• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Hạ dù ngốc, nhưng phần lớn chuyện cô làm đều mang ý tốt, chỉ là có đôi lần, việc cô nghĩ là tốt thực ra lại thật ngu xuẩn. Bạch Tịch biết vậy nên không trách, cô có ý tốt, chẳng qua là không hiểu biết cách đối nhân xử thế mà thôi.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Cô đưa Mạnh Thanh Hòa đến thăm Bạch Tịch, sau đó còn tế nhị chừa lại không gian cho bọn họ, bản thân chạy ra ngoài phòng khách ngồi, mở âm lượng tivi lên rất lớn, tỏ vẻ mình sẽ không nghe lén họ nói chuyện.

Thần sắc của Mạnh Thanh Hòa nhàn nhạt, thờ ơ nói: "Em là một người phụ nữ thông minh, chắc sẽ không làm bản thân mình thảm đến mức này."

Khi nói chia tay, anh ta không nhìn thấy chút quyến luyến nào trong mắt Bạch Tịch. Bọn họ bắt đầu hay kết thúc đều nhanh gọn dứt khoát, đây cũng là lý do anh ta lựa chọn Bạch Tịch. Có một vài người anh ta cũng thích nhưng không đủ thông minh, nên anh ta không hề dây vào. Trong chuyện tình cảm, anh ta không phải mẫu người chồng gì đó, nhưng tự thấy mình cũng đã biểu hiện rõ ràng, đôi bên chẳng qua là quan hệ có qua có lại mà thôi.

"Là Tiểu Hạ hiểu lầm." Mặt Bạch Tịch nghiêm nghị tái nhợt, giải thích với Mạnh Thanh Hòa. Dù anh ta có tin hay không, cô ấy cũng chỉ có thể nói như vậy, "Làm phiền anh đi một chuyến rồi, em sẽ nói rõ ràng với Tiểu Hạ."

Với việc Tiểu Hạ mang anh ta tới gặp mình, cô ấy cảm thấy hơi có lỗi. Mạnh Thanh Hòa cũng chọn tin tưởng. Anh ta nói: "Một thời gian nữa anh sẽ về Mỹ, nếu như cần giúp đỡ gì có thể liên lạc với anh lúc nào cũng được, quãng thời gian ở bên em là những ngày tốt đẹp, hy vọng sau này em có thể tìm được hạnh phúc, nhớ giữ sức khỏe."

Thời gian bọn họ ở bên nhau tính ra cũng được hơn nửa năm, Bạch Tịch là một người bạn gái tốt, thông minh hiểu chuyện lại ôn nhu dịu dàng, trong số những cô gái anh ta từng qua lại cũng coi như đã khá lâu dài, chia tay cũng không lằng nhằng dây dưa, có lẽ anh ta sẽ nhớ Bạch Tịch một chút, nhưng anh ta đã không còn tâm trạng để ở lại trong nước.

Nói xong lời thật tâm thật ý này, Mạnh Thanh Hòa rời đi, Tiểu Hạ thấy anh ta đi ra nhanh như vậy, vội vàng tiến lên hỏi: "Bác sĩ Mạnh, hai người nói rõ với nhau rồi sao?"

Mạnh Thanh Hòa nói: "Rõ rồi."

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Mặc dù thời gian quá nhanh, nhưng trên mặt Tiểu Hạ cũng lộ ra vẻ vui mừng. Cô muốn nói rằng vậy cô đi trước không quấy rầy bọn họ nữa, lúc này Bạch Tịch đi ra khỏi phòng, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, đứng ở cạnh cửa nói với Tiểu Hạ: "Tiểu Hạ, cậu vào đây, mình có chuyện muốn nói với cậu."

"Được nha."

Tiểu Hạ đi về phía Bạch Tịch, Mạnh Thanh Hòa đã xoay người chuẩn bị rời đi, Tiểu Hạ thấy anh ta sắp đi thì không hiểu gọi lại: "Bác sĩ Mạnh, anh không cần đi đâu..."

"Tiểu Hạ."

Lời Tiểu Hạ còn chưa dứt, Bạch Tịch đã lên tiếng ngắt lời, cô quay đầu nhìn mới phát hiện sắc mặt Bạch Tịch đã trở nên cực kỳ khó coi.

Mạnh Thanh Hòa nhìn hai người một cái, biết hai người có lời cần nói, chào tạm biệt với Tiểu Hạ, quả quyết rời đi.

Tiểu Hạ lo lắng bất an, cô nhìn bóng lưng rời đi của Mạnh Thanh Hòa, lại nhìn Bạch Tịch một chút, nói: "Tịch Tịch, cậu sao rồi? Hai người lại cãi nhau đó à?"

Bạch Tịch nhìn Tiểu Hạ đang hốt hoảng, ban đầu còn cố kiềm chế.

"Không cãi nhau, bọn mình đã chia tay." Cô ấy xoay người trở về phòng, Tiểu Hạ máy móc đi theo phía sau, nhìn cô ấy ngồi xuống bên mép giường, gấp gáp hỏi: "Hai người vẫn chưa nói rõ hiểu lầm sao?"

Tiểu Hạ nghĩ rằng bọn họ chia tay nhau vì có hiểu lầm, cô không đành lòng nhìn bọn họ chia xa, hy vọng hai người giải quyết được hiểu lầm để lại về bên nhau.

Bạch Tịch nhớ đến lời Mạnh Thanh Hòa trước khi đi, ngữ điệu bình thản kia, giống như đâm nát lớp ngụy trang cho tới giờ của cô ấy vậy. Khi bọn họ chia tay, không phải là cô ấy không có cảm giác gì, nhưng cảm giác khi ấy lại chẳng làm cô ấy khó chịu bằng mấy câu nói ngắn gọn vừa rồi.

"Không có hiểu lầm, Tiểu Hạ." Giọng cô ấy lạnh lùng.

Tiểu Hạ không thể hiểu được, cô hỏi Bạch Tịch: "Nhưng hai người đều thích nhau mà? Nếu không hiểu lầm sao lại phải xa nhau?"

Bạch Tịch nói: "Mình không thích anh ấy nhiều như vậy."

"Cậu không thích anh ấy sao lại ở bên anh ấy?" Tiểu Hạ nhớ hết những cảnh cô đã từng thấy, khi bọn họ ở bên nhau rõ ràng là rất hạnh phúc.

Bạch Tịch tâm phiền ý loạn, không rảnh rỗi mà giải thích từng câu một cho Tiểu Hạ, nên chọn nói ra một sự thật phổ biến: "Bời vì tiền, chứ không phải thích nên đến bên nhau."

Tiểu Hạ sửng sốt, cô chưa từng thấy một Bạch Tịch như vậy. Cô ấy đứng lên mà như bị đau đớn, không biết tại sao lại phải chật vật như vậy.

"Tịch Tịch, cậu đừng nói vậy, mình biết cậu không phải là người như vậy."

Tâm tư chôn giấu đã lâu như được khơi thông, Bạch Tịch hét lên với Tiểu Hạ: "Mình chính là người như vậy, mình đều lừa gạt cậu!"

"Mình về viện thăm mọi người, vì biết Cố gia sẽ tổ chức hôn lễ ở đó! Mình cố ý đẩy cậu ngã trật chân, là muốn gây chú ý với những kẻ có tiền đó! Mình và Mạnh Thanh Hòa ở bên nhau là vì tiền chứ không phải tình yêu!"

Tiểu Hạ luống cuống, đi tới nắm tay Bạch Tịch, "Tịch Tịch, không phải vậy, mình biết mà..." Cô biết vì sao Bạch Tịch lại cố gắng kiếm tiền, biết cô ấy là người như thế nào, nhưng Bạch Tịch gạt tay cô ra, hét: "Cậu không biết gì cả!"

Khóe mắt cô ấy mờ lệ, "Cậu cho rằng thế giới này giống như cậu nghĩ sao? Đồ ngu ngốc này, cái gì cậu cũng không biết."

Tiểu Hạ ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Bạch Tịch bưng mặt khóc thút thít, cô muốn tiến lên an ủi cũng không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy khóc.

"Tiểu Hạ, mẹ Hạ chết rồi, cậu cho rằng tất cả mọi người đều yêu thương cậu giống như mẹ sao?" Bạch Tịch đau thương nhìn cô.

VIện trưởng Hạ chết rồi, sẽ không còn ai yêu thương bọn họ được như vậy nữa, cô ấy nói cho Tiểu Hạ nghe, cũng là nói cho chính mình.

Tiểu Hạ khóc lóc lắc đầu, nói: "Tịch Tịch, cậu không cần phải đau buồn, mẹ nhất mực yêu chúng ta, dù mẹ không còn ở đây thì vẫn còn mình mà, cậu quên lời mẹ nói rồi sao? Mẹ hy vọng chúng ta vui vẻ khỏe mạnh. Cậu đừng tức giận, là mình sai rồi. Có phải mình không nói rõ chuyện gì với bác sĩ Mạnh không, mình lại đi tìm anh ấy giải thích rõ ràng nhé?"

"Cậu giải thích với anh ta cái gì? Mình nói mình không thích anh ta! Chia tay chính là chia tay, sẽ không ở bên nhau nữa. Cậu cho là Cố Hành Chấp sẽ mãi mãi thích cậu sao. Chẳng qua anh ta chỉ thích cậu xinh đẹp, thích cậu ngoan hiền nghe lời, đến khi cậu không còn đẹp đẽ ngoan ngoãn nữa anh ta sẽ vứt bỏ cậu! Khi nào cậu mới có thể trưởng thành chứ!"

Lúc đó Tiểu Hạ cho là Bạch Tịch nói dỗi thôi, cô đã cực kỳ khổ sở.

Cô chưa từng nghĩ Bạch Tịch sẽ nói ra những lời như vậy, sợ hãi run rẩy, lầm bầm nói: "Tịch Tịch, cậu không thể nói Anh trai như vậy."

Tiểu Hạ và Bạch Tịch giận nhau.

Tới tận bây giờ hai người chưa từng cãi nhau, Bạch Tịch luôn nhường cô, Tiểu Hạ cũng chẳng tự nhiên gây sự với ai. Tiểu Hạ cứ nói: "Tịch Tịch, cậu còn như vậy mình sẽ giận đấy." Bạch Tịch làm như không nghe thấy, không ngừng nói ra sự thật tàn nhẫn.

"Cậu nghĩ anh ta sẽ ở bên một kẻ ngu ngốc như cậu cả đời sao?"

"Cậu rời xa anh ta, sẽ trở thành một người cái gì cũng không có, một mình cậu thì sống được cuộc sống như thế nào, cậu đã từng nghĩ đến chưa?"

Cô ấy nói nhiều nhất là câu kia, "Mẹ Hạ chết rồi, sẽ không còn ai bảo vệ cậu như mẹ nữa đâu."

Tiểu Hạ giận đến phát khóc, cô hét lên với Bạch Tịch một câu: "Mình không thèm nói chuyện với cậu nữa". Đẩy cửa chạy đi.

Trong phòng yên tĩnh lại, Bạch Tịch mềm nhũn ngã xuống đất nằm tê liệt, không còn một chút sức lực, không đuổi theo.

Trên xe, Tiểu Hạ khóc, dọa tài xế sợ. Ông ta cùng lắm là làm việc nhận lương thôi, nếu Tiểu Hạ có chuyện ngoài ý muốn ông ta không thể nào chịu trách nhiệm nổi.

Tiểu Hạ lau nước mắt giải thích: "Chú, chú không cần lo lắng cho cháu, cháu cãi nhau với bạn tốt nên buồn một chút thôi, khóc một lúc là được." Vừa nói thân thể vừa run lên hai cái, nước mắt lại rơi xuống tí tách.

Cô khóc mãi khóc mãi không ngừng, về nhà thì tự giam mình trong phòng.

Phương quản gia biết tin nên đến xem cô thế nào, Tiểu Hạ oan ức nói: "Dì Phương, cháu chưa bao giờ cãi nhau với ai..."

Cô chưa từng nghĩ đến việc cãi nhau với Bạch Tịch, cô không giỏi tranh cãi, Bạch Tịch nói mấy câu cô mới có thể phản bác lại một câu, quả thật là cực kỳ đần độn.

Phương quản thật sự không biết nên nói gì, cũng không biết dỗ dành, chỉ có thể để mặc cô khóc tỉ tê như con nít. Tiểu Hạ cứ nức nở đứt quãng, đến tận khi Cố Hành Chấp về nhà, cô vẫn đang chìm trong thương tâm không nghe được tiếng bước chân của anh, cho tới khi một bàn tay lạnh như băng đưa tới, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, cô mới mở mắt ra. Thấy là anh, sự oan ức mà Tiểu Hạ khó khăn lắm mới kìm chế được lại bật ra.

Tay anh ướt lạnh, chân mày không tự chủ được nhăn lại, lạnh giọng hỏi cô: "Sao thế?"

Tiểu Hạ lắc đầu một cái, cảm thấy đây là chuyện giận dỗi giữa con gái thôi, chỉ nói là cãi nhau với Bạch Tịch, không nói rõ vì sao.

Tiểu Hạ không hỏi Cố Hành Chấp, anh sẽ như lời Bạch Tịch nói sẽ không thích cô nữa hay sao, cô chỉ muốn khóc, nhưng bên cạnh có người nên rất nhanh đã ngừng lại.

Cô khóc đến mệt, lại có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói đói rồi, muốn ăn gì đó. Người đàn ông thêm một phần ưu tư bất đắc dĩ trong mắt, cảm thấy cô quả thật vẫn là một đứa trẻ.

Tiểu Hạ không để đoạn nhạc đệm này trong lòng, cảm thấy đó chẳng qua là Bạch Tịch nói dỗi thôi, càng không nghĩ tới một ngày lời của Bạch Tịch sẽ trở thành sự thật.

Bạch Tịch nhốt mình ở trong phòng ba ngày ba đêm, khi cô ấy một lần nữa kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào đến chói mắt.

Cô ấy nhớ lại mình đã nói những lời quá đáng kia, cũng nhớ tới Tiểu Hạ nói câu "Khỏe mạnh vui vẻ" chúc phúc Mạnh Thanh Hòa.

Cô ấy nhìn bàn tay mình, ánh mắt trời xuyên qua từng kẽ ngón tay, đột nhiên thấy trong lòng trống rỗng.

Bạch Tịch nhìn quanh khắp nhà, nhà này là cô ấy cố gắng kiếm tiền mua, tinh tế xinh đẹp; nội thất trong nhà là tự tay tỉ mỉ chọn, đơn giản thời thượng. Quần áo đẹp và đồ trang sức đắt tiền treo khắp phòng, cô ấy cũng không cảm thấy hạnh phúc.

Cô ấy cẩn thận suy nghĩ, phát hiện thời gian hạnh phúc nhất trong đời mình là những ngày ở viện mồ côi.

Khi đó ánh nắng rực rỡ, cô ấy và Tiểu Hạ còn rất ngây thơ. Sau đó cô ấy trưởng thành, Tiểu Hạ vĩnh viễn dừng lại ở đó, mãi sống trong khoảng thời gian tốt đẹp nhất.

Bạch Tịch có chút oán giận viện trưởng Hạ, tại sao bà có thể bỏ rơi bọn họ để ra đi như vậy, không chịu phẫu thuật thêm một lần? Cô ấy cũng luôn ghen tị với Tiểu Hạ, viện trưởng Hạ bảo bọc Tiểu Hạ quá tốt, làm cô ấy hâm mộ thế giới quan ngây thơ trong sáng ấy, không hiểu nhân thế không biết ưu phiền, còn mình thì trở nên tính toán khôn ranh, bị ánh đèn thành thị mê hoặc ánh mắt.

Bạch Tịch xin thôi việc, mua vé máy bay, ở sân bay lại gặp Mạnh Thanh Hòa cùng đang rời đi.

Mạnh Thanh Hòa cười một chút, hỏi thăm sức khỏe cô ấy đã bình phục chưa, cô ấy cũng cười trả lời anh ta, nói mình đã khỏe rồi.

"Em đi công tác à?" Mạnh Thanh Hòa nhìn Bạch Tịch chỉ đeo một cái balo trên lưng, không giống như phải đi xa.

Bạch Tịch nói: "Đi chơi xa một chút, em bán chiếc vòng cổ anh tặng, nghiên cứu qua vài chỗ, có vẻ là có thể đến Đông Nam Á chơi nửa tháng." Nói tới đây, cô ấy dừng một chút, "Mong anh không để ý việc em bán quà anh tặng đi."

Mạnh Thanh Hòa hơi bất ngờ trước sự thẳng thắn của Bạch Tịch, cười cười nói: "Không sao, em làm vậy thì món quà đó càng thêm ý nghĩa."

Bọn họ nói chuyện một lúc, cùng trao đổi câu "Thuận buồm xuôi gió", tách ra vào phòng chờ máy bay.

Trước khi lên máy bay Bạch Tịch gửi cho Tiểu Hạ một tin nhắn ngắn, cho đến tận khi cất cánh cũng không nhận được câu trả lời.

Hai người không biết lần từ biệt này, kéo dài đến tận hai năm sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK