Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Tình ghét bỏ liếc nhìn hai người một cái: “Không phải sửa được rồi sao?”
Thích Mộ Dương: “… Sửa được rồi nha, con lại làm hỏng không được sao?” Kiên quyết bảo vệ daddy!
Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt, cuối cùng không nói lời nào.
“Đợi lát nữa lắp đặt xong thì thu dọn rác đi, một lúc nữa tôi đi vứt.” Chử Tình lười biếng liếc nhìn hai người họ một cái, trực tiếp về phòng thay quần áo, chờ đến lúc đi ra thì hai bố con cũng đã thay đồ xong.
Cô lập tức cạn lời: “Thợ còn đang lắp đặt điều hòa kia kìa, hai người tính toán đi đâu?”
“Sắp lắp xong rồi, mẹ chờ thêm một lát rồi chúng ta cùng đi tản bộ.” Hai mắt của Thích Mộ Dương sáng lấp lánh.
Chử Tình ‘ặc’ một tiếng, xách rác trên mặt đất đi ra ngoài: “Cũng không phải người một thể, không cần cả ngày làm việc cùng nhau, hai người ngoan ngoãn ở nhà chờ đi, tôi rất nhanh sẽ trở lại.” Nói xong không chút do dự rời đi.
Hôm qua vừa mới có một trận mưa to, mặt đất vẫn còn ướt, hai bên đường rơi đầy lá cây bị nước mưa làm rụng, trong không khí hỗn độn hương vị lá cây cùng bùn đất, ướt át mà phiếm lạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Tình vứt rác xong, đi đến chỗ tập thể dục của tiểu khu hít thở sâu vài cái, lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhàng. Thiết bị tập thể dục còn ướt dầm dề nên không có ai tới, cô ở chỗ này đi một vòng, đột nhiên muốn ăn bánh ngọt, vì vậy một mình chạy tới tiệm bánh ngọt bên ngoài tiểu khu.
Cô vốn muốn một mình hưởng thụ buổi trà chiều yên tĩnh, nhưng ở cùng hai người kia lâu rồi mà bản thân lại tự chạy đi ăn bánh ngọt, đột nhiên có cảm giác ăn mảnh khiến lương tâm con người ta hơi bất an. Rối rắm ba giây, sau cùng cô vẫn là mua bánh ngọt cầm về, đúng lúc Thích Mộ Dương gọi điện thoại tìm cô, cô bèn bảo cậu ta đi vào đình hóng mát bên khu tập thể dục, chuẩn bị ăn bánh kem ở ngoài đó.
Cô tắt máy xong thì trực tiếp đi qua, lúc đến nơi chỉ có mình Thích Vị Thần đứng ở đó, người gọi điện cho cô lại không thấy bóng dáng đâu. Chử Tình dừng một lát, bước chân chậm lại, đợi đến khi đi đến bên cạnh Thích Vị Thần thì nhìn xung quanh một vòng: “Thằng bé đâu?”
“Nó nói chuyện điện thoại xong thì đám người Trần Tú tìm đến, nên chuồn đi chơi game rồi.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Khóe miệng Chử Tình giật giật: “Nó chơi game vậy mà không gọi tôi, đi thôi, lên tầng.” Nói xong cô bèn đi về phía trước, sau đó nhận ra Thích Vị Thần không đi theo thì hơi sửng sốt, quay đầu lại: “Cậu không quay về sao?”
“Không phải nói ở dưới lầu ăn bánh ngọt à?” Thích Vị Thần nhìn về phía cô.
Chử Tình bật cười: “Thằng bé lại không ở đây, chỉ có hai chúng ta, còn không bằng trở về…”
“Mình muốn ăn.” Thích Vị Thần cắt lời cô.
Chử Tình sửng sốt một lúc: “Không phải cậu không ăn ngọt sao?”
“Mình ăn!” Vẻ mặt Thích Vị Thần kiên định.
Chử Tình ngây ngốc nhìn cậu, ba phút sau, hai người cách một cái bàn, mặt đối mặt ngồi trong đình hóng gió. Đình hóng gió chỉ có bốn cây cột trụ chống đỡ, gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi đến, vỗ trên người se se, hơi lạnh một chút nhưng vẫn có thể tiếp thu được.
Chử Tình mở hộp đồ ngọt ra, rối rắm một lát rồi chọn cho cậu một chiếc bánh kem nhỏ không quá ngọt: “Cậu ăn cái này.”
“Được.”
Chử Tình đưa đồ cho cậu xong thì chuyên chú vào đồ ăn của chính mình, hai người ai cũng không nói gì, chỉ im lặng ăn bánh. Lại thêm một trận gió nhỏ thổi qua, trên cánh tay Chử Tình nổi lên một tầng da gà, cô nhịn không được liếc nhìn Thích Vị Thần một cái.
Giờ phút này Thích Vị Thần mặc một chiếc hoodie thoải mái màu vàng cam, tông màu ấm chất lượng thuần cotton, nhìn qua vừa mềm mại vừa ấm áp… tốt hơn áo ngắn tay trên người cô nhiều, sao cô lại không nghĩ đến việc mặc dày chút rồi mới đi ra chứ?
Ngay lúc Chử Tình ảo não thì Thích Vị Thần vẫn luôn bị cô nhìn chằm chằm chậm rãi mở miệng: “Không thể cho cậu.”
“Hả?” Chử Tình hoàn hồn.
Thích Vị Thần bình tĩnh đối diện với cô: “Ở trần không văn minh.”
“Tôi không muốn quần áo của cậu.” Chử Tình hiểu cậu có ý gì, cạn lời nhìn cậu: “Chỉ là hơi lạnh, hay là chúng ta về...”
“Mình đi lấy quần áo cho cậu.” Thích Vị Thần cắt lời cô.
Chử Tình trầm mặc trong chớp mắt: “Ý cậu là cậu đi lấy quần áo cho tôi, chúng ta tiếp tục ăn dưới tầng, sau đó cùng nhau lên trên?”
“Ừ.”
“…Vậy về thẳng không tốt hơn nhiều sao?” Chử Tình không hiểu được mạch não của cậu.
Thích Vị Thần đứng lên: “Mình đi lấy quần áo.”
Chử Tình: “…”
Cô không còn gì để nói nhìn Thích Vị Thần ra khỏi đình hóng gió, nhìn bóng dáng cậu càng ngày càng xa, đến tận khi cậu hoàn toàn biến mất trong tầm mắt thì trong đầu đột nhiên toát ra một ý tưởng: Không phải cậu vì muốn ở riêng một chỗ với cô nên mới cố chấp như vậy chứ?
Sau khi nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, Chử Tình hơi run lên, trước tiên phủ định… nhưng ba phút sau, cô lâm vào trầm tư một lần nữa.
Đợi khi Thích Vị Thần cầm áo khoác đến cô vẫn không nghĩ ra chút manh mối nào.
“Mặc vào.” Thích Vị Thần đưa quần áo cho cô.
“Cảm ơn.” Chử Tình theo bản năng nhận lấy, lúc mặc vào người mới phản ứng lại đây: “… Đây hình như là quần áo cậu?”
“Ừ” Thích Vị Thần cầm lấy chiếc dĩa nhỏ của mình, chuyên chú nhìn chiếc bánh kem trước mặt: “Không tiện vào phòng cậu, mặc của mình tạm vậy.”
“…À.”
Trong lòng Chử Tình hơi thấy hơi kỳ cục, nhưng người ta đã mang quần áo đến mà cô lại không mặc dường như cũng không ổn lắm, vì vậy sau khi rối rắm một lúc lâu thì vẫn mặc vào. Áo khoác to sụ khoác lên người dài đến tận đùi, hơi thở của Thích Vị Thần bao lấy cô thay cho rét lạnh, làm hại đầu óc cô cũng chậm lại.
“Cảm ơn.”
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Thích Vị Thần, Chử Tình hơi sửng sốt, không hiểu lắm nhìn cậu: “Hả?”
“Việc của Mộ Dương.” Thích Vị Thần bình tĩnh giải thích.
Chử Tình đã hiểu, cười cười nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức thôi, vốn dĩ cũng không phải việc gì lớn lắm, cậu cũng chỉ là cử chỉ vô tâm, giải thích rõ ràng thằng bé sẽ hiểu.”
Thích Vị Thần như suy tư gì đó nhìn cô, đáy mắt đều là những ý nghĩ mà cô nhìn không thấu, Chử Tình bị cậu nhìn đến mức không hiểu sao thấy hồi hộp, ngay cả bánh kem trước mặt cũng không còn thơm nữa.
Ngay lúc cô sắp không chịu nổi áp lực mở miệng nói chuyện thì nghe thấy Thích Vị Thần chậm rãi nói: “Lúc trước mình đối với cậu có phải cũng có những cử chỉ vô tâm vậy không?”
Chử Tình sửng sốt.
“Cậu từng bị mình làm thương tổn sao?” Thích Vị Thần lại hỏi.
Chử Tình lập tức khó xử, không biết nên trả lời như thế nào, rối rắm nửa ngày hàm hồ nói: “Chắc là không có….” Tuy rằng hai người chênh lệch rất lớn, cô cũng thường xuyên làm một vài chuyện ngốc ngốc ngơ ngơ trước mặt cậu, nhưng dường như cậu chưa bao giờ làm tổn thương cô bằng lời nói.
Cậu chỉ là thích quản cô thôi, mà cô thì vừa hay lại không thích bị người khác quản.
Thích Vị Thần lẳng lặng nhìn cô: “Nếu chưa từng bị tổn thương, vậy những điều lúc trước cậu nói mình sẽ sửa, có thể quay lại không?”
Chử Tình hơi sửng sốt, theo bản năng muốn từ chối.
“Mình sẽ học cách hẹn hò đúng đắn, đưa cậu đi ăn cơm, xem phim, tản bộ, sẽ thường xuyên nắm tay cậu, sẽ hôn môi cậu dưới ánh trăng.” Tai Thích Vị Thần đỏ lên, dáng vẻ nói chuyện vẫn nghiêm trang: “Mình sẽ học cách sống tình cảm hơn, sẽ thường xuyên bày tỏ tình cảm với cậu, chỗ cậu không thích mình sẽ sửa, cậu có thể làm hòa với mình được không?”
Chử Tình dại ra nhìn cậu, lúc thấy cậu đến gần thì đột nhiên phản ứng lại: “Cậu, cậu chờ đã…”
Thích Vị Thần dừng ở chỗ cách cô nửa bước, Chử Tình vẫn đang ngồi, đầu chỉ tới eo cậu, chênh lệch chiều cao quá lớn khiến cô đứng dậy, nhưng vì vậy mà khoảng cách lại càng gần.
Cô yên lặng lui về phía sau một bước, cau mày thử sắp xếp rõ ràng mạch suy nghĩ: “Cậu, cậu vẫn luôn muốn làm hòa với tôi là bởi vì thích tôi, hay là vì muốn dựa theo lộ tuyến tương lai kết hôn với tôi, sau đó sinh ra Thích Mộ Dương?”
“Lúc trước khi gặp được Thích Mộ Dương mình cũng đã từng nói không chia tay rồi.” Môi Thích Vị Thần hơi nhấp, dường như hơi không vui vì cô hỏi vấn đề này.
Chử Tình chớp chớp mắt, khô khan mở miệng: “Tôi cho rằng cậu quá thích việc giúp học tra học bù cho nên mới không nỡ chia tay với tôi…”
Thích Vị Thần nghe vậy, lâm vào im lặng càng lâu, ngay lúc Chử Tình không nhịn được được muốn lùi bước thì cậu đột nhiên mở miệng: “Là vì hành vi thói quen lâu dài của mình nên cậu mới sinh ra loại hiểu lầm này à?”
Khóe miệng Chử Tình giật giật, có chút không biết nên trả lời thế nào.
“Mình không hẹn hò theo cách cậu thích là mình sai, nhưng lúc cậu hiểu lầm có từng nghĩ đến trong trường có hơn 3000 học sinh, lớp 12 chiếm một phần ba, ngoại trừ mình thì đều là học tra, vì sao nhất định phải tìm cậu?”
“… Bởi vì tôi đứng thứ nhất từ dưới lên?” Chử Tình thử thăm dò, hỏi xong nhìn thấy mặt cậu sa sầm thì vội cười mỉm lui về phía sau: “Tôi đùa thôi, cậu đừng để trong lòng.”
“Mình thích cậu.”
Chử Tình sửng sốt: “A?”
“Mình thích cậu!” Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn cô: “Rất thích, muốn cùng cậu sống chung cả quãng đời còn lại, trước kia không biểu đạt ra, kết quả lại khiến cậu hiểu lầm là mình không đúng, rất xin lỗi.”
“Chuyện này sao còn xin lỗi…” Chử Tình giật mình: “Không đúng, cậu thích tôi?”
“Thích.” Thích Vị Thần không chút do dự gật đầu.
Chử Tình ngây ngốc nhìn hai tai đỏ bừng của cậu, hít hà một hơi. Bình thường tuy cô chậm chạp nhưng không phải ngốc, lúc trước chủ yếu là vì Thích Vị Thần che giấu quá sâu, cô không nhìn thấu tình cảm của cậu với chính mình, giờ nghe cậu chính miệng thừa nhận, tự nhiên sẽ không tiếp tục lừa mình dối người.
Mọi hành vi trước kia của Thích Vị Thần khiến cô không hiểu nổi, giờ trong nháy mắt đều có đáp án… Vì sao ép cô học tập, vì sao chuẩn bị phòng một người ký túc xá cho cô, vì sao đón cô tan làm, vì sao mua đồ ăn vặt mua băng vệ sinh giặt quần áo cho cô, là bởi vì yêu đó!
“Cậu còn thích mình không?” Thích Vị Thần hỏi.
Chử Tình dại ra nhìn cậu: “Tôi, tôi cũng không rõ lắm.” Cô chỉ nhớ rõ lúc mình mới theo đuổi cậu, quả thực thích muốn chết, chỉ là sau đó luôn bị cậu ép học bài, cô từ ban đầu chờ mong gặp mặt cậu đến cuối cùng nhìn thấy cậu thì không nhịn nổi muốn trốn, chỉ mất thời gian không đến một tháng.
Nhưng dù vậy, hẳn là vẫn thích đi, nếu không cũng sẽ không nhịn nửa năm mới đề nghị chia tay. Đến nỗi hiện tại, cô thật sự không biết… bởi vì thấy cậu vẫn không khắc chế được ý định muốn trốn, đến mức những chuyện khác vẫn luôn bị cô cố tình xem nhẹ.
Nghe thấy cô trả lời, Thích Vị Thần im lặng hồi lâu. Lại một trận gió lạnh thổi qua, tóc trên trán cậu hơi rối loạn, đứng thẳng thân thể thoạt nhìn có chút đáng thương.
Chử Tình nhìn cậu như vậy, vẫn là nhịn không được mềm lòng: “Cậu để tôi nghĩ lại được không?”
“Nghĩ đến lúc nào?” Thích Vị Thần hỏi.
Chử Tình khó xử nhìn cậu: “Vấn đề khó như vậy ít nhất cũng phải một tháng đi.”
Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Mình có thể làm cậu có được đáp án trong vòng mười giây.”
“Như thế nào?” Chử Tình tò mò.
Thích Vị Thần lẳng lặng nhìn cô, lúc cô nhận thấy nguy hiểm muốn lùi về phía sau, trên eo đột nhiên xuất hiện một bàn tay to đưa cô tới trong lồng ngực Thích Vị Thần, tiếp theo đôi môi bị chặn lại.
Đây là một cái hôn chân chính theo nghĩa của nó, không giống hai lần trước chỉ nhẹ nhàng chạm vào mà là thật sự môi răng cọ sát, tuy thời gian liên tục rất ngắn, nhưng đủ để trong đầu Chử Tình lần nữa bị nổ tung thành một mảnh phế tích.
Thích Vị Thần buông cô ra, hai tai hồng đến thấy máu, giọng nói cũng không trấn định như lúc trước: “Cậu thích mình.”
“… Làm sao thấy được?” Chử Tình ngây ngốc nhìn cậu.
Đáy mắt Thích Vị Thần hiện ra chút ánh sáng nhẹ, gằn từng chữ: “Mình hôn cậu, cậu không đánh mình.”
Chử Tình: “……”