Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Tình cười mỉa: “Tôi tưởng hiện giờ đang thịnh hành phong cách gần gũi với thiên nhiên …” Liếc thấy cậu thật sự tức giận, cô vội vàng đánh trống lảng “Ừm, tôi thật sự không cố ý, cậu viết lại tên đi, tôi nhớ kỹ rồi, lần sau đảm bảo không viết sai nữa.”
Thích Mộ Dương vốn dĩ hơi bực, song nhìn thấy thái độ của cô có vẻ thành khẩn nên lấy bút hí hoáy viết, một lát sau, tên của cậu ta xuất hiện trên bài thi.
“Thích Mộ Dương…” Chử Tình nhìn chằm chằm bài thi đọc một lần, tò mò ngẩng đầu nhìn về phía cậu, “Có ngụ ý gì không?”
“Đương nhiên có.” Thích Mộ Dương đắc ý nhất chính là tên của mình, cho nên mới có phản ứng kịch liệt như vậy khi cô viết sai tên cậu. “Tên mẹ tôi có hàm nghĩa là ánh mặt trời chiếu rọi khắp muôn nơi, vậy nên bố tôi mới đặt cho tôi tên này.”
Chử Tình yên lặng lặp lại hai lần, sau đó bật cười: “Bố cậu thật lãng mạn, vừa nghe đã biết rất ông yêu mẹ cậu, mẹ cậu nhất định sống rất hạnh phúc.”
Thích Mộ Dương vốn định nói “đúng vậy”, nhưng bỗng nhiên nhớ ra ngồi cạnh mình hiện tại chính là chị em cùng mẹ khác bố, người ngồi trên là anh em cùng bố khác mẹ của mình, nếu nói tình cảm của bố mẹ tốt thì không đúng lắm. Cậu “khụ” một tiếng, nói qua loa một câu “cũng không tệ lắm” rồi ngồi xuống.
Chử Tình nhận thấy cậu ta đột nhiên lặng lẽ, nhướng mi định hỏi sao vậy, chỉ là chưa kịp hỏi thì lực chú ý bị dời đến Thích Vị Thần ngồi bàn trên, cậu trông hơi căng thẳng, tai đỏ hết lên.
“Cậu sao vậy?” Cuối cùng thì Chử Tình cũng không nhịn được lấy bút chọc cậu, hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Vị Thần bất động một lát rồi quay xuống nhìn cô, trả lời cứng nhắc: “Mình không sao.”
Chử Tình: “…Nhìn qua không giống không sao lắm đâu.”
Cô vừa dứt lời, tai Thích Vị Thần càng đỏ hơn nữa.
Chử Tình nghi hoặc nhìn cậu, vừa định hỏi tiếp thì chuông vào lớp vang lên, sau một tiết học điều chỉnh cảm xúc thì Thích Vị Thần đã khôi phục lại bình thường, cô cũng quên không hỏi nữa.
Sau việc hủy bỏ lễ khai giảng lần này, Thích Mộ Dương ngoan ngoãn vài ngày, nhưng cũng chỉ là vài ngày thôi, sau đó cậu ta vẫn bắt đầu trốn học đi quán net như thường.
Quanh đi quẩn lại cũng hết một tuần, trường cấp ba Thừa Đức nghênh đón kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên. Ngoài hoàn cảnh của ký túc xá, có thể nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần đúng hạn có lẽ là điều khiến Chử Tình thích nhất ở năm 2042.
Tiết học cuối cùng của thứ Sáu kết thúc, bạn bè trong lớp đã đi hết, chỉ còn đám người Thích Mộ Dương và Chử Tình ở lại. Đám Gian Thần đang nghĩ xem nên đi đâu chơi, Thích Mộ Dương lười biếng ngồi yên một chỗ chờ bọn họ thống nhất, kết quả là cãi nhau nửa ngày thì quyết định ra quán net.
“Này, cậu đi không?” Thích Mộ Dương nhìn về phía Chử Tình, “Tôi mời.”
Chử Tình động lòng một giây, sau đó nghĩ đến việc quan trọng thì lắc đầu: “Không đi, tôi phải tìm việc làm thêm.” Một ngàn tệ thật sự không đủ tiêu, hơn nữa cô cũng không biết tiết kiệm, mới một tuần đã xài hết một phần ba.
“Làm thêm cái gì, tôi đã nói với cậu rồi, sinh hoạt phí không đủ thì bảo tôi là được.” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nói.
Chử Tình khẽ cười: “Không cần.”
“Tôi nói thật, không phải đùa cậu.” Thích Mộ Dương trừng mắt.
Chử Tình cạn lời: “Tôi cũng nói thật, không đùa mà.” Không đề cập đến các khoản khác, với chút tiền kia của cậu ta, cả ngày lúc thì mời cơm lúc thì đi net, e là chưa hết tháng đã hết tiền, sao cô có thể mặt dày mà xin mãi được.
Thích Mộ Dương thấy cô kiên trì, chỉ đành đi cùng những người khác, phòng học lập tức yên tĩnh lại. Chử Tình nhìn bàn học lộn xộn của Thích Mộ Dương, ghét bỏ giúp cậu dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đi.
Dự báo thời tiết ngày mai có mưa, đêm nay không khí cực kỳ oi bức, Chử Tình vừa ra khỏi phòng học bật điều hòa đã cảm thấy cả người rịn ra một tầng mồ hôi dính dính, rất không thoải mái. Cô ra khỏi lớp muộn, khu giảng đường đã không còn ai, đèn điện ở hàng hiên cũng đã tắt, cô chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng di động để đi xuống.
Đi một đoạn, Chử Tình nhận thấy phía sau có người đi theo, bước chân cô dừng một lát rồi tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bước đi chậm hơn. Đến khúc ngoặt cầu thang, cô đột nhiên xoay người tung ra một quyền nhưng cổ tay bị người ta nhẹ nhàng cầm lại.
“Là mình.” Trong bóng đêm, Thích Vị Thần nhẹ nhàng nói, nói xong thì buông tay cô ra.
Chử Tình ngẩn ra: “Sao cậu còn còn chưa về ký túc xá?”
Thích Vị Thần không nói gì nhưng Chử Tình đã hiểu: “Cậu đang đợi tôi sao?”
Trong bóng đêm, Thích Vị Thần im lặng khá lâu, đến lúc Chử Tình sắp hết kiên nhẫn thì cậu mới khẽ lên tiếng.
“Có việc gì?” Chử Tình vừa hỏi vừa đi xuống tầng dưới, đi đến chỗ có đèn đường thì cảm giác bị nhìn trộm mới biến mất.
Thích Vị Thần yên tĩnh đi cạnh cô, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngày mai cậu bận gì không?”
“Có chuyện gì à?” Chử Tình hỏi.
Thích Vị Thần dừng một chút: “Ra ngoài ăn cơm cùng mình đi.”
Bước chân của Chử Tình dừng lại, hơi suy ngẫm nhìn về phía Thích Vị Thần. Thích Vị Thần đối diện với ánh mắt của cô một lát thì đầu ngón tay hơi căng cứng nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh như trước: “Sao vậy?”
“Vì sao lại hẹn tôi?” Chử Tình nhíu mày.
Cảm xúc trong mắt cô là khó hiểu, không hề có vui sướng như những lần đi ra ngoài hẹn hò lúc trước. Thích Vị Thần cụp mắt: “Căng tin trường học vào cuối tuần chỉ phục vụ cơm phần, mình không thích ăn cũng không muốn ra nhà hàng một mình.”
Chử Tình hiểu ra: “Vậy hả, nhưng ngày mai tôi có chút việc, không thể đi cùng cậu được, cậu rủ người khác hoặc gọi cơm hộp đi vậy.”
Thích Vị Thần im lặng một lát: “Ừ.”
Chử Tình gật đầu, cảm thấy không có gì để nói nữa thì xoay người đi về phía ký túc xá của mình, vừa đi được vài bước thì nghe thấy cậu gọi: “Chử Tình.”
“Hả?” Cô quay đầu lại.
Ánh trăng bị một đám mây đen che đi, đèn đường chia thế giới thành hai nửa, Thích Vị Thần đứng ở chỗ có ánh sáng lẳng lặng nhìn cô chăm chú, đến lúc nghi ngờ trong mắt của cô càng ngày càng đậm thì một giọng nói bình tĩnh truyền đến: “Cậu thật sự thích hàm ý trong tên Thích Mộ Dương hả?”
“Thích, sao vậy?” Chử Tình không hiểu vì sao cậu lại hỏi điều này, nhưng sau khi cô trả lời xong thì rõ ràng nhận thấy xung quanh cậu tản mát ra hơi thở sung sướng vui vẻ. Càng ngày càng khó hiểu! Song không đợi cô hỏi thêm điều gì, Thích Vị Thần đã xoay người rời đi.
Chử Tình: “…”
Sáng sớm hôm sau, Chử Tình xem lại đống tin tuyển dụng mình tìm được, bắt đầu bước vào con đường tìm việc. Tuy lúc trước chưa từng làm thêm nhưng cô cảm thấy bản thân mình đầy đủ chân tay, hơn nữa cũng coi như có năng lực, kiểu gì cũng sẽ tìm được công việc phù hợp.
Ôm tư tưởng lạc quan này, Chử Tình bắt đầu đi khắp nơi nộp hồ sơ, kết quả không chỗ nào nhận, nguyên nhân cô nhận được đều giống nhau, là học sinh cấp ba có quá ít thời gian, họ không muốn cân nhắc.
Cô ở bên ngoài loay hoay cả ngày, mệt đến gần chết mà không tìm được việc, trời âm u cả ngày cuối cùng mưa ngay lúc cô chuẩn bị về trường.
Chử Tình đứng trú mưa ở trạm xe bus một mình, đói đến bụng kêu ầm ĩ, nhìn qua đáng thương không nói lên lời. Lúc cô đang chờ xe bus thì đột nhiên nghe thấy tiếng người khác đang gọi mình, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Nhóc Mập ở đầu ngõ đối diện đang vẫy tay với mình ——
“Chử gia! Bên này!”
Năm phút sau, Chử Tình đón lấy hộp mì ăn liền từ tay Nhóc Mập, nói cám ơn xong vùi đầu vào ăn. Thích Mộ Dương ngồi một bên ghét bỏ nhìn cô: “Giống y như quỷ đói vậy, cậu có thể ăn chậm một chút được không?”
“Cả ngày nay tôi còn chưa ăn cơm…” Chử Tình lẩm bẩm.
Thích Mộ Dương dừng một lát, ngẩng đầu sai sử Nhóc Mập: “Đi mua thêm hai cái xúc xích cho cậu ấy”
“Ok!” Nhóc Mập lập tức chạy đi tìm nhân viên trông quán.
Chử Tình xì xụp ăn hết một hộp mì gói xong mới từ từ ăn xúc xích, vừa ăn vừa nói chuyện hôm nay đi tìm việc làm thêm.
Thích Mộ Dương không đồng tình nổi với cô, thậm chí nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô còn có chút tức giận: “Tôi đã nói không đủ tiền thì bảo tôi, cậu không nghe trách ai được?”
“Sao có thể luôn ăn chực của cậu, tôi tìm thêm xem thế nào, kiểu gì cũng có thể tìm được việc thích hợp.” Chử Tình không để ý nói.
Thấy cô ngoan cố muốn chết, Thích Mộ Dương cười lạnh, vừa định nói chuyện thì bị Nhóc Mập cắt ngang: “Vừa nãy lúc tôi đi mua xúc xích thấy quản lý quán net nói đang tìm một bảo kê, làm công nhật lương cao, nếu được thì Chử gia thử xem sao?”
“Không được!” Thích Mộ Dương xụ mặt cự tuyệt. Tuy rằng cậu ta vẫn luôn chơi ở quán này nhưng cậu ta không vừa ý điều kiện ở đây, nếu không phải trong đám bọn họ có trẻ vị thành niên, cậu ta cũng không chạy đến quán chui trong ngõ nhỏ này.
Quán net chính quy bình thường tuyệt đối không cần thuê bảo kê, chỉ có bảo vệ thông thường chuyên kiểm tra xem khách có phải vị thành niên không, chỉ chỗ du côn vô lại hay đến mới cần một đống bảo kê phòng ngừa có người gây sự.
Nhóc Mập thấy Thích Mộ Dương kiên quyết phản đối thì lập tức khóa miệng, nhưng ánh mắt Chử Tình thì lập tức sáng lên: “Tôi đi hỏi xem.”
“Tôi bảo không được, cậu không nghe thấy hả?” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn đè người lại.
Chử Tình liếc nhìn cậu ta: “Vì sao không được?”
“Không được là không được, cậu nghe không hiểu tiếng người sao?” Thích Mộ Dương càng nói càng tức giận, “Một đứa con gái như cậu loanh quanh ở đây làm gì?”
Chử Tình dừng một chút: “Lúc trước cậu rủ tôi ra quán net mấy lần cũng là rủ đến đây còn gì!”
Thích Mộ Dương: “…”
“Đến chơi thì được nhưng làm việc ở đây thì không được.” Chử Tình nhíu mày: “Cậu khinh thường công việc này à?”
Thích Mộ Dương nghẹn họng, một lúc sau tức giận đập bàn: “Dù sao tôi không đồng ý, thử xem nếu tôi không cho phép, ông chủ có dám thuê cậu không!”
Thấy cậu ta cứng rắn, Chử Tình nheo mắt lại, tên nhóc này là khách quen của quán, hơn nữa còn thuộc loại khách mỗi lần đến đều mang theo một đám anh em, nếu cậu ta lên tiếng không muốn cô làm thì dù cô có khả năng, ông chủ cũng sẽ không thuê. Thích Mộ Dương chắc chắn như vậy nên mới dám kiêu ngạo đến mức đấy.
Cậu ta “xùy” một tiếng, kiêu căng đối mắt với cô, bầu không khí lập tức căng thẳng đến cực điểm.
Nhóc Mập nhìn thấy hai người bởi vì mình mà giương cung bạt kiếm thì âm thầm run bần bật bên cạnh, thành thật giống y như một con chim nhỏ.
Ngay lúc bọn họ muốn đánh nhau, khí thế của Chử Tình lập tức thay đổi, cắn môi vô cùng đáng thương nhìn Thích Mộ Dương: “Mộ Dương, cầu xin cậu, giúp tôi đi mà....”
Thích Mộ Dương: “…”
Đám thiếu niên tận mắt nhìn thấy cô đập Hư Hầu: “…”
Tuy rằng tính cách cô không hề dính dáng gì đến bốn chữ “nhu nhược đáng thương”, nhưng vẻ ngoài của Chử Tình rất vô hại, hơi cụp mắt xuống thì trông vừa vô tội lại đáng thương, mở mắt ra nhìn người thì trông như cô bé nhỏ bị bắt nạt, khiến người khác căn bản không thể nào từ chối.
Không khí đột nhiên yên tĩnh như chết, một lát sau, Thích Mộ Dương mới gằn ra một chữ từ kẽ răng: “… Đm.”
Kết quả cuối cùng vẫn là cậu ta thỏa hiệp, lúc cậu ta mang cái mặt đen đến gặp quản lý quán net, quản lý còn tưởng cậu ta đến gây sự, nghe thấy bọn họ nói muốn ứng tuyển mới thở phào nhẹ nhõm.
Thích Mộ Dương thường xuyên đến đây chơi, quản lý đã nhớ mặt cậu ta, bởi vậy cũng trả lời rất tùy ý: “Ông chủ giờ đang ở ngoài, một mình cậu ứng tuyển sao? Tôi thấy đám bạn của cậu cũng không tệ, cùng làm luôn đi, cũng coi như có bạn.”
Chử Tình thấy anh ta nghe nhầm, vội giơ lên tay nói: “Người ứng tuyển không phải cậu ấy mà là tôi.”
“… Hả?” Quản lý sửng sốt, nhất thời không hiểu ý cô.
Chử Tình cười hihi: “Anh không nghe lầm đâu, là tôi muốn ứng tuyển.”
Thích Mộ Dương hừ lạnh một tiếng, xem như trả lời. Quản lý quán net nhìn chằm chằm bọn họ một lát, ánh mắt dần trở nên kỳ quái: “Đùa nhau à, mấy đứa đang chơi game chơi thua xong chạy ra đây chơi trò nói thật hay mạo hiểm hả?”
“Không chơi game, cũng không có mạo hiểm, tôi nghiêm túc.” Chử Tình nghiêm túc nói với anh ta.
Quản lý nhìn cô một lát, ý thức được cô thật sự không đùa thì không khỏi buồn cười: “Em gái, biết bọn anh thuê người làm gì không?”
“Biết, bảo kê, ngày thường nếu có người gây sự thì đánh đuổi ra ngoài, việc này tôi rất lành nghề.” Chử Tình cực kỳ tự tin.
Dùng gương mặt sạch sẽ vô hại như con thỏ nhỏ nói bản thân đánh người lành nghề, quản lý bị lời nói của cô làm cho suýt khóc: “Đừng đùa nữa em gái, biết đến gây sự là những người như thế nào không? Còn nói lành nghề, đùi cô liệu có to có thô bằng cánh tay tôi không?”
“Này.” Thích Mộ Dương cảnh cáo liếc anh ta, cực kỳ không thích giọng điệu khinh thường của người này.
Quản lý “khụ” một tiếng, khẽ bình tĩnh nói: “Được rồi, đừng đùa nữa, mấy đứa tiếp tục chơi đi, đừng đến đây gây phiền phức cho tôi.”
“Anh không phải ông chủ, không tư cách quyết định có nhận tôi hay không.” Chử Tình nhướng mày.
Quản lý dừng một chút, thật lòng khuyên cô: “Ông chủ đến cũng sẽ có kết quả như vậy, em gái à, em đi hỏi thăm xem có quán net nào mời con gái làm bảo kê không?” Nói xong anh ta không nhịn được lại cười nhạo một tiếng.
“Sao anh chắc chắn kết quả vẫn như vậy?” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn hỏi, “Chờ ông chủ đến lại nói, nếu ông ta cũng không nhận thì tôi lập tức đưa người đi”
Cậu ta vốn không muốn Chử Tình làm việc ở những chỗ như này, nhưng bị khinh thường từ chối nhiều lần thì máu phản nghịch bị gợi lên, cùng Chử Tình giằng co với quản lý quán net.
Chử Tình hơi kinh ngạc với việc cậu ta chuyển biến thái độ, nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu, tên nhóc này có vài điểm rất giống cô, rất hào phóng nghĩa khí, hơn nữa rất bao che đồng bọn, có lẽ những người này cười nhạo cô đã khơi dậy sự phản nghịch trong cậu ta.
Chử Tình cười, lắc đầu nói với quản lý: “Thế này đi, chờ ông chủ đến rồi tính, nếu ông chủ cũng không nhận tôi thì thôi.”
Quản lý quán net thấy bọn họ kiên trì cũng đành nghe theo, đợi ông chủ đến thì nói tóm tắt lại mọi chuyện. Ông chủ nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn của Chử Tình cũng có chút cạn lời, nhưng bản thân cũng là người làm ăn khéo đưa đẩy, không nói chuyện dứt khoát như quản lý.
“Chúng tôi tuyển người có yêu cầu nhất định, ít nhất sức khỏe tốt, đánh nhau giỏi, cô xác định mình làm được sao?” Ông chủ ôn hòa nhìn Chử Tình.
Đám người Nhóc Mập vừa chơi xong một ván trò chơi, lúc này đều vây lại đây, nghe thấy lời ông chủ thì lập tức nói: “Chử gia của chúng tôi thân thể khỏe mạnh, điểm này ông chủ cứ việc yên tâm, tuyệt đối sẽ không khiến ông thất vọng.”
“Không sai, Chử gia giỏi nhất, Chử gia trâu bò!”
“Ngừng!” Chử Tình dở khóc dở cười liếc nhìn bọn họ, sau đó quay đầu nhìn về phía ông chủ, “Ông muốn tôi chứng minh như thế nào, nói thẳng đi?”
Ông chủ khó xử một lát, chỉ vào quản lý: “Hay cô thử đánh với anh ta đi, nếu có thể đánh thắng, tôi nhận cô vào làm.”
“Tôi?” Quản lý quán net đột nhiên bị điểm danh mang vẻ mặt khó hiểu hỏi lại.
Ông chủ gật đầu: “Đúng vậy, là anh.”
Trong lúc nói chuyện, một vài người khác trong quán cũng chú ý đến bên này, người vây xem càng ngày càng nhiều, dù da mặt quản lý dày đến đâu thì cũng hơi ngần ngại: “Ông chủ, cô bé này là con gái, tôi đánh người xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Ai bảo anh đánh thật?” Ông chủ trừng mắt nhìn anh ta.
Quản lý buồn rầu sờ đầu, mấy tên lưu manh làm việc trong quán đã lâu thì cười hì hì: “Được rồi, mày có lên không hả, không lên tao lên, em gái xinh đẹp như vậy đừng để đứa khác được lợi.”
Lời nói này khá khinh thường người khác, Thích Mộ Dương không vui nhíu mày, vừa định nói chuyện thì Chử Tình nhanh hơn một bước, cô nói với người kia: “Mày là bảo kê ở chỗ này?”
“Đúng, làm sao vậy?” Người kia đánh giá cô với thái độ không hề tốt. “Nhìn trúng anh đây à?”
Chử Tình nở nụ cười: “Cũng chỉ có vậy thôi.”
Nụ cười trên mặt người kia cứng đờ: “Mày có ý gì?”
“Không có ý gì, nếu mày muốn thử, có thể lên, tuy là…” Chử Tình cười vô cùng ngọt ngào nhưng lời nói ra lại không ngọt chút nào, “Trông mày có vẻ cực kỳ ẻo lả.”
Trong sự bình tĩnh của cô lộ ra vẻ kiêu ngạo, cẩn thận phân biệt còn có chút khinh thường cùng coi khinh, đáy mắt của cô có chút ánh sáng, thoạt nhìn rất bắt mắt. Dù giọng điệu cực kỳ đáng đánh đòn nhưng bởi vì ngoại hình thật sự rất nổi trội, trái tim của rất nhiều nhân viên trong quán vẫn hẫng vài nhịp.
“Được thôi, anh đây lên, lúc đánh không cẩn thận chạm vào chỗ nào của cô em thì cũng đừng có trách anh đây.” Người kia bị lời nói coi thường của cô làm cho tức giận, cười lạnh một tiếng khinh khỉnh, đánh giá từ đầu đến chân cô một lượt, đánh giá đến mức Thích Mộ Dương tức điên, nếu không phải Chử Tình kịp thời ngăn lại, cậu ta đã trực tiếp lên đánh người.
Người kia khinh thường Thích Mộ Dương, sau đó quay đầu đi vào ngõ nhỏ.
Chử Tình định đi theo, quản lý quán net vội vàng nói: “Em gái, thằng kia điên lên thì mặc kệ mọi thứ, hay là bỏ đi.”
“Không sao, anh yên tâm đi.” Biết người này có lòng tốt nên Chử Tình cười tủm tỉm nói một câu, sau đó quay người đi ra ngoài.
Quản lý không nghĩ cô sẽ cười với mình, sửng sốt một lát rồi đỏ mặt, Thích Mộ Dương không vui liếc anh ta, sau đó đi theo Chử Tình ra sau ngõ. Mấy người bọn họ vừa đi, phần lớn người trong quán cũng kéo nhau ra đầu ngõ xem cuộc vui.
Lúc quản lý đến nơi thì đứng ở bên cạnh đám người Thích Mộ Dương, sau đó nghe thấy mấy người bọn họ nói chuyện.
“Tao hơi lo lắng.” Gian Thần sầu lo mở miệng.
Nhóc Mập thở dài nói: “Tao cũng vậy, đại ca anh thì sao?”
“Một chút.” Thích Mộ Dương lười biếng nói.
Khóe miệng quản lý giật giật, sau cùng không nhịn được nói: “Nếu lo lắng như vậy thì đừng để cô bé kia đánh, dù sao là con gái, bị đánh rất mất mặt.”
Anh ta vừa dứt lời, chủ quán net mở miệng: “Nếu mấy đứa nhất định muốn đánh thì phải nói trước, không được chơi cùn, nếu không cẩn thận bị làm sao thì hậu quả tự mình xử lý, không liên quan đến quán net.”
Hành động này của ông chủ là muốn quán net vô can, không cần gánh trách nhiệm gì, quản lý nheo mắt, vừa định khuyên Thích Mộ Dương thì nghe thấy Nhóc Mập bên cạnh mình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì không phải lo lắng nữa.”
Quản lý: “?”
Anh ta vừa muốn hỏi vì sao thì cảm thấy trước mắt có một cái bóng hiện lên, chờ đến lúc anh ta phản ứng lại Chử Tình đã nện một quyền ở trên xương sườn bên trái của đối thủ, người kia đau đớn, khom lưng theo bản năng, cô nhảy lấy đà dùng khuỷu tay đánh vào lưng đối phương, chỉ hai chiêu đã đánh người nằm sấp.
Chưa dừng lại ở đó, ngay tiếp theo, Chử Tình đá một chân vào bụng đối phương, vừa chọn chỗ đau để đánh vừa hùng hùng hổ hổ: “Ở đây khoe khoang đầu gấu với Chử gia, mày cmn là cái gì? Nhìn đi! Không phải thích nhìn Chử gia sao? Ông đây cho mày nhìn đủ! Mày cmn trợn mắt lên nha!”
Quản lý: “…”
Những người khác: “…”
Trong bầu không khí yên tĩnh, Nhóc Mập không hài lòng mở miệng: “Chử gia hôm nay bị làm sao vậy, chưa ăn cơm à?”
Mọi người: “…”
“Cậu ấy mệt mỏi cả ngày, mới ăn một bát mì gói hai cái xúc xích, mày còn mong cậu ấy có sức như thế nào?” Thích Mộ Dương nhàn nhã nói.
Nhóc Mập lập tức đau lòng: “Chử gia thật là quá vất vả.”
“Một lát nữa đưa cậu ấy đi ăn đồ ngon đi, bồi bổ thân thể.” Gian Thần tiếp một câu.
Những người khác: “…” Tụi bay còn có nhân tính không?! Người trên mặt đất sắp bị đánh chết rồi tụi bay còn muốn bồi bổ thân thể cho người hành hung?!
Ông chủ quán net lấy lại tinh thần đầu tiên, nhưng cũng không dám trêu chọc Chử Tình đang trong trạng thái cuồng bạo, tìm kiếm một vòng, sau khi nhìn thấy Thích Mộ Dương thì chạy nhanh đến chỗ cậu ta: “Cậu, cậu… cậu bảo cô ấy dừng tay đi, nhỡ đánh bị thương nặng quá không ổn.”
Thích Mộ Dương quét mắt liếc ông ta, không nhanh không chậm mở miệng: “Không phải nói hậu quả tự mình xử lý à? Như vậy thì đánh tàn tật cũng không có việc gì đúng không?”
“Đúng vậy ông chủ, không phải nói rõ rồi sao? Người ngồi đây đều có thể làm chứng, ông không thể bắt chúng tôi đền tiền thuốc men!” Nhóc Mập cảnh giác nói.
Gian Thần cũng xụ mặt: “Đúng vậy, chúng tôi không có tiền!”
Khóe miệng quản lý giật giật, đột nhiên hiểu ra vừa nãy bọn họ đang lo lắng chuyện gì ——
Cmn đám học sinh cấp ba này là lo đánh người tàn tật không có tiền để bồi thường!