị người ta cưỡng bức, sau đó mới sinh ra ta. Nhưng ta may mắn hơn đệ thì mẫu thân của ta rất tốt với ta. Ông ngoại và bà ngoại cũng rất tốt với ta.”


Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cô đều chưa từng nói ra bí mật này.


Ở trong mắt người khác, cô là chuyên gia chế tạo vũ khí nổi tiếng thế giới, là một thiếu nữ luôn rạng rỡ vui vẻ. Nhưng chỉ có bản thân cô biết, khi cô học mầm non và tiểu học đã từng bị khinh bỉ và chửi bới thế nào, có mấy lần cô thậm chí từng nghĩ đến tự sát.


May là sau đó mẹ cô phát hiện ra cô bị bắt nạt, mẹ từ chức, dẫn theo ông bà ngoại đến thành phố khác, bắt đầu cuộc sống mới, cuộc đời của cô mới được cứu vớt.


Thằng bé kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn mặt cô như không tin cô cũng gặp phải chuyện giống nó.


“Cho nên, khi nhìn thấy đệ, ta chỉ muốn giúp đệ. Thật ra, ta cũng không tính là giúp đệ, ta chỉ đang giúp bóng dáng của ta trước kia mà thôi. Khi còn bé, ta bị bạn học trong cả lớp cùng nhau bắt nạt, ta đã từng hi vọng có một người đứng ra, không cần người đó thật sự giúp ta đối đầu với tất cả mọi người, chỉ cần người đó đồng ý đứng ra, sau đó giơ tay kéo ta một cái là đủ rồi…”


Ngay cả Tần Thanh La cũng không phát hiện ra, lúc cô nói chuyện, nước mắt đã theo gò má chảy xuống, giọng cô hơi nghẹn ngào: “Nhưng không có, không có một người nào từng tới giúp ta… Ta đã từng rất nhiều lần rúc trong góc phòng học, lần lượt xin bạn học cứu… cho nên xem như làm tròn giấc mơ của ta, ta giúp đệ, giúp đệ bước ra khỏi cảnh khốn cùng, cũng để bản thân ta thoát khỏi ám ảnh…”


Cô chưa bao giờ là người thích xen vào chuyện của người khác. Tâm địa lương thiện gì chứ? Cô không có khả năng là một người thiện tâm. Nói cho cùng, tất cả những gì cô làm chẳng qua cũng chỉ vì mình mà thôi.


“Tần Dực Sinh, cho nên đệ không cần cảm kích ta, chỉ cần đệ sống cho tốt là được, hiểu không?” Tần Thanh La lau nước mắt và xuống giường, xoay người đi tới giường của mình, vén chăn chui vào trong, sau đó dùng chăn che đầu mình.


Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có chút ánh nến yếu ớt đang lập lòe nhảy nhót.


Thằng bé nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn về phía một cái giường khác. Sau một lúc lâu, nó thu lại ánh mắt, sau đó trong miệng khẽ thì thầm: “Tần Dực Sinh… Tần Dực Sinh…”


Từ nay về sau, nó chính là Tần Dực Sinh.


Ở đầu khác của sân, trong phòng khách thưởng đặng của trạm dịch, đêm đã khuya, người trong phòng lại khó có thể ngủ được. Ngoại trừ Tiêu Ngữ Yên bị cảnh tượng trong xe ngựa kích thích thì còn ai vào đây được nữa?


“Tỷ, chẳng qua chỉ là một nữ nhân không lên được mặt bàn mà thôi, tỷ không cần suy nghĩ nữa làm gì. Tỷ xem đám con cháu quyền quý trong thành, người nào mà chẳng khai trai khi mới mười hai tuổi? Còn chưa thành thân thì trong phủ đã nuôi tới khoảng mười một thông phòng cũng không tính là bí mật gì cả. Với tuổi tác của Võ Tuyên Vương mà đến nay không có chính phi, bên cạnh thậm chí không một nữ nhân có danh phận đã là rất hiếm thấy rồi. Những nữ nhân không lên được mặt bàn kia có chơi thì chơi thôi, không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới thân phận của tỷ sau này.”


Tiêu Hải Lan ngáp một cái, không nhịn được khuyên bảo. Giờ cũng đã là nửa đêm, còn không cho người ta ngủ. Nếu không phải Tiêu Ngữ Yên là đích trưởng nữ, nàng ta đã sớm không hầu hạ rồi.


“Muội thì biết cái gì? Khi muội thật sự yêu quý một người sẽ không nói được nhẹ nhàng như vậy đâu.” Tiêu Ngữ Yên đứng ở bên cửa sổ. Cửa sổ mở ra, nàng ngước đầu nhìn về phía lầu hai, chỗ đó là gian phòng của Võ Tuyên Vương Phó Lãnh Quyết: “Chính bởi vì đó là một nữ nhân không lên được mặt bàn, ta mới có thể làm gì đó. Nếu thật sự đổi thành một người có thân phận có địa vị, ta ngược lại không tiện làm gì.”


“Ồ? Tỷ có ý gì? Tỷ, tỷ nói chuyện thật sự làm ta chẳng thể hiểu nổi.” Tiêu Mắt Hải Lan lờ đờ vì buồn ngủ, không ngừng ngáp..


Tiêu Ngữ Yên thở dài và đóng cửa sổ lại: “Được rồi, đi ngủ đi, ngủ đi. Nhưng ngày mai muội sai người đi hỏi thăm giúp ta xem, sau đó Võ Tuyên Vương có sai người đưa canh tuyệt tử…”


“Còn cần phải nghe ngóng chuyện này nữa sao? Võ Tuyên Vương lại không ngu, làm sao có thể để cho một nữ nhân không có danh phận có con trước chứ? Ở trong hoàng gia, đây chính là chuyện vô cùng nhục nhã. Hoàng thất có huyết mạch tôn quý, không phải ai cũng có thể có con cháu của hoàng gia được. Với nữ nhân kia lại có tư cách chắc?” Tiêu Hải Lan cảm thấy Tiêu Ngữ Yên quá cẩn thận rồi.


“Ta bảo muội đi thì muội cứ đi!” Tiêu Ngữ Yên trầm mặt. Ngay cả nàng cũng không hiểu vì sao mình khó có thể bình tĩnh như vậy. Thường ngày, Võ Tuyên Vương phong lưu thành tính, nàng đã chứng kiến qua không ít lần. Nhưng cho đến tận bây giờ, hắn không từng làm ra chuyện như hôm nay.


Trước khi nàng có được điều mình muốn, nàng tuyệt đối không cho phép có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Về phần nữ nhân kia… chẳng qua là một kẻ dân thường không nơi nương tựa, không có địa vị mà thôi…


“Được, được rồi! Tỷ nói gì thì là cái đó!” Tiêu Hải Lan không nhịn được bèn lên tiếng trả lời, trong lòng lại vô cùng tức giận. Không phải là đích trưởng nữ sao? Dù sao nàng ta cũng là thiên kim của phủ thủ tướng, không ngờ lại đối xử với nàng ta như a hoàn?


Ban đêm lặng lẽ không một tiếng động, thậm chí còn chẳng có nổi nửa ánh trăng. Cả thế giới chẳng biết chỉ còn một mảnh tối tăm từ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK