Trạm dịch này vốn không lớn, sáng sớm có không ít người qua lại, bọn họ đều là quân sĩ gia đình trong sạch. Trang phục của Tần Thanh La bị xé rách, làn da trắng như tuyết ở chỗ vai lộ ra. Chẳng qua cô là một người hiện đại, tuyệt đối không có lo ngại gì về chuyện lộ tay lộ chân.
Nhưng trong mắt hai tỷ muội Tiêu Ngữ Yên tỷ lại cảm thấy dùng cách này tới sỉ nhục Tần Thanh La thì chẳng còn gì tốt hơn.
“Ái chà, trưởng tỷ, kẻ đê tiện này đúng là không biết xấu hổ!” Tiêu Hải Lan gào lên một tiếng đầy khoa trương, sau đó lại nói: “Kẻ đê tiện như vậy đúng là thiếu giáo huấn, trưởng tỷ, tỷ xem…”
“Nếu là hạ nhân không hiểu quy củ thì tất nhiên phải cố gắng chăm sóc dạy bảo. Phụ thân chúng ta là khuôn mẫu lễ nghi cho thiên hạ, kiên quyết không thể để cho người ta chê cười. Hôm nay dạy hạ nhân chút quy định, bất kể tới nơi nào cũng là chúng ta chiếm lý.” Tiêu Ngữ Yên vẫn nói chuyện với dáng vẻ dịu dàng, giọng điệu không nhanh không chậm, chỉ tiếc là lời nói ra lại có vài phần vô tình lạnh lùng.
Tần Thanh La biết, hôm nay hai người này cố ý tới gây chuyện, muốn tránh sợ rằng cũng không tránh được.
“Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Tần Thanh La vẫn cẩn thận bảo vệ Tần Dực Sinh ở sau lưng.
Tiêu Ngữ Yên và Tiêu Hải Lan liếc nhìn nhau. Sau đó Tiêu Hải Lan móc từ trong người ra một viên thuốc: “Thật ra chỉ là chuyện nhỏ đối với ngươi thôi. Uống nó, sau này ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta qua đường cái quan của ta.”
Viên thuốc đen xì tản ra mùi thuốc bắc rất nồng. Nhưng mặc kệ là ai cũng biết thuốc thì không thể uống bậy.
“Đây là thuốc gì?” Tần Thanh La ưỡng thẳng lưng, ánh mắt hơi lạnh.
“Ngươi yên tâm, sẽ không độc chết ngươi đâu. Đây chẳng qua là một viên Đan Hồng Hoàn mà thôi.” Tiêu Hải Lan tới gần Tần Thanh La, dùng giọng nói mà chỉ có hai người có thể nghe được.
Đan Hồng Hoàn…
Tần Thanh La dường như đã nghe qua ở đâu rồi. Cô cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên con ngươi co lai. Cô cắn chặt môi dưới, hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Hải Lan !
Chẳng qua chỉ là một viên Đan Hồng Hoàn mà thôi, nàng ta nói thật nhẹ nhàng!
Nếu Tần Thanh La nhớ không nhầm, trước đây Tần tướng quân – phụ thân trên danh nghĩa của cô đã một lần say rượu mất lý trí quan hệ với một a hoàn trong phủ. Sau đó phu nhân tướng quân cho a hoàn kia một viên Đan Hồng Hoàn. Bảy ngày sau, dưới thân nha hoàn kia chảy rất nhiều máu, sau khi chịu giày vò một lúc thì giữ được cái mạng, nhưng đại phu lại nói cả đời nàng ta không có cách nào sinh con được nữa.
Một viên Đan Hồng Hoàn có thể khiến cho kinh nguyệt của nữ nhân chảy ngược, khí huyết hỗn loạn, may mắn thì giữ được tính mạng nhưng không thể đẻ con, nếu không may mắn thì mạng cũng mất ở đây.
Hôm qua nhìn thấy phản ứng của Tiêu Ngữ Yên ở bên ngoài xe ngựa, Tần Thanh La đã đoán được, sợ rằng nữ nhân này đã yêu Phó Lãnh Quyết. Tuy cô không rõ lại người nam nhân như Phó Lãnh Quyết ngoài một túi da còn có thể nhìn, cái khác không điểm nào đáng khen, vì sao còn có thể có nữ nhân thích chứ?
Nhưng cô biết, khi một nữ nhân mà ghen lên thì có thể làm được bất kỳ chuyện gì. Chẳng qua cô vẫn đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Tiêu Ngữ Yên .
Người này vừa ra tay, chính là thủ đoạn muốn lấy nửa cái mạng của cô.
“Ta không uống!” Tần Thanh La cắn răng, nắm lấy tay của Tần Dực Sinh và xoay người bỏ chạy.
Tiêu Hải Lan ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng. Sau đó nàng ta điểm nhẹ đầu ngón chân, nhảy một cái đã đến trước người Tần Thanh La. Hóa ra mẫu thân của Tiêu Hải Lan đã từng là người của Tướng môn, cho nên từ nhỏ lại đưa nàng ta đến bên nhà ngoại để rèn luyện sức khỏe, sau thời gian dài luyện võ cùng biểu ca, biểu đệ, nhiều năm như vậy, tuy không thể được gọi là cao thủ nhưng vẫn gần như không có đối thủ trong đám nữ nhân luôn ở trong nhà.
“Nha đầu khốn kiếp này đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Một tay Tiêu Hải Lan nắm lấy vai của Tần Thanh La, tay kia lại kéo miệng cô ra. Khi thấy Tần Thanh La không có sức chống lại nàng ta, sắp bị nàng ta đút thuốc thì có một bóng người nhỏ bé lại đột nhiên lao ra.
Ánh mắt Tần Dực Sinh hung ác, há miệng cắn lên trên cổ tay của Tiêu Hải Lan, sau khi cắn lại không chịu nhả ra, mặc cho Tiêu Hải Lan đấm vào mũi nó làm máu tươi chảy ròng ròng, nó vẫn không hề nhả ra.
Tần Thanh La vùng thoát khỏi sự ràng buộc của Tiêu Hải Lan, vội vàng bảo vệ Tần Dực Sinh, thò tay ôm đầu nó vào trong lòng mình, bởi vậy trên lưng ngược lại chịu mấy cú đấm mạnh của Tiêu Hải Lan .
Tiêu Hải Lan ra tay vô cùng độc ác, mỗi cú đấm đều dùng hết sức lực. Ở nhà họ Tiêu, nàng ta cũng đã từng dùng nắm đấm này đánh chết không ít nha đầu không nghe lời. Cho nên tuy chỉ mấy đấm nhưng khóe miệng của Tần Thanh La đã rỉ máu, nếu còn đánh tiếp như vậy, không ai biết được Tần Thanh La có còn mạng mà sống tiếp nữa không.
Trong sân có động tĩnh lớn như vậy lập tức làm kinh động tới tất cả mọi người. Không bao lâu, xung quanh đã tập trung không ít người.
Nhưng phần lớn bọn họ đều là quân sĩ dưới quyền của Võ Tuyên Vương. Bọn họ biết tỷ muội Tiêu Ngữ Yên là ai, cho nên thật ra cũng không ai dám bước tới khuyên can. Dù sao ở trong mắt bọn họ, chủ tử giáo huấn mấy người hầu là chuyện rất bình thường. Bọn họ không dám khuyên, cũng không cần khuyên.
Kim Vệ vừa rửa mặt xong, ra khỏi phòng thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hắn nhíu mày, vẫn bước nhanh lên lầu hai của hậu viện. Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng Phó Lãnh Quyết.
Bên trong phòng im ắng một lát, sau đó truyền đến giọng điệu lười biếng của Phó Lãnh Quyết: “Kim Vệ, ngươi tốt nhất là có chuyện quan trọng, bằng không ngươi hẳn biết hậu quả khi quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của bản vương đấy.”
“Vương gia… là… là Tiêu nhị tiểu thư đang dạy Tần cô nương học quy định.” Kim Vệ thở dài rồi kiên trì nói một câu như vậy. Chủ tử có tâm tư khó dò, hắn cũng không dám biết mà không báo.
Một lúc lâu, bên trong phòng vẫn không có bất kỳ mệnh lệnh nào truyền tới, Kim Vệ chờ có hơi lâu, đang suy nghĩ có phải mình đã đoán sai tâm tư của chủ tử, Tần cô nương này cũng không khác gì những nữ nhân khác sao? Kim Vệ nghĩ vậy nên lùi lại một bước, muốn cúi người rời đi.
“Tiêu nhị tiểu thư cũng không phải là kẻ hiểu quy củ, nàng ta còn có thể dạy quy củ cho người khác sao?”
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Phó Lãnh Quyết mực chiếc áo bào gấm màu trắng như tuyết, tùy ý choàng một chiếc áo khoác lông cáo và ngáp một cái. Hắn lười biếng bước chân ra: “Đi thôi, bản vương đúng lúc đang chán, đi xem náo nhiệt cũng tốt.”
Khóe miệng Kim Vệ khẽ giật giật, chỉ đành phải đáp một tiếng, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần vương gia vừa đi, vậy Tần cô nương sẽ không chết được.
Trong sân, Tiêu Hải Lan thấy Tần Thanh La che chở cho Tần Dực Sinh thì cố ý đánh lên người Tần Dực Sinh. Tần Dực Sinh tránh không thoát, cho nên Tần Thanh La lại phải qua bảo vệ. Mỗi lần bảo vệ cho Tần Dực Sinh, Tần Thanh La chỉ có thể dùng cơ thể để ngăn cản.
Xung quanh có vài quân sĩ không nhìn được nữa, âm thầm siết chặt nắm đấm. Tuy bọn họ cảm thấy chủ tử giáo huấn hạ nhân không có gì đáng trách, nhưng đây rõ ràng là dùng sức muốn đánh chết người, vẫn khiến cho những người nam nhân trong sạch như bọn họ không thể nhìn được. Dù gì cũng là nhị tiểu thư của Tiêu gia, làm vậy cũng quá ngang ngược đi.
Ngược lại Tiêu Ngữ Yên từng nhiều lần bước lên khuyên can Tiêu Hải Lan, bảo nàng ta dừng tay. Nhưng Tiêu Hải Lan không chỉ không nghe, còn đẩy nàng ra. Cứ như vậy, ấn tượng cả đám người đối với Tiêu Ngữ Yên ngược lại cũng không tệ.
Tần Thanh La cười lạnh. Hai tỷ muội này, một kẻ hát mặt đỏ, một kẻ diễn mặt đen, với kỹ năng diễn này mà không làm nữ hoàng Oscar thì đúng là uất ức cho các nàng rồi.