Beta: RedHorn
Ba ngày sau, sinh thần của Tuyết Hoài được tổ chức đúng thời hạn.
Chỉ là gia yến, cho dù Tuyết Hà và Liễu thị đều đang mang hiềm khích trong lòng nhưng nét mặt cũng phải tỏ ra vui vẻ. Tuyết Tông hỏi Tuyết Hoài muốn lễ vật gì, Tuyết Hoài tùy tiện chọn một ống sáo lấy được ở ngoài Tiên châu.
Mộ Dung gia cũng hồi âm tới, gần đây ông ngoại Tuyết Hoài đang bế quan tu luyện, bảo Tuyết Hoài nửa tháng sau hẵng qua.
Gửi kèm với lá thư là một miếng ô kim linh thạch quý giá, rất thích hợp với Thủy linh căn của Tuyết Hoài, có thể phụ trợ y tu hành.
Liễu thị ôn nhu cười dặn dò: "Mộ Dung lão gia tử thật là tốt với Tiểu Hoài mà, bảo bối chỉ dám cất ở đáy rương đều cho con cả, Tiểu Hoài, con nhất định phải quý trọng."
Tuyết Hà và Tuyết Hoài đều giống nhau là có cùng Thủy linh căn.
Tuyết Hoài nghĩ, lúc sinh thần 17 tuổi đời trước thì Liễu thị giúp y nhận lễ vật, y được báo lại, Mộ Dung gia cho y một viên giao nhân lệ bình thường, còn Tuyết Hà đột nhiên có thêm một viên ô linh kim thạch.
Tuyết Tông tính tình tùy tiện, danh sách quà tặng thế nào sẽ không hỏi đến. Vốn chuyện tái giá đã là một lỗi lầm đối với ông và nhà ngoại của Tuyết Hoài và Tuyết Hà, Mộ Dung gia đưa gì tới cho Tuyết Hoài, ông sẽ không bao giờ hỏi tới,
Chiêu treo đầu dê bán thị chó này cũng hay đấy.
Tuyết Hoài liếc Liễu thị, mỉm cười nói: "Tất nhiên rồi."
Y cầm hộp chứa ô linh thạch cất vào phòng.
Mấy ngày nay Tuyết Hà không dám bước chân vào phòng y nửa bước - mũi tên bạc mà y cảnh cáo Tuyết Hà còn ghim ở trước cửa, hắn động cũng không dám động.
Mà Liễu thị lại không biết chuyện này.
Trong phòng y có nuôi một con Thao Thiết, phụ trách quét tước vệ sinh và phủi bụi - thỉnh thoảng cũng sẽ ăn tươi tập tranh và gối đầu của Tuyết Hoài, bị Tuyết Hoài đánh một trận lại nhổ ra. Vì vậy phòng không cần quét tước sửa sang lại, nhưng Liễu thị luôn lấy lý do là "Chính tay làm thì vẫn tốt hơn", thường xuyên ra vào phòng y.
Tuyết Hoài ôn nhu sờ đầu Thao Thiết: "Mấy hôm nay ta không ở nhà, bà ta vẫn thường xuyên tới đây?"
Thao Thiết cử động cũng không dám, sau đó mới gật đầu, thấy Tuyết Hoài như đang suy nghĩ gì đó, nó nghĩ là mình đã bị nắm thóp, nên thành thật mà phun ra một cái nghiên mực, nịnh nọt cọ cọ chân Tuyết Hoài.
Tuyết Hoài: "..."
***
Y cất ô kim thạch xong, liền đeo chiếc nhẫn trữ vật mà y thường đeo bên mình.
Xem ra đời này biến số lớn nhất chỉ có Vân Thác, còn những người khác vô luận là tốt hay xấu cũng không có gì khác biệt.
Y từng nghĩ tới có thể có chuyện gì đó bị chính mình hiểu lầm, làm lại một đời, tất cả còn chưa xảy ra, y cũng không có lý do gì mà gây khó dễ người khác.
Nhưng y cũng có phòng bị, cũng cho những người này cơ hội, không nắm được thì chính là vấn đề của bọn họ. Giống như Tuyết Hà, y trực tiếp nói cho hắn biết quá tam ba bận. Hay là Liễu thị, lúc trước giết chết đàn dơi chính là cảnh cáo của y, nhưng rất hiển nhiên, Liễu thị cũng không nhận thức được điểm này.
Tuyết Hoài ngửa đầu nhìn màn trời đen thẫm. Vân Thác không tới, y nhìn đàn dơi bay qua bay lại như có như không,nghĩ đến ánh mắt của ai đó khi ngẩng đầu lên nhìn trời - trầm mặc, nguy hiểm, mang theo áp bức hít thở không thông.
Tiên giới có một thứ, tên là huyền băng, nhìn rất giống ô linh thạch, kỳ thực nó là một loại nguyên liệu để đúc kiếm. Vật như vậy, vừa vặn y đang có trong tay.
Nhưng y còn thiếu một thứ khác.
Bên ngoài tuyết rơi, Tuyết Hoài cầm dù bước vào trong tuyết. Sinh thần của y đã qua hơn phân nửa, khi đến đêm đen, không trung ảm đạm sâu thẳm nặng nề hiện ra bóng tối âm trầm.
Y thả chậm bước chân, nghe âm thanh giẫm lên tuyết, cảm thấy chơi thật vui.
Năm mười sáu tuổi ở kiếp trước y không tổ chức sinh thần, hai năm sau, ở trên chiến trường càng không có, hai năm nữa làm Tả hộ pháp cho Vân Thác, bản thân đã không nhớ, người nhà lại cách xa nên dứt khoát không làm nữa.
Trọng sinh lần nữa, sinh thần được bù lại, y rất vui mừng.
"Sinh thần vui vẻ nhé Tuyết Hoài." Y tự nói với mình.
Sương trắng phiêu đãng trên không trung, kết thành từng đốm nhỏ trên tán ô, trượt ra sau liền vén ra thân ảnh của một người.
Trầm mặc, an tĩnh mà chuyên chú.
Vân Thác.
Tuyết Hoài dừng chân.
Vân Thác không thấy y, hắn đang trên đường đến cửa Tuyết gia, thiếu chút nữa là chạm mặt với Tuyết Hoài tại ngã ba. Tuyết Hoài từ xa trông thấy trên tay hắn cầm một hộp gì đó như hộp thức ăn, bước chân vội vã.
Y suy nghĩ một chút, vẫn không mở miệng gọi hắn.
Vậy mà Vân Thác quay đầu lại - thấy Tuyết Hoài đang đứng đó.
"Tuyết...Hoài?"
Tuyết Hoài đành phải chào hỏi hắn: "Xin chào Vân công tử."
Vân Thác nhìn y: "Ngươi chạy ra đây làm gì? Hôm nay không phải là sinh thần của ngươi sao?"
Tuyết Hoài ngây ra một lúc, không nghĩ người này lại nhớ sinh thần của mình. Y lại nghĩ chắc là Chư Tinh nói cho hắn biết, âu cũng là chuyện bình thường.
Y nói: "Ta ra đổ thị (cái chợ mua đồ kiểu cá cược ở chương trước) mua vài món đồ. Còn ngươi?"
Vân Thác nói: "Ta ra ngoài đi dạo, sẵn tiện mua vài thứ."
Tuyết Hoài nhìn cái hộp thức ăn trong tay hắn - là tiểu lung bao gạch cua và bánh thịt cua chiêu bài của một quán ăn tại phía bắc Hải Yêu, cũng là món mà Tuyết Hoài thích nhất.
"À, thì ra ngươi cũng thích ăn ở tiệm đó?" Tuyết Hoài suy nghĩ một chút về khoảng cách từ nhà Vân Thác đến cửa hàng Hải Yêu, cảm thán nói: "Ngươi đi dạo coi bộ cũng xa thật."
Vân Thác ừ một tiếng, lại nói: "Nói chung ta không có chuyện gì làm, ta cùng ngươi đi đến đổ thị đi."
Hiện giờ Tuyết Hoài cũng không có nhiều mâu thuẫn gì với hắn, nhẹ gật đầu đồng ý. Vân Thác liền đổi phương hướng, ôm theo hộp thức ăn đi cùng.
Đến nơi, Tuyết Hoài không tới thẳng chỗ cậu bé lần trước, chỉ đến hàng linh thú tầm thường, híp mẳt nhìn bóng đen trong lồng tre.
"Ngươi muốn mua dơi?" Vân Thác kinh ngạc hỏi.
"Ừ, ngươi có thể giúp ta xem không? Mấy đồ ở ma giới ta không rành lắm, ta muốn loại hung ác một chút." Tuyết Hoài nói.
Vân Thác nhìn y một cái, không nói gì, giúp y chọn được mười con dơi. Tuyết Hoài trả tiền, sau đó đem toàn bộ phong ấn vào huyền thiết mà mình đem từ Thâm Hoa Đài tới.
Huyền thuyết được gọt dũa giống y như đúc khối ô linh thạch mà Mộ Dung gia đưa cho y.
Rời khỏi đổ thị, Tuyết Hoài nói với Vân Thác: "Ta về trước nhé? Cám ơn ngươi đã giúp ta chọn đồ."
Vân Thác nói: "Ta tiễn người trở về. Ta đi tản bộ cũng chưa xong."
Hai người theo đường cũ trở về.
Tiếng lạo xạo giẫm trên tuyết càng thêm rõ ràng, khiến trận tuyết đêm hôm nay càng thêm tịch mịch. Hai người cũng không có gì để nói, chỉ lặng yên đi tới, đi đến con đường tối đen như mực, Vân Thác tiện tay hái một vì tinh tú khiến nó soi sáng con đường phía trước.
"Ta đến nhà rồi." Tuyết Hoài nói: "Ngươi còn tản bộ chưa xong? Đường xa lắm, ngươi có thể dùng xe ngựa của nhà ta trở về."
Vân Thác chỉ lắc đầu, nói: "Không cần đâu."
Tuyết Hoài gật đầu, xoay người đi vào nhà thì bị Vân Thác gọi lại.
"Tuyết Hoài."
Y quay đầu: "?"
Vân Thác nhẹ giọng nói: "Sinh thần vui vẻ." Hơi thở màu trắng phả ra nhẹ nhàng phiêu đãng trong không trung.
Hắn cầm hộp đồ ăn nặng trĩu nhét vào tay Tuyết Hoài. Phía trên có một kết giới nhỏ giữ nhiệt, tuyết không thể làm ướt.
Vân Thác nói: "Không ngờ trên đường lại gặp được ngươi, hay là dùng cái này làm quà sinh thần nhé."
Quà này cũng quá là cho có đi, nhưng mà so với người khác thì tốt hơn nhiều, không quá quý trọng, vừa vặn y lại thích ăn.
Kiếp trước Tuyết Hoài thường lên án mắt thẩm mỹ của Vân Thác, hắn toàn tặng mấy thứ màu mè khó coi, dáng vẻ vừa quê mùa vừa dung tục, nào là phất trần hoàng kim, áo choàng bảy màu mặc với áo ngoài màu hồng.....Ủa khoan, trước giờ hắn chưa bao giờ tặng những món đồ tầm thường như vầy, đối với lần này Tuyết Hoài rất có phê bình kín đáo, cuối cùng cũng nhịn không hỏi.
Vân Thác còn không biết chọn đồ để mặc, đến tóc cũng phải đến tay Tuyết Hoài buộc cho.
Lúc đầu Tuyết Hoài cũng là một tiểu thiếu gia mỏng manh còn thích soi mói, sau này theo hắn, khổ đắng đều ăn, chuyện gì cũng gặp, cho nên cũng không hiếm lạ vật gì. Ngay cả chính y cũng không biết quà sinh thần mình muốn là gì.
Tuyết Hoài nhìn hộp thức ăn: "Vậy ngươi ăn khuya cái gì?"
Vân Thác: "Không có gì, ngươi ăn đi."
Tuyết Hoài "ừm" một tiếng, cong mắt hỏi: "Hôm nay là sinh thần của ta, ta không khách khí nhé? Cảm ơn ngươi."
Vân Thác nhìn y cười cười, không nói gì, xoay người đi.
***
Khu chợ Tiên giới lần lượt đóng cửa.
Bóng người dần thưa thớt trên đường lớn, bỗng nhiên xuất hiện một mái tóc bạch kim, sự lạnh lẽo quây quanh thiếu niên gây chú ý đến mọi người.
"Thiếu tiên chủ, ngài đã chọn xong chưa?" Một ông chủ tiệm đồ cổ sắp đóng cửa tiệm, thấy hắn tới, lập tức liền chào hỏi: "Vậy sau đó rốt cuộc ngài đã mua gì?"
"Một hộp đồ ăn." Vân Thác nói.
Ông chủ nói: "Đồ ăn cũng tốt, đồ ăn chân thật hơn nhiều, còn hơn là mấy món đồ cổ để chưng, thanh thiếu niên không chừng lại thích vậy."
Các ông chủ của cả con đường này đều biết Vân Thác đang chọn gì đó, bảo là muốn mua quà tặng người trong lòng. Đây là chuyện kinh thiên động địa từ trăm ngàn năm nay mới gặp phải, chỉ tiếc là Vân Thác rất giữ bí mật, chỉ nhờ bọn họ bày mưu tính kế, chọn lựa cả một buổi chiều.
Thường thức của vị thiếu tiên chủ này thực sự không dám khen tặng, màu sắc bình thường thì trong mắt hắn xem là thứ xui xẻo, hắn luôn lựa chọn những thứ kỳ kỳ quái quái, vượt sức tưởng tưởng, vậy mà hắn lại khen đẹp.
Đến lại đi, dạo qua một vòng, tiêu phí hơn nữa thời gian, cuối cùng cái gì cũng không mua, nói cái này người kia không thích, cái kia sợ mạo phạm y. Hỏi tới hỏi lui, hỏi thẳng người trong lòng hắn thích cái gì, muốn cái gì, vị thiếu tiên chủ cũng không biết.
Vân Thác thấp giọng nói: "Ta không biết.....y hiện tại thích gì."
Chỉ có một điều đã được xác định, đó là mấy hôm trước chính miệng Tuyết Hoài mở miệng đòi tiểu lung bao với Chư Tinh. Hắn nghĩ thứ này quá bình thường, không dám tặng, nhưng đồ quý giá thì Tuyết Hoài không nhận, quá tùy ý thì hắn không muốn đưa.
May mà Tuyết Hoài thích.
- ---------------------
Vân ba tuổi: Ta muốn đem đồ vật đẹp nhất đưa cho vợ!
Tuyết Hoài: Ta tới nhìn xem. Ồ, chiến giáp màu hồng phối xanh, phất trần hoàng kim bảy màu, lụa sam thượng đẳng ánh huỳnh quang xanh lá (trái lương tâm) thật là đẹp! Lại đây ôm một cái ~
Hoàn chương 12
Red: cười ẻ =]]