• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 
Chương 20
 
Kyoto, tuyết đang rơi. 
 

Ở nơi đất khách quê người xa xôi, tâm trạng con người luôn lơ lửng, không có bến đỗ. 
 
Tiểu Hạ ở trong giấc mộng, vô cùng khao khát được cùng người mình yêu thân mật, cô không dưới một lần từng mơ thấy được Cố Hành Chấp hôn má mình, dịu dàng, tinh tế, hết sức triền miên, giống như trong phim, như Bạch Tịch và Mạnh Thanh Hòa, như bao đôi tình nhân yêu nhau bình thường. 
 
Trong ngực Cố Hành Chấp siết chặt người con gái ấm áp, âm thanh ngọt ngào mềm mại lại nhẹ nhàng như lông vũ kích thích hồ băng yên tĩnh. 
 
Còn sót lại chút lý trí, anh dùng sức kéo tay cô, trong lồng ngực nháy mắt lại lạnh lẽo như băng. 
 
Tiểu Hạ mềm mại ngã xuống giường, ý thức nặng nề không tỉnh lại nổi, mất đi chỗ dựa, cô nức nở bật khóc, thân thể co quắp lại, vừa đáng thương vừa tủi thân. Tiểu Hạ đang mơ ngủ, không biết tại sao lại cảm thấy thật khó chịu. 
 
Anh nên rời khỏi đây, một âm thanh nói cho anh biết. 
 
Một âm thanh khác lại vang lên, nhưng cô ấy là Tiểu Hạ. 
 
Tiếng khóc yếu ớt phá tan suy nghĩ, trán anh căng lên, anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vỗ vai cô. 

 
“Đừng khóc.” Anh chỉ nói ra hai chữ này, còn lại không tìm được từ nào khác để an ủi cô. 

 
Tiểu Hạ xoa xoa đôi mắt, vén mấy lọn tóc dính nước mắt trên mặt, mặc sức khóc lên thêm mấy tiếng rồi ngưng, sau đó bắt đầu nói lảm nhảm, lời nói đứt quãng, hỗn loạn như ngủ mơ, không khác gì một con ma men. 
 
Anh nghe mà tâm bất tại yên*, muốn giật lại cánh tay, lại bị cô nắm thật chặt không thả. 
 
*心不在焉: tư tưởng không tập trung
 
Thời gian thấm thoát trôi qua, Tiểu Hạ dường như không biết mệt mỏi, chu cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói dông nói dài, nói chuyện vừa không có điểm dừng vừa không có logic, khiến cho người nghe thật bực bội. 
 
Anh không nhịn được, nói: “Ngủ.”
 
Cô lập tức ai oán trừng anh bằng ánh mắt mờ mịt, giống như muốn nói: “Anh không hôn em lại còn không cho em nói chuyện à.”
 
Im lặng một hồi, cô lại không nhịn được mở miệng, anh trừng cô, cô liền ngậm miệng lại, một lúc sau, lại bắt đầu nói chuyện. Lặp đi lặp lại như vậy, không hề thấy mệt mỏi một chút nào. 
 
Anh bị cô láo nháo tới nhức đầu, lý trí từ từ tiêu tan. 
 
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tiểu Hạ nằm trên giường trắng tinh, dưới bộ đồ ngủ rộng thùng thình, da thịt trắng như tuyết được bao phủ bởi ánh đèn mờ ảo. 
 
Anh vừa mới trừng cô, cô lại im lặng một lúc, Tiểu Hạ yên tĩnh vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, cô không ý thức được sự quyến rũ của mình, trong mắt có một tầng ươn ướt, gò má ửng hồng, mê hoặc, thật khiến cho người khác muốn chiếm lấy. 
 
Cô chỉ im lặng một chút, một lúc sau, môi lại mấp máy, anh không còn kiên nhẫn, cúi xuống hôn cô. 
 
Môi lưỡi quấn quýt, nụ hôn của anh hung hãn từ từ ép tới. 
 
Trong nháy mắt, hơi nóng tràn ngập, mùi rượu xộc lên ánh mắt mơ màng, dục vọng ẩn giấu ở trong thâm sâu, một khi lộ rõ liền không thể kìm nén. 
 
Tiểu Hạ nhanh chóng quên mất mình đang nói, cô cuối cùng cũng đắm chìm trong nụ hôn bỡ ngỡ như mong muốn. Người đàn ông dùng chút lý trí còn sót lại buông cô ra từ trong nụ hôn sâu, nhưng mà Tiểu Hạ lại không muốn để anh rời đi, tay vòng qua cổ anh, “Anh trai, hôn em một lần nữa…”
 
Ở đất nước xa lạ, tuyết rơi nhiều đến tán loạn, cửa sổ ngay dưới mái hiên còn phát ra ánh đèn. 
 
Chẳng biết từ lúc nào đèn đã tắt, thấm đẫm ướt át.


 
Ngọc Dạo hầu như không ngủ cả đêm, lúc trời sáng cô ấy đã thu dọn xong hành lý, đi xuống đại sảnh khách sạn. Hà An có thói quen dậy sớm, gặp cô ấy ở đại sảnh, không hề hỏi lý do, nói: “Tôi cho người gọi xe tới.”
 
Ngọc Dao lắc đầu, “Tôi đã gọi rồi, một chút nữa sẽ tới.”
 
Là đồng nghiệp nhiều năm, cả hai không thể nói là không hiểu nhau, nhưng mà Hà An vẫn nói một câu: “Đi về nghỉ thêm mấy ngày, làm việc thật tốt.”
 
Ngọc Dao quên mất đã trả lời Hà An như thế nào, hồn bay phách lạc rời đi. 
 
8 giờ sáng, Hà An xuất hiện đúng giờ ở trước cửa phòng Cố Hành Chấp, anh có thói quen mỗi sáng thứ hai cho Hà An tới sớm để báo cáo công việc, xác nhận hành trình. 
 
Người đem bữa sáng cũng xuất hiện cùng lúc, anh ta đi theo nhân viên khách sạn vào cửa, Cố Hành Chấp vẫn như trước đã thay quần áo xong, lạnh nhạt ngồi ở bàn ăn. Hà An mắt nhìn thẳng, đem tiến độ từng việc báo cáo rành mạch, anh lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi một hai câu chuyện công việc. 
 
Không phải ngày nào Tiểu Hạ cũng dậy ăn sáng chung với Cố Hành Chấp, cô thường hay ngủ nướng, nhiều lúc anh đi khỏi mới dậy, Hà An cũng không lưu ý. 

 
Trong phòng ngủ đóng chặt cửa bỗng truyền tới một tiếng động, giống như là tiếng thứ gì rơi xuống đất, Hà An ngưng một chút, người đàn ông trước mặt đã đứng lên, lướt qua anh ta đi tới phòng ngủ. 
 
Bên kia cánh cửa, âm thanh mềm nhũn của Tiểu Hạ vang lên, cô mềm mại gọi một tiếng Anh trai, câu nói tiếp theo bị khóa lại sau cánh cửa, nghe không rõ lắm. 
 
Trong phòng ngủ, Tiểu Hạ bọc chăn ngã ngồi ở dưới đất, đau đến nhíu mày. Thấy Cố Hành Chấp đi vào, cô vươn cánh tay bóng loáng, đưa ra muốn được đỡ. 
 
“Anh trai, em thấy khó chịu.” Đầu cô nặng nề giống như bị gậy gõ lên, đúng là sau khi say rượu thật khó chịu, khắp người bủn rủn, một chút sức lực cũng không có, ở giữa chân cũng lâm râm đau. 
 
Cô vốn định xuống giường lấy quần áo, kết quả là vô ý ngã xuống, cô đưa tay kéo, chăn mền quấn trên người rơi xuống bên hông, Cố Hành Chấp nửa ngồi kéo lên cho cô, rồi khom người bế cô lên. 
 
Tiểu Hạ sau khi tỉnh lại đã nhớ ra chuyện tối qua, cô có hồ đồ cũng biết chuyện tối qua bọn họ làm là chuyện gì đó rất đặc biệt. 
 
Cô vừa vui mừng vừa thẹn thùng sợ hãi, cẩn thận nhìn khuôn mặt anh, từ từ tựa đầu vào vai anh. 
 
Bọn họ đêm qua so với bây giờ còn thân mật hơn, chắc anh sẽ không đẩy cô ra chứ?
 
Anh thật sự không đẩy cô ra, đem cô đặt trên giường, vén mấy sợi tóc rơi dính trên mặt. Hỏi cô: “Khó chịu chỗ nào?”
 
Tiểu Hạ cong cong khóe miệng lắc đầu, nói: “Bây giờ đã đỡ hơn một chút rồi.”
 
Sau khi Tiểu Hạ tỉnh thì trở lại ngoan ngoãn nghe lời, rúc người vào trong chăn, đỏ mặt nhìn anh. 
 
“Có đói bụng không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
 
Tiểu Hạ gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau đó lại gật đầu. 
 
Ngọc Dao dẫm đạp trên mặt đường ướt lạnh, đón gió rét tới sân bay, Hà An yên tĩnh chờ ở phòng khách, đồng thời nhận mấy cú điện thoại công việc. 
 
Tuyết đã ngừng rơi. 
 
Tiểu Hạ được Cố Hành Chấp ôm đến phòng tắm, cô ngâm mình trong bồn tắm thật to, để anh tắm rửa cho mình. Tiểu Hạ nửa biết nửa không mấy chuyện nam nữ này, bình thường hôn môi cũng sẽ xấu hổ, tắm rửa lại không thấy vậy. 
 
Người khác sẽ cảm thấy buồn bã mất mát, cô thì không. 
 
Có một thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi, Tiểu Hạ cảm thấy đây chắc chắn là yêu. 
 
Trong phòng tắm, Tiểu Hạ hôn anh một cái trước, rồi sau đó đổi được một cái hôn nồng nhiệt hơn, hơi nước bốc lên trong không khí, tiếng nước chảy hòa cùng với tiếng tim đập chậm rãi, thời gian trở nên chậm chạp, những chuyện bên ngoài dường như không có liên quan tới bọn họ. 
 
Tiểu Hạ thích Cố Hành Chấp, cô nghĩ rằng Cố Hành Chấp cũng thích cô, bọn họ thân mật tự nhiên, hôn môi, khám phá những điều ẩn giấu, hưởng thụ cực kỳ vui vẻ. 
 
Tiểu Hạ chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy. 
 
Không ai nói cho cô biết, dục vọng và tình yêu, là hai thứ hoàn toàn khác nhau. 
 
Cố Hành Chấp vẫn luôn biết anh sẽ không thích Tiểu Hạ, nếu là thích, anh sẽ không kìm hãm dục vọng của mình. 
 

Nếu là thích, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt trước. 
 
Tiểu Hạ ở Nhật Bản đón Tết nguyên đán thật vui vẻ. 
 
Sau Tết, Tiểu Hạ cùng Cố Hành Chấp từ Nhật Bản trở về, Phương quản gia chờ ở nhà, đưa mắt nhìn liền thấy thần thái sáng láng của Tiểu Hạ. 
 
Tiểu Hạ dường như còn xinh đẹp hơn so với trước kia, lúc mỉm cười ẩn giấu một chút ánh hào quang nhàn nhạt. 
 
Cô buông tay Cố Hành Chấp, chạy về hướng Phương quản gia, ngọt ngào kêu: “Dì Phương, cháu về rồi đây.”
 
Người giúp việc đem hành lý từ trên xe xuống, Tiểu Hạ chỉ lo nói chuyện với Phương quản gia, quên hết những chuyện khác. Cố Hành Chấp nói với người xách hành lý của Tiểu Hạ: “Đem tới phòng tôi.” Nói xong anh bước tới phòng đọc sách. 
 
Người kia sửng sốt một chút, nhìn theo bóng lưng anh kính cẩn đáp một tiếng. 
 
Phương quản gia trên mặt nghiêm nghị không hề vui mừng, dường như không quan tâm tới sự trở lại của Tiểu Hạ, nhưng giữa hai chân mày lại giãn ra. 
 
Bà liếc nhìn Cố Hành Chấp phía sau lưng Tiểu Hạ, thấy vẻ mặt anh vẫn như trước, không có biểu hiện bị Tiểu Hạ gây phiền toái, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. 
 
Bà nghe Tiểu Hạ lảm nhảm ở Nhật Bản chơi gì một lúc, rồi nghiêm mặt nói: “Đừng chỉ lo ham chơi, ngày mai dậy sớm, cháu còn nhiều bài tập chưa làm.”
 
Ánh mắt Tiểu Hạ oan ức, xoay người đi gọi điện thoại cho Bạch Tịch, cô mua quà Nhật Bản cho Tịch Tịch, không muốn chờ đợi muốn đưa ngay cho cô ấy. 
 
Phương quản gia thấy cô chú tâm gọi điện thoại, đi sắp xếp hành lý cho bọn họ, thấy người làm đem hành lý của Tiểu Hạ tới phòng của Cố Hành Chấp, bà nghiêm nghị khiển trách: “Anh làm việc không để ý à?”
 
Người nọ vâng dạ nói: “Là ông chủ dặn dò ạ.”
 
Phương quản gia ngẩn ra, một lúc sau cũng không nói gì. 
 
Tiểu Hạ cầm điện thoại, nói cười vui vẻ với bên kia, nhưng lòng Phương quản gia lại trầm xuống. 
 
Cuối tuần, Bạch Tịch và Mạnh Thanh Hòa cùng lái xe tới nhà Cố Hành Chấp. 
 
Tiểu Hạ đang khắc tượng gỗ, nghe tiếng của bọn họ, liền lộc cộc chạy xuống dưới lầu. 
 
“Tịch Tịch, cậu tới thăm mình.” Tiểu Hạ thấy Mạnh Thanh Hòa bèn cười chào, “Bác sĩ Mạnh, đã lâu không gặp.”
 
Mạnh Thanh Hòa cười nhạt, nói: “Đã lâu không gặp rồi, Tiểu Hạ.”

 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK