• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 
Chương 12
 
Cô ấy nói: “Mình bận bịu yêu đương, cho nên mới không đến thăm cậu.”
 
Nói về chuyện yêu đương thì Tiểu Hạ nghe giải thích vẫn có thể hiểu được, Bạch Tịch vốn không muốn giải thích, nhưng Tiểu Hạ đã nhìn thấy Mạnh Thanh Hòa hôn lên má cô ấy. 
 

 
Sự thật thì chính cô ấy tìm cách quyến rũ Mạnh Thanh Hòa, Mạnh Thanh Hòa trong lòng cũng biết rõ. Anh ta muốn sắc đẹp, cô ấy muốn vật chất, bọn cực kì ăn ý với nhau. 
 
Bạch Tịch đã nói dối Tiểu Hạ rất nhiều lần, có ý tốt mà qua loa lấy lệ, Tiểu Hạ không hề nhận ra. 
 
Quả nhiên, nghe những lời Bạch Tịch nói, mắt Tiểu Hạ dần dần sáng lên. Cô biết  chuyện tình yêu, tình yêu trên phim truyền hình lúc nào cũng thật đẹp, hai người yêu nhau, dù có gặp phải trắc trở như thế nào, cuối cùng cũng sống hạnh phúc bên nhau. 
 
“Thật sao? Cậu và bác sĩ Mạnh đang yêu nhau sao?” 
 
Tịch Tịch gặp được người mang lại hạnh phúc cho cô ấy, Tiểu Hạ dĩ nhiên rất vui vẻ. 
 
Hai người ngồi trong vườn hoa tán gẫu một lúc lâu, nói về tình hình gần đây, về bác sĩ Mạnh về Anh trai, Tiểu Hạ vẫn chưa thấy thỏa mãn, không lâu sau Phương quản gia tới tìm, cô đứng dậy kéo tà váy, sợ bị nhăn sẽ khiến Phương quản gia không vui, miễn cưỡng nói với Bạch Tịch: “Tịch Tịch, mình phải đi rồi, khi nào cậu rảnh nhớ tới thăm mình nhé.”
 
Bạch Tịch gật gật đầu, rồi đưa mắt nhìn theo Tiểu Hạ rời đi. 
 
Đêm xuống lạnh lẽo, Bạch Tịch cũng không lập tức trở lại giữa buổi tiệc rộn ràng, mà lưu lại vườn hoa rộng rãi này tìm một chút yên tĩnh. Bản tính của cô ấy vốn không thật sự thích xã giao, đôi lúc vẫn thấy thật mệt mỏi, muốn giấu bản thân vào màn đêm, đắm chìm trong ánh trăng. 

 

Trong yên tĩnh, có tiếng người nhỏ giọng trò chuyện. 
 
“Tôi thật không hiểu sao lại chấp nhận cưới một kẻ ngốc.”
 
“Hi Linh, đừng nóng nảy, Hành Chấp có suy nghĩ của cậu ấy.”

“Biến đi, đừng có giả bộ đường đường chính chính nói những lời này trước mặt tôi. Các người chẳng phải là sợ nó đến một cái rắm cũng không dám thả sao.” Cố Hi Linh tháo nụ cười trưng cho người khác nhìn xuống, xoay qua hướng người kia mà phát hỏa.
 
Dường như bị đâm vào chỗ đau, người đàn ông cũng thu lại nụ cười. 
 
“Cố gia các người có ai mà không sợ cậu ta?” Ông ta cười nhạt. “Người làm cô như bà, hay là lão phu nhân? Ai cũng biết người đang nằm ở kia đó, bà muốn rước họa vào thân thì tự mình làm, tôi không muốn giống ông ta.”
 
Tiểu Hạ đi theo Phương quản gia trở về căn nhà nhỏ, từ xa nhìn thấy Cố Hành Chấp và Mạnh Thanh Hòa ở cuối hành lang, cô vẫy tay với họ. 
 
Mạnh Thanh Hòa nhìn thấy, cũng vẫy tay lại với cô, khóe môi hơi nhếch lên. Mắt anh ta liếc nhìn qua người đàn ông bên cạnh, mặt mày lãnh đạm, không hề nhúc nhích. 
 
“Tiểu Hạ đúng là một cô gái ngoan khiến người ta yêu mến, chẳng trách chị tôi hay nhắc tới cô ấy.”
 
Cố Hành Chấp nhìn thẳng về phía trước: “Tại sao anh lại muốn biết bà ấy chết như thế nào, biết rồi thì có thể làm được gì.”
 
“Tuy không làm được gì, nhưng cũng nên để cho người khác biết. Một người có tâm lý khỏe mạnh, một cô gái dịu dàng lương thiện, tại sao ở nơi này lại biến thành một người bệnh tâm thần.” Mạnh Thanh Hòa nhẹ nhàng mỉm cười, “Cậu nói xem có đúng không?”
 
Lúc này một cơn gió thổi qua, làm chiếc chuông gió cuối hành lang khẽ lung lay. 
 
Tiểu Hạ chạy đến, nhìn hai người cười nói: “Anh trai, bác sĩ Mạnh, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
 
“Không có gì.” Mạnh Thanh Hòa che giấu sự gai góc nơi đáy mắt, xoay đầu nhìn Tiểu Hạ cười ấm áp, “Nói anh nghe, dạo này em ngủ có ngon không.”
 
"Có, gần đây em ngủ rất ngon, không cần phải uống thuốc nữa.” Tiểu Hạ nghiêng đầu nhìn Cố Hành Chấp, rồi lại nghiêm túc bồi thêm một câu, “Em không nói xạo đâu.”
 
“Đi.”
 
Người đàn ông cắt ngang lời bọn họ, xoay người đi về phía trước. Tiểu Hạ chào tạm biệt Mạnh Thanh Hòa, rồi hối hả đi theo. 
 
Tiếng chuông trên hiên trước trở nên yên tĩnh, Mạnh Thanh Hòa dõi mắt theo bóng lưng của hai người rời đi. Anh ta nhìn Tiểu Hạ dẫm bước nhỏ lung tung vẫn không đuổi kịp bước chân của người đàn ông, âm thanh mềm mại vang vọng trong đêm: “Anh trai, anh chậm lại một chút, chờ em một chút được không?”
 
Tiếng chuông theo phong thủy có nghĩa là trừ tà hóa sát, chỉ là không ai biết được họ tránh tà gì, hóa sát gì. 
 
Mạnh Thanh Hòa thu lại ánh mắt, trên đỉnh đầu là trăng tròn vành vạnh. 
 
Tiệc rượu kết thúc như thế nào Tiểu Hạ không hề hay biết, buổi đêm ở nhà nhỏ so với ban ngày càng thêm yên tĩnh, không bị ảnh hưởng chút nào bởi sự huyên náo ở nhà trước. 
 
Tiểu Hạ cùng Cố Hành Chấp trở về, vừa xem xong một bộ phim, cô ngáp một cái, tìm thấy Cố Hành Chấp ở phòng đọc sách. 
 
Cô gõ nhẹ cửa một tiếng, đừng bên cạnh cửa nói: “Anh trai, em buồn ngủ.”
 
Nói xong rồi đưa tay dụi mắt, lại ngáp thêm một cái. 
 
Bình thường lúc Tiểu Hạ buồn ngủ, Phương quản gia sẽ giúp cô sửa soạn xong xuôi  hết mọi thứ, làm sai thì bà sẽ tức giận, hôm nay Phương quản gia không có ở đây, Tiểu Hạ sợ cô sẽ làm sai điều gì đó, cho nên mới đi tìm Cố Hành Chấp. 
 
Người đàn ông đang làm việc ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nói: “Đi tắm.”

 
“ Vâng.” Tiểu Hạ ngoan ngoãn trả lời, đi về hướng phòng ngủ. 
 
Nửa tiếng sau, Cố Hành Chấp tắt máy tính trở về phòng ngủ. Phòng vệ sinh sáng đèn, từ ngoài cửa nhìn vào, Tiểu Hạ quay mặt về phía gương đang tháo tóc. 
 
Hôm nay Tiểu Lan làm cho Tiểu Hạ một kiểu tóc xinh đẹp cầu kỳ, làm Tiểu Hạ mất nửa ngày cũng chưa tháo được, cuối cùng kiên quyết kéo lấy kéo để, tóc rụng rất nhiều, mà vẫn chưa gỡ ra được. Cô chăm chú tháo tóc, không để ý anh tới gần, cho tới lúc một cánh tay đưa lên, cô mới ngẩng đầu nhìn.
 
“Tôi giúp em.” Mặt anh lạnh lùng, nhưng không hề tức giận. 
 
Tiểu Hạ hơi ngượng ngùng, lí nhí nói cám ơn. 
 
Đèn phòng tắm sáng choang, trong gương Tiểu Hạ đầu bù tóc rối như ổ rơm, người đàn ông đứng phía sau cũng không hề ghét bỏ, dăm ba lần đã cởi được tóc cô xuống. 
 
Tim của Tiểu Hạ lại bắt đầu đập một cách kỳ quái, sau này bác sĩ Mạnh nói với cô rằng, đó gọi là động tâm. 
 
Lúc này Tiểu Hạ chẳng biết gì, nghĩ rằng là do mình quá ngốc nghếch nên chột dạ, vì để che giấu sự “chột dạ” của mình, cô khen: “Anh trai, anh thật là lợi hại.”
 
Được cô khen nhưng anh cũng không thèm nhìn cô một cái, ném kẹp tăm vừa lấy trên đầu cô xuống lên bàn, “Đi tắm.”
 
Tiểu Hạ phản ứng chậm chạp, đến khi cô tắm xong bước ra, nhìn Cố Hành Chấp bước vào phòng tắm đột nhiên mới hiểu ra. 
 
Hôm nay cô và Anh trai ngủ cùng với nhau sao? 
 
Nhà cũ rất lớn, nhà nhỏ thì chỉ có một phòng và một giường. 
 
Tiểu Hạ ngồi ở mép giường, đôi chân trắng tinh lúc ẩn lúc hiện. Cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng mà Phương quản gia chuẩn bị cho, tóc dài đen láy xõa bên hông, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, làn da trắng như tuyết, phản chiếu dưới ánh đèn tưởng như sẽ tỏa sáng. 
 
Cô cúi đầu, gò má ửng hồng. 
 
Tiểu Hạ không biết tại sao mình lại xấu hổ, nghĩ rằng đây là lần đầu tiên ngủ chung với Anh trai nên có hơi hồi hộp, trừ viện trưởng Hạ và Bạch Tịch, sau khi trưởng thành cô chưa từng ngủ chung với ai.  
 
Cố Hành Chấp bước ra từ phòng tắm, Tiểu Hạ đã nằm trong chăn. Anh đi tới kéo rèm cửa sổ rồi tắt đèn, nằm xuống phía giường bên kia. 
 
Căn phòng tối, Tiểu Hạ xoay người về hướng Cố Hành Chấp, dè dặt nói: “Anh trai, em có thể nắm tay anh ngủ không? Em hơi sợ.” 
 
Lạ chỗ, khiến cho Tiểu Hạ cảm thấy sợ hãi, bác sĩ Mạnh nói trước đây cô mất ngủ cũng là vì cảm giác lo sợ này mà ra. 
 
Đợi thật lâu, Tiểu Hạ cũng không nghe thấy anh trả lời. 
 
Cô trở mình chuẩn bị ngủ, bỗng một bàn tay lạnh lẽo khô ráo đưa tới nắm lấy bàn tay cô. 
 
Tiểu Hạ dần chìm vào giấc ngủ sâu, hôm sau được Phương quản gia đánh thức. Khi tỉnh lại, Anh trai đã không còn trong phòng ngủ. 
 
Rửa mặt xong, cô thay quần áo rồi mới xuống lầu, Cố Hành Chấp đang đọc sách ở dưới nhà, thấy cô xuống, liền đứng dậy đi ra ngoài. 
 
Tiểu Hạ im lặng nhìn bóng lưng anh, nghe Phương quản gia nói chút nữa trên bàn ăn nên chú ý chuyện gì. 
 
Cố Hành Chấp hiếm khi trở về nhà cũ một lần, người trong nhà đều chờ anh tới dùng bữa sáng. Bà nội Cố ngồi ở vị trí chủ tọa, phía bên phải còn giữ hai chỗ trống, những người khác đều đã yên vị, chỉ có hai bọn họ lững thững tới sau. 
 
Tiểu Hạ lần đầu tiên cùng ăn chung với nhiều người lạ, đi theo Cố Hành Chấp ngồi xuống, cô không dám nhìn lung tung, ngồi quy củ. 
 

“Tiểu Hạ tối hôm qua chắc là mệt lắm, ngủ có ngon không?” Bà nội Cố ôn nhu hỏi, Tiểu Hạ cũng ngoan ngoãn trả lời. Người giúp việc sắp xếp từng món ăn lên, bà cụ động đũa trước, mọi người mới theo thứ tự bắt đầu dùng bữa. 
 
Tiểu Hạ nhớ kỹ lời của Phương quản gia, một câu cũng không dám nói thừa, may là có Anh trai ngồi cạnh cô, cô mới có thể chuyên tâm ăn cơm. Thỉnh thoảng, trên bàn cơm có người trò chuyện, Tiểu Hạ nghe không hiểu lắm, miệng nhỏ húp cháo trong chén. 
 
Một bữa ăn sáng bình thường nhạt nhẽo, tất cả mọi người đều che giấu tâm tư sâu vào lòng. 
 
Mạnh Thanh Hòa ngồi ở hướng đối diện, cùng Cố Hành Chấp bốn mắt giao nhau, cô gái ngốc bên cạnh anh cũng không để ý đến sự tồn tại của anh ta. 
 
“Hành Chấp, lần này tôi về vẫn chưa gặp bác trai Cố, nghe nói bác ấy bệnh, cậu dẫn tôi đi thăm bác ấy đi.” Lúc vừa dùng cơm xong, Mạnh Thanh Hòa lên tiếng. 
 
Lời vừa mới nói ra, ánh mắt và động tác của những người khác cũng dừng lại một chút, chỉ có Tiểu Hạ nghe thấy giọng của anh ta, ngẩng đầu nhìn thấy anh ta thì ngạc nhiên vui mừng cười. 
 
Bà nội Cố nói: “Phiền Thanh Hòa còn nhớ tới, chẳng qua bác trai Cố của cháu sức khỏe không tốt lắm, bác sĩ nói không tiện đến thăm.”
 
“Bác gái, cháu ở nước ngoài quen biết nhiều chuyên gia, không giấu gì bác, cháu đã sớm nghe nói sức khỏe của bác trai không tốt lắm, cháu cũng là bác sĩ, muốn hỏi thăm một chút, để xem có cách nào có thể chữa trị cho bác trai hay không. Chị cháu lúc sinh thời thường xuyên dặn cháu, mọi người đối với chị ấy rất tốt, lúc trước cháu ở nước ngoài, nhưng cháu vẫn nhớ lời dặn của chị, đây cũng là một chút tấm lòng của cháu.” 
 
Mạnh Thành Hòa nói xong, nhìn khắp một lượt, bà nội Cố mặt cười hiền hậu ôn hòa như Phật, Cố Hành Chấp sắc mặt như cũ, những người khác không né tránh thì cũng đề phòng, không còn bình tĩnh như vừa nãy. 
 
“Thanh Hòa có lòng, nếu đã như vậy, một lát nữa ta sẽ cho người dẫn cháu qua.” Bà nội Cố mỉm cười nói.
 
Mạnh Thanh Hòa gật đầu, hướng về phía Cố Hành Chấp cười cười. 
 
Cố Hành Chấp đứng lên, nói với Mạnh Thanh Hòa: “Đi thôi.”
 
Nếu đã muốn gặp, anh cũng không cản. Chỉ là Tiểu Hạ cũng đứng dậy theo, cô cho rằng Anh trai nói chuyện với cô. 
 
“Tiểu Hạ cũng đi đi, chắc em chưa gặp bác trai Cố, anh nghĩ bác trai Cố cũng muốn gặp em.” Mạnh Thanh Hòa nói. 
 
Tiểu Hạ mờ mịt nhìn Cố Hành Chấp, bà nội Cố muốn lên tiếng ngăn cản, Cố Hành Chấp đã xoay người rời đi. 
 
“Đi thôi, Tiểu Hạ.” Mạnh Thanh Hòa nói với Tiểu Hạ. 
 
Tiểu Hạ không rõ nên gật đầu một cái, nói với bà nội Cố một tiếng bà nội con đi trước, cùng với Mạnh Thanh Hòa rời đi. 
 
Sau khi bọn họ đi, Cố Hi Linh vội vàng nói với bà nội Cố: “Mẹ, Mạnh Thanh Hòa này…”
 
Bà ta muốn nói Mạnh Thanh Hòa tới không có ý tốt, bà nội Cố khoát khoát tay: “Tùy theo bọn họ đi.”
 
Cố Hi Linh không lên tiếng, âm thầm mắng trong lòng, Mạnh gia đây là muốn lật lại nợ cũ hay sao, bà ta buông chén đũa xuống, ra khỏi chỗ đi gọi một cú điện thoại.


 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK