• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Hôm nay là một ngày trời đầy mây, gió lớn, thổi đến nỗi Tuyết Hoài cảm thấy dạ dày đau - không biết thuốc trấn hồn có tác dụng phụ nào không tốt không. Vốn y ở trong nghe thôi đã cảm thấy không khỏe, tính trở về phòng làm cho mình một bát cháo nóng ấm dạ dày.

Nhưng Vân Thác bảo chờ hắn, thần xui quỷ khiến y nghe theo đứng chờ.

Y khom lưng ngồi xổm trước cửa, ngồi một hổi y cảm thấy bớt đau dạ dày liền thả lỏng thân thể, tựa dưới mái hiên, bứt cọng cỏ ở đâu đó ngồi nghịch.

Cách một bức tường, lại còn bị kết giới của Mộ Dung Kim Xuyên thiết lập, y cái gì cũng không nghe được.

Kiếp trước y có tính tò mò như con mèo, đời này thu liễm trầm tĩnh hơn, nhưng cũng không trở ngại y muốn biết bọn họ đang nói chuyện gì.

Nếu đứng tại chỗ này ở kiếp trước khi y biết được tu vi của Vân Thác, y đoán chừng phải đánh hắn một trận - khí đó bọn họ đã biết nhau được hai ba năm, đã cùng hẹn nhau tu luyện, từ Trúc Cơ đi lên.

Vân Thác nói hắn còn chưa đến Trúc Cơ, giống y là hai con gà nhép.

Khi đó y thích hắn. Hai người trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra, đều biết vì sao muốn làm như vậy.

Bởi vì đạo lữ song tu, tốt nhất là tu vi cùng chung một tầng, sau đó cùng nhau tiến lên. Có không ít người bởi vì tu vi theo không kịp bạn lữ mà phải chia tay, quy định ở Tiên châu cũng là chờ tu vi hai người không hơn kém nhau một tầng thì mới có thể thành hôn.

Nhưng ngẫm lại, trong một năm này, tu vi Vân Thác đã cao đến vậy, Tuyết Hoài cảm thấy mình bị đùa giỡn.

Người này ở kiếp trước đã làm biết bao nhiêu chuyện ma quỷ lừa y rồi?

Cũng vì vậy mà Tuyết Hoài đã hiểu rõ một chỗ mà y mờ mịt cả năm nay: Nếu Vân Thác đã thoát khỏi nhân quả, nhân quả lẽ thường và nhân duyên kiếp trước sẽ không tính, đây là lời giải thích hợp lý nhất cho những điều khác thường. Chứ tự nhiên một người nhảy ra, theo vòng tuần hoàn nhân quả nhưng đời trước và đời sau lại khác nhau, rất là không bình thường.

Tuyết Hoài dùng cọng cỏ đan thành chiếc nhẫn, nghe được tiếng gió phía sau, biết là kết giới đã thu về, cửa phía sau cũng mở ra, Vân Thác từ bên trong đi ra ngoài.

Thấy Tuyết Hoài, Vân Thác ngây ra một lúc, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Ngươi thật sự chờ ta."

Tuyết Hoài bĩu môi, đứng dậy hỏi hắn: "Ngươi muốn ta chờ là muốn nói gì đó đúng không?"

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, Mộ Dung Kim Xuyên không biết đã đi đâu. Chén trà kính sư đã trống rỗng, biểu đạt cho việc hai bên đã đạt được ý nguyện.

Vân Thác nhẹ nhàng nói: "Tuyết Hoài, ta có thể đi học chung với ngươi rồi."

Tuyết Hoài nói: "Ừ, còn gì nữa không?"

Chuyện này nằm trong dự liệu của y. Mộ Dung Kim Xuyên nhận đệ tử không nhìn xuất thân danh tiếng, chỉ nhìn vào tâm tính. Vân Thác tuy đáng sợ, không bằng nói hắn tâm tính đơn thuần, có thể một đường đi vào hắc đạo, nhưng nếu uốn nắn cũng có thể đem hắn đi vào đường chính đạo.

Y chờ hắn nói tiếp, lại phát hiện ra hình như Vân Thác hết chuyện nói, chờ mãi cũng chẳng thấy hắn định nói gì tiếp.

Vân Thác chỉ nhìn y, muốn mở miệng nói nhưng thay vào đó là một nụ cười.

Hình như chỉ cần thấy Tuyết Hoài thì hắn sẽ thất thần. Hắn nhìn thiếu niên trước mắt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lông mi đen dài mỗi lần chớp mắt là như quét vào tim hắn.

Hắn lẩm bẩm, cao hứng lặp lại lần nữa: "Ta có thể....có thể đi học chung với ngươi."

Có thể mỗi ngày thấy y, quang minh chính đại đi cùng y, có thể gọi tên y. Thậm chí nếu hắn tu luyện tốt, còn có thể hy vọng ông ngoại Tuyết Hoài thay hắn nói thêm vài câu tốt đẹp, hắn thích người ta không chừng sẽ được về với nhau?

Lỡ đâu được vậy thì sao? =]]]]

Hắn vui vẻ đến ngu người, tay chân luống cuống nhưng mặt thì đầy ý vui.

Tuyết Hoài tức giận: "Ngươi tỉnh táo lại tí đi, ngươi học kiếm, ta học dược, không có đi chung được."

Vân Thác nói: "Ta có thể học hai môn."

Tuyết Hoài: "..."

Vân Thác lập tức nhận ra mình sai rồi, cẩn thận hỏi y: "Ta có thể....học hai môn không?"

Cái tên này biết tận dụng tối đa mọi thứ, cơ bản không thể nói đạo lý.

Tuyết Hoài bị hắn chọc cười: "Tùy ngươi. Nhưng tu vi của ngươi đã cao như vậy, thì học cái gì cũng đâu còn ý nghĩa."

Y cùng Vân Thác đi xuống núi, vẫn không nhịn được hỏi hắn: "Tại sao ngươi lại muốn học thêm nữa? Vân Thác, ngươi tiền đồ vô lượng, nếu đã đạt đến trình độ này thì đâu cần phải đi học."

Y nhớ rõ, kiếp trước tại thời điểm này Vân Thác đã kéo y vào chung một nhóm, mỗi ngày bọn họ giành giật từng giây để tìm kiếm mọi cơ hội để thở dốc trong hiểm nguy. Vân Thác làm việc rất cực đoan, không biết cân nhắc, đi tới đâu tính tới đó, Tuyết Hoài là người phía sau hậu thuẫn, ra quyết sách cho ngươi kia, nếu nói y là người dốc hết sức mình nhiều nhất để nâng đỡ người đứng đầu Tiên châu thì y cũng không phủ nhận.

Nếu kiếp này Vân Thác vẫn muốn vị trí kia, nhưng cứ tiếp tục ngốc ở Mộ Dung sơn trang, tên nhóc ấy đi đâu tu đó thì cũng không phải là biện pháp hay.

Tuyết Hoài thấy hắn không nói chuyện, vì thế y kiếm chuyện khác để nói: "Ừm...ngươi có thử nghĩ đến việc thi một chức quan trên thiên đình không?"

Vân Thác thấp giọng nói: "Ừ. Ta còn muốn..."

"Còn muốn gì nữa?" Tuyết Hoài nghiêng đầu hỏi hắn.

Vân Thác nhìn Tuyết Hoài, nuốt nước bọt một cái, thanh âm nhỏ xíu nhưng vẫn nghe được: "Ta còn muốn thành thân."

Làn gió nhẹ thổi qua, lay động vạt áo cả hai nóng bỏng, ngay cả sợi tóc cũng bị ý xuân tiêm nhiễm hơi nóng lên.

Gò má Tuyết Hoài thoáng đỏ bừng.

Y nhanh bước chân đi về hướng noãn các, nhỏ giọng mắng hắn: "Suốt ngày cứ nghĩ cái gì vậy hả? Ta thấy ngươi muốn tìm đạo lữ đến điên rồi."

"Ừa." Đôi mắt Vân Thác sáng trong lấp lánh.

Đời này cái gì hắn cũng không cần.

Hắn thật sự muốn thành thân đến điên rồi.

***

Sau này Tuyết Hoài mới biết được rằng, Vân Thác bái nhập vào Mộ Dung sơn trang không chỉ vì lý do là y.

Mộ Dung Kim Xuyên nói cho y biết: "Tiểu Hoài, hắn tu hành Quan Tâm thuật, là loại thuật pháp khống chế ý niệm, dùng thân phận người xem để tiến nhập ký ức, vô cùng hung hiểm, chỉ cần lơ là thoáng chốc sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Ta coi trọng tâm tính của nó, cho nên đồng ý để nó ở lại. Thế nhưng con nghìn vạn lần không được theo nó học xấu, có nhiều thứ con thấy nó làm thì không được bắt chước theo biết chưa? Cái này là Quan Tâm thuật, không phải Kim Đan trở lên thì không thể tu luyện, cho dù đã là Kim Đan kỳ thì cũng rất hiểm nguy. Tham vọng quá sâu sẽ bị vướng mắc, một ngày còn chưa tỉnh lại thì không xong."

Tuyết Hoài nhớ lại về chuyến đi Ma giới để tìm Vân Thác.

Vân Thác dùng Quan Tâm thuật để làm gì?

Y nhớ kỹ hình mỹ nhân hút thuốc trên vách đá. Kiếp trước, y vẫn cho rằng Vân Thác căm hận mẫu thân Ma tộc của hắn, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng nên hắn ghét hết tất cả đồ vật khiến hắn nhớ tới mẫu thân. Nhưng trong lòng hắn chắc có lẽ cũng có mặt tốt đẹp, thậm chí được hắn đặt vào nơi sâu nhất u ám nhất không thể nhắc tới.

Mẫu thân điên điên khùng khùng cho hắn sự yêu thương, hắn từ nhỏ đã tiếp nhận cho nên hắn không giữ lại chút nào.

Mẫu thân Vân Thác mất sớm. Đột nhiên, Tuyết Hoài nghĩ tới y cũng đã từng nghe có người từng dùng Quan Tâm thuật để nhìn vào ký ức, ngày qua ngày nhớ thương người đã mất, chỉ muốn nhìn một lần mà thôi.

Loại chuyện điên cuồng kiểu này, ngược lại Vân Thác có thể dám làm lắm. Đối với một người có tính cách bài xích người và vật bên ngoài, thì Quan Tâm thuật chính là một thế giới nhỏ vững chắc cho riêng hắn.

Tuyết Hoài gật đầu, đặc biệt ngoan ngoãn đáp: "Dạ ông ngoại, con sẽ chú ý."

***

Nơi tu hành của kiếm tu và dược tu cách nhau rất xa. Ở giữa là ba tòa tiên sơn, noãn các ở đây cũng chả có ai thèm ở.

Vân Thác bắt đầu tu hành dưới sự dẫn dắt của Mộ Dung Kim Xuyên, đã ba ngày nay chưa nhìn được Tuyết Hoài một cái. Hắn chịu đựng huấn luyện tu hành một mình, Mộ Dung gia liên hợp với mười bảy vị linh tu để kiểm tra tu vi hắn rồi lập kế hoạch tu luyện để hắn có thể khống chế ma tức hung tàn, điều tức dòng máu ma tiên có thể dung hòa lẫn nhau.

Mộ Dung Kim Xuyên nói: "Ngươi muốn học Quan Tâm thuật, đầu tiên phải tu tâm dưỡng tính. Chuyện lần trước ta đã nghe người khác nói lại, nếu không phải Tiểu Hoài chạy tới cứu ngươi, thì khí tức của ngươi cũng sắp bị xóa bỏ, đúng không?"

Vân Thác không hé môi.

Lần trước tiểu sư muội đem cháo cho Tuyết Hoài cũng là đệ tử thân truyền, đang cùng hắn tu luyện, nàng nghe xong liền nở nụ cười: "Muốn Vân sư đệ tu tâm sợ so với lên trời còn khó hơn! Con thấy vấn đề này tuy không lớn, nhưng lỡ sau này song tu được thì Tuyết Hoài sư huynh chê sư đệ thì sao?"

Vân Thác vẫn không lên tiếng.

Bọn họ đang ở tại một tòa nhà nằm ở trên đỉnh núi cao nhất Mộ Dung sơn trang, được gọi là "Vân gian", bởi vì nơi đây quanh năm mây mù quanh quẩn, cách ba bước chân không thể thấy người bên cạnh. Trắng phau và đen huyền là hai loại thái cực tu luyện khác nhau, chỉ có thể chờ gió thổi mây tan thì mới có thể nhìn được vài tòa nhà thấp thoáng trên lưng núi.

Vân Thác đang chờ ngọn gió kia.

Đám mây tản đi, để lộ mặt đất đầy cây cỏ phía xa xa, đó là Thảo Mộc đường mà các dược tu học môn phân biệt tiên thảo, hái tiên quả, tiếng nói tiếng cười vui vẻ đến tận mây xanh, âm thanh của ai cũng có thể phân biệt rõ.

Hắn thấy thất vọng, bởi vì Tuyết Hoài không ở nơi đấy.

Mộ Dung Kim Xuyên để nhóm vật nhỏ này về nghỉ ngơi, tiện thể thông báo một chuyện: Toàn thể môn đồ phải tham gia cực cảnh thí luyện vào vài ngày nữa, tự do ghép nhóm, hai người một đội.

Nghe được tin này ai nấy đều vô cùng kích động, bắt đầu rục rịch tìm người hợp tác. Động tĩnh lớn cỡ nào thì Vân Thác cũng chẳng có thái độ gì mà cũng không có ý tìm người hợp tác.

Người khác thì không dám tìm tới hắn, mà hắn cũng chẳng có ý tìm.

Tiểu sư muội chạy tới hỏi hắn: "Vân sư đệ, có muốn đi với ta không?"

Vân Thác nhàn nhạt nói: "Một mình ta được rồi."

Mộ Dung Kim Xuyên nghe thấy, liếc bọn họ một cái, sau đó mặt không đổi sắc nói: "Chú ý nghe rõ, ta nói là toàn bộ môn đồ, cũng tức là cho dù tu loại binh khí, phép thuật nào thì đều phải tham gia. Ta kiến nghị các ngươi nên chọn một đội hỗ trợ nhau, ví dụ....một kiếm tu và một dược tu."

Tiểu sư muội quay đầu nói với Vân Thác: "Vân sư đệ nghe chưa? Đệ có thể tìm một dược tu, sư phụ còn nói tự do ghép nhóm...Vân sư đệ?"

Vân Thác đã sớm biến mất rồi.

Hoàn chương 28.

Lời tác giả:

Ông ngoại: Tự do ghép đội.

Vân ba tuổi: (==) lạnh lùng-ing.

Ông ngoại (gõ bảng đen): Ghép sao cũng được, ai cũng có thể, không giới hạn nội bộ kiếm tu.

Vân ba tuổi: (.? 'ω '?.)(.?' ω '?.) dé dé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK