Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Về muộn vậy.” Thích Vị Thần nói.
Thích Mộ Dương “khụ” một tiếng, bối rối trả lời: “À… đi bộ một vòng với Chử Tình.”
“Góc tường có muỗi, hai người không nên đứng ở đó.” Giọng của Thích Vị Thần không để lộ chút cảm xúc nào.
Thích Mộ Dương kinh ngạc: “Cậu biết bọn tôi ở đó?”
“Tuy chỉnh ánh sáng điện thoại đến mức thấp nhất nhưng trong bóng đêm không có đèn vẫn rất rõ ràng.” Thích Vị Thần liếc mắt nhìn cậu ta.
Thích Mộ Dương: “…”
Không khí yên tĩnh đến trong ba giây, cậu ta tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao cậu biết tên đó đến?”
“Nó trèo tường vào, vẫn luôn chờ trong góc, thấy tôi về thì gọi tôi.” Thích Vị Thần trả lời vấn đề của cậu ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Mộ Dương gật đầu, suy đoán lúc mình cùng Chử Tình nhìn thấy Thích Vị Thần thì Tóc Xanh đã gọi cậu, rồi ra chỗ tối chờ nên họ mới không nhìn thấy Tóc Xanh đã ngồi canh sẵn.
“Đêm nay đừng chơi điện thoại, đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi.” Thích Vị Thần bình tĩnh dặn dò.
“Hả…được.” Thích Mộ Dương hoàn hồn, hiếm khi không cãi lại, trả lời xong thì đi rửa mặt, đến lúc lên giường nằm mới mười rưỡi.
“Tắt di động đi, tôi đặt đồng hồ báo thức rồi.” Thích Vị Thần đã nằm xuống chậm rãi nói.
Thích Mộ Dương nghe lời tắt điện thoại, đắp chăn mỏng lên, cậu ta vốn nghĩ mình sẽ không ngủ được nhưng chưa đến mười phút đã ngủ say. Cậu ta ngủ sớm hơn bình thường hai tiếng, vậy nên sáng hôm sau tỉnh dậy tinh thần rất tốt.
Lúc cậu ta đang cảm thấy ngạc nhiên thì Thích Vị Thần đã thay quần áo xong nói: “Ngủ sớm tốt cho sức khỏe.”
Bây giờ Thích Mộ Dương vừa nhìn thấy cậu là ngay lập tức nghĩ đến việc cậu tính kế Tóc Xanh, nên nghe xong không phản đối, chỉ trả lời qua loa rồi đi đánh răng rửa mặt.
Tóc Xanh đến đây hoàn toàn không được việc gì nhưng Thích Mộ Dương và Chử Tình rõ ràng ngoan ngoãn hơn nhiều, sau lần đầu ngủ từ mười rưỡi, từ đó trở đi Thích Mộ Dương mỗi ngày đều đúng giờ lên giường, ngày hôm sau tinh thần sảng khoái, còn Chử Tình vẫn làm việc và nghỉ ngơi theo khung giờ cũ nên chỉ còn mình cô ngủ gật ban ngày.
“Không được không được, quá khổ sở, nếu tiếp tục như vậy tinh thần tôi nhất định sẽ có vấn đề.” Nếu ban ngày có thể ngủ bù thì không sao, nhưng vấn đề là khoảng thời gian này cô không thể ngủ bù, Chử Tình cảm thấy mình sắp bị ép điên rồi.
Thích Mộ Dương nhìn cô, thật lòng đưa ra ý kiến: "Từ giờ cậu cũng ngủ sớm một chút đi, sẽ rất sảng khoái.”
Mấy ngày nay cậu ta ngủ nhiều, tính tình cũng không gắt gỏng như lúc trước, tinh thần sảng khoái vui vẻ, thoải mái hơn nhiều so với lúc trước hay thức đêm. Nhận thấy được tác dụng của việc ngủ sớm, cậu ta bèn khuyên Chử Tình.
“Tôi cũng muốn vậy nhưng không khống chế được bản thân!" Chử Tình nói với vẻ mặt đưa đám. “Cứ hễ nằm xuống là tay tôi sẽ lập tức lướt điện thoại chơi game hoặc xem video, không đến lúc mệt muốn chết thì không đi ngủ được.”
Thích Mộ Dương nhìn quầng thâm mắt của cô, trầm tư một lát rồi nói: "Tôi có ý này."
Chử Tình: “?”
Sau tiết tự học buổi tối, Thích Vị Thần trầm tĩnh nhìn Chử Tình, giọng nói khá dịu dàng: “Cậu làm như vậy rất tốt.”
“Tôi cảm thấy không tốt lắm.” Khóe miệng Chử Tình giật giật.
Thích Vị Thần vờ như không nghe thấy, cất điện thoại di động của cô vào túi: “Sáng mai mình trả cậu.”
“… Không được, tôi phải đặt báo thức nữa, cậu cầm điện thoại đi nhỡ sáng mai tôi dậy muộn thì sao?” Chử Tình khóc không ra nước mắt, chỉ muốn giết tên khốn kiếp Thích Mộ Dương, cô còn tưởng cậu ta cho mình mẹo ngủ ngon hay gì, hóa ra là bảo Thích Mộ Thần tịch thu điện thoại của cô!
Thích Vị Thần trầm tư một lát: “Cậu nói cũng phải.”
Ánh mắt Chử Tình sáng lên, vừa định nói chuyện thì nghe thấy cậu chậm rãi bổ sung: “Đi thôi, ra siêu thị mua đồng hồ báo thức.”
Chử Tình: “…”
Kết quả sau cùng là cô mang khuôn mặt đưa đám ôm một cái đồng hồ báo thức hình con heo nhỏ và một túi đồ ăn vặt về ký túc xá. Thích Vị Thần nhìn theo đến khi cô vào ký túc mới cầm một túi nilon về.
Về đến ký túc xá thì Thích Mộ Dương đã tắm rửa xong, lười biếng nằm liệt trên giường chơi game, nhìn thấy cậu về đột nhiên căng thẳng, theo bản năng giải thích: “Tôi chỉ đánh xong ván này…”
“Cho cậu.” Thích Vị Thần nói, đặt túi ở bên cạnh cậu ta.
Thích Mộ Dương dừng một lát, vừa nhìn chằm chằm di động vừa liếc về chiếc túi: “Cái gì đây?”
“Đồ ăn vặt.” Thích Vị Thần trả lời.
Thích Mộ Dương nhướng mày: “Đặc biệt mua cho tôi à?” Qua một thời gian ở chung, cậu ta biết các thói quen sinh hoạt cùng tâm trạng vui buồn của Thích Vị Thần đều giống y như bố cậu, cũng biết Thích Vị Thần không thích ăn vặt, những thứ này hiển nhiên không phải là cậu muốn ăn nên mua.
Quả nhiên, Thích Vị Thần “Ừ.” một tiếng.
Di động truyền đến tiếng “K.O” trầm thấp, Thích Mộ Dương thở dài, nhìn Thích Vị Thần hỏi: “Vì sao lại mua đồ ăn vặt cho tôi?”
“Khen thưởng.” Thích Vị Thần liếc nhìn cậu ta, sau đó cầm đồ rửa mặt đi vào phòng tắm: “Biểu hiện của cậu rất tốt.”
Thích Mộ Dương nghe vậy ngẩn người, đến lúc cửa phòng tắm đóng lại mới hiểu ra cậu đang khen thưởng mình việc khuyên Chử Tình giao di động ra. Tuy mục đích ban đầu của Thích Mộ Dương là vì muốn Chử Tình không quá mệt mỏi vào ban ngày nhưng dù sao cũng giống như đang giúp Thích Vị Thần.
Thích Mộ Dương hơi bối rối nhìn đồ ăn vặt, một lúc sau nặn ra một câu: “Đm.”
Chỉ là lấy một túi đồ ăn vặt, sao cậu ta lại có cảm giác như đang bị coi là con trai để nuôi nhỉ? Cậu ta oán hận bóc một gói snack khoai tây nhai răng rắc răng rắc, đợi Thích Vị Thần ra khỏi nhà tắm mới bất mãn hỏi: “Đưa một chút đồ ăn vặt đã muốn sai bảo tôi sao?”
“Cậu muốn cái gì?” Thích Vị Thần nhìn cậu ta.
Thích Mộ Dương ‘xùy’ một tiếng: “Tôi muốn gì cậu cũng cho?”
“Nếu không quá đáng sẽ cho.” Thích Vị Thần nói xong, bình tĩnh ngồi xuống phía đối diện với cậu ta.
Thích Mộ Dương bị cậu nhìn chằm chằm một lúc lâu, hơi mất tự nhiên: “Khụ, dù thế nào cũng phải được đãi một bữa no nê chứ?”
“Được.”
Thích Mộ Dương không ngờ cậu sẽ đồng ý nhanh đến vậy, sửng sốt một lát bèn nói thêm: “Muốn ăn đồ đắt tiền.”
“Có thể.” Thích Vị Thần trực tiếp đồng ý.
Thích Mộ Dương cảm thấy quái lạ, nhìn chằm chằm cậu, suy xét rất lâu rồi hỏi: “Làm vậy có lợi gì với cậu sao?”
Thích Vị Thần không nói.
“Tôi không phải thằng ngốc, biết cậu không cho trốn học, không cho ngủ là vì muốn tốt cho tôi và Chử Tình, nhưng tôi không hiểu, vì sao cậu phải đối xử tốt với bọn tôi, làm vậy với cậu không hề có ích gì.”.Lúc đầu ý nghĩ của Thích Mộ Dương còn chưa thông suốt, nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh của người còn lại thì dần nói rõ được sự khó hiểu của mình.
Thích Vị Thần nhìn cậu ta khá lâu, sau đó ánh mắt cậu đột nhiên dịu dàng hơn hẳn: “Rất muốn biết sao?”
“Đương nhiên, nếu không tôi hỏi cậu làm gì?” Thích Mộ Dương nóng nảy cãi lại.
Thích Vị Thần trầm mặc một lát: “Sau kỳ thi đánh giá hàng tháng tôi sẽ nói cho cậu biết, trước ngày đó thì cố gắng trân trọng đi.”
“Trân trọng cái gì?” Thích Mộ Dương ngơ ngác.
Thích Vị Thần hơi ngước mắt nhìn cậu: “Trân trọng những ngày tháng được làm càn cuối cùng của cậu.”
Thích Mộ Dương: “?”
Không ngờ hỏi xong còn khó hiểu hơn so với lúc chưa hỏi, Thích Mộ Dương vốn định hỏi tiếp nhưng đối phương lại không chịu nói gì nữa, cũng may cậu ta vô tư đã quen, ngủ một tối dậy là quên, chỉ nhớ rõ việc Thích Vị Thần hứa sẽ đãi mình một bữa nên lúc vào lớp lập tức nói việc này cho đám anh em của mình.
“Cảm ơn ông chủ Thích!”
“Các cụ nói người họ Thích đều rất tốt, quả nhiên là đúng.”
“Ông chủ muôn năm!”
Một đám gà con đua nhau cảm ơn, không đợi Thích Vị Thần đồng ý đã tự thêm mình vào danh sách được mời cơm. Thích Mộ Dương cười tủm tỉm nhìn cậu, định cười cậu một vố, ai ngờ cậu chỉ bình tĩnh nói không có gì, chứ không hề có bất cứ thái độ gì khác.
“Ây, cậu chắc chắn à? Bọn nó ăn không phải nhiều bình thường đâu.” Thích Mộ Dương không nhịn được nói.
Thích Vị Thần liếc cậu ta: “Ăn nhiều bằng cậu sao?”
“Cũng tương tự.” Thích Mộ Dương vô cùng thành thật nói.
Thích Vị Thần: “Vẫn còn được.”
“Chính cậu nói đấy nhé, đến lúc đi ăn đừng có keo kiệt.” Thích Mộ Dương nói xong thì vỗ vai Chử Tình: “Lúc đấy cậu cũng đi cùng đi”
Chử Tình nghe Thích Vị Thần muốn mời cơm đã khiếp sợ đến mức trố mắt, giờ bị vỗ vai một cái, suýt nữa thì không kịp phản ứng. Cô “khụ” một cái, đầu óc vẫn đang hoang mang: “Không cần…”
“Ừ.” Thích Vị Thần cắt ngang.
Chử Tình: “…” Cậu “ừ” cái gì?
“Quyết định vậy đi.” Thích Mộ Dương hùa theo.
Thích Vị Thần nhìn cậu: “Lúc đó ăn nhiều vào.”
Thích Mộ Dương “wow” một tiếng, tính hiếu thắng bị kích thích, quyết định phải ăn cho cậu lỗ nặng một phen, vì vậy từ tối thứ Sáu cậu ta bắt đầu nhịn, sáng hôm sau cũng không ăn gì để dành bụng, kết quả là đến lúc Thích Vị Thần chiêu đãi cả bọn thì cậu ta đã mệt đến hai mắt tối sầm, phải nhờ Gian Thần và Trần Tú mỗi người đỡ một bên.
“… Chỉ là một bữa cơm, cậu cần phải làm đến mức này à?” Chử Tình cạn lời nhìn cậu ta.
Thích Mộ Dương đói đến mức thở ra được không hít vào được: “Đến, đến mức, hôm nay tôi nhất định, nhất định phải ăn cho cậu ấy phát khóc mới thôi.”
Chử Tình: “…” Sao cô lại cảm thấy Thích Vị Thần còn chưa khóc thì cậu ta đã khóc vì đói nhỉ?
Cô nhìn Thích Vị Thần nãy giờ vẫn bình tĩnh, đứng giữa cả đám người thô lỗ bọn họ cực giống hạc lạc trong bầy gà. Đến tận bây giờ cô mới cảm thấy việc Thích Vị Thần mời cơm là thật… Thích Mộ Dương rốt cuộc có ma lực gì mà có thể làm học thần cũng phải tham gia hoạt động giải trí vậy?
Một đám nhóc con nhao nhao nhảy nhót phía sau Thích Vị Thần đi về phía nhà hàng. Y như những gì Thích Mộ Dương yêu cầu, là một nhà hàng cực kỳ đắt đỏ, một đám người thuê phòng riêng.
Chử Tình vốn định ngồi xa Thích Vị Thần một chút, nhưng cả đám nhóc con kia chen nhau, dần dần đẩy cô đến bên cạnh Thích Vị Thần.
“Ngồi đi.” Cậu kéo chiếc ghế phía bên phải mình ra cho cô.
Lúc này nếu đổi chỗ ngồi thì quá đột ngột, Chử Tình âm thầm thở dài rồi ngồi xuống cạnh cậu.
“Gọi món thôi!” Thích Mộ Dương vung tay lên.
Đám gà con ríu rít vây quanh, người muốn gọi món này, người muốn gọi món kia, gọi gần như toàn bộ các món trên menu.
“Này, được mời cũng đừng lãng phí, ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu thôi.” Chử Tình cạn lời nhắc nhở.
Nhóc Mập lập tức vỗ ngực: “Chử gia yên tâm, có tôi ở đây làm gì có chuyện thừa đồ ăn được!” Nói xong cậu ta ngừng một lát, “Chử gia, sao cậu không ngồi cạnh đại ca!”
“Ngồi chỗ nào chẳng như chỗ nào.” Chử Tình thuận miệng nói.
Nhóc Mập nhìn Thích Vị Thần bên cạnh cô, lại nhìn Thích Mộ Dương đang ngồi cạnh Thích Vị Thần, đột nhiên có cảm giác hơi bất lực. Đại ca bị làm sao vậy, sao lại chỉ lo gọi món, để cho Thích Vị Thần ngồi giữa mình và Chử gia?
Cậu ta vốn định nói tiếp nhưng Thích Vị Thần đột nhiên nhìn lại, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Còn có việc gì không?”
“… Có đồ ngon, không có bia sao được, hay ông chủ Thích đãi cả được không?” Năng lực sinh tồn nhiều năm của Nhóc Mập giúp cậu ta nặn ra một câu hoàn toàn không liên quan đến ý tưởng trong đầu gần như ngay lập tức.
Cậu ta vừa nói xong thì những người khác lập tức hưởng ứng, Chử Tình nhíu mày: “Uống cái gì mà uống, tối còn phải về trường nữa đấy.”
“Yên tâm, bọn tôi cùng lắm mỗi người một chai thôi chứ không uống nhiều.” Nhóc Mập lập tức nói.
Chử Tình nhướng mày nhìn về phía Thích Mộ Dương, Thích Mộ Dương gật đầu: “Thật.”
Cậu ta vẫn quản được đám bạn này, nếu cậu ta đã nói vậy thì chắc sẽ không có vấn đề gì, vậy nên cô gật đầu đồng ý, đồng ý xong mới nhớ ra người chủ chi bữa này không phải mình. Cô lập tức nhìn Thích Vị Thần, cậu gật đầu nói: "Gọi đi."
Đám nhóc con hoan hô, sau đó gọi phục vụ mang bia lên. Sau khi biết mỗi người chỉ gọi một lon bia thì nhân viên phục vụ không nhịn được cười, Chử Tình cảm thấy hơi mất mặt, cúi đầu chơi điện thoại, vờ như không quen đám bạn này.
Bởi vì mọi người đều thân quen, hơn nữa trong phòng đều là người hoạt bát nên phòng ăn vô cùng náo nhiệt. Sau khi đồ ăn, đồ uống được mang lên đầy đủ thì thậm chí còn có người dám nâng cốc với cả Thích Vị Thần: "Ông chủ Thích, cám ơn đã mời bọn tôi ăn cơm."
Trong lòng Chử Tình lộp bộp, đang nghĩ người anh em này sắp mất mặt thì thấy Thích Vị Thần vươn tay lấy lon bia, “cạch” một cái bật nắp lon. Chử Tình một lần nữa bị điên đảo nhận thức nhìn Thích Vị Thần chậm rãi uống từng hớp bia.
Cô nuốt nước miếng, đang định hỏi xem hôm nay cậu có bị bệnh gì không thì những người khác cũng bắt đầu nhao nhao đòi mời bia người chủ chi ngày hôm nay. Chử Tình vội nói: "Mọi người cùng nhau chạm ly đi, nhiều bia thế này uống hết ngay thì ăn mất ngon."
Những người khác nghe thấy cũng đúng nên lập tức hướng ứng, Chử Tình giơ lon bia lên nhìn sang phía Thích Mộ Dương, thấy cậu ta ôm cốc trà lúa mạch thì băn khoăn hỏi: "Cậu không uống bia à?"
“Mẹ tôi không cho.” Thích Mộ Dương thuận miệng nói.
Gian Thần bật cười, không nhịn được nói: “Đô của đại ca rất thấp, chỉ một ngụm là ngã, uống xong còn làm đủ chuyện điên rồ nên dì nhất định không cho uống.”
Thích Mộ Dương hiếm khi không tức giận, liếc xéo Gian Thần nói: "Bố tao có tật xấu này, tao di truyền theo gia tộc mày có ý kiến hả?”
“Không không không…” Gian Thần vội vàng cười lấy lòng cười, đám người còn lại chạm cốc xong thì ngồi xuống.
Thích Mộ Dương ngồi xuống, nhìn người khác uống bia cảm thấy hơi thèm, sau khi thấy lon bia của Thích Vị Thần để trong tầm với của mình thì nói nhỏ: "Thích Vị Thần, cậu cho tôi ké một hớp đi, chỉ một hớp thôi.”
Thích Vị Thần dừng một lát, quay đầu về phía cậu ta, một lát sau chân thành nói: “Mộ Dương…”
Thích Mộ Dương: “?”
“Cậu nên gọi tôi là bố.” Thích Vị Thần nghiêm túc nói.
Thích Mộ Dương: “…”