Có một khoảng khắc, Lương Tư Tư đột nhiên sản sinh ảo giác anh không nguyện cùng mình tách rời.
Có điều, cô của bây giờ không phải đầu óc yêu đương như lúc đó, gặp phải chuyện khác thường sẽ lý trí phân tích.
Cô nhìn một vòng xung quanh, khi liếc thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện nơi cuối hành lang, lập tức ngộ ra hàm ý tiếp tục diễn xuất của Dịch Hoài Xuyên.
Người đến mặt áo vest sọc đen trắng một khuy, bên trong là chiếc áo sơ mi nhung màu đen mở khuy trên, trước ngực lộ ra phần xương quay xanh chắc khỏe, viên kim cương đen trên tai phải rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn, giống như bộ tóc xoăn màu nâu hạt dẻ của anh ta rất thu hút ánh nhìn.
Một tay anh ta nhét vào túi quần đi về hướng bên này, tư thế lười biếng tự tại, đẹp trai lại tao nhã.
Thẩm Chi Hàn, bạn tốt nhất của Dịch Hoài Xuyên, định cư ở nước ngoài lâu năm.
Lương Tư Tư biết anh, là ở nhà cũ của Dịch gia nhìn thấy tấm hình chụp chung của 2 người thời đại học, nhưng người thật là cô gặp lần thứ 2.
Lần đầu tiên, là ở tiệc sinh nhật trong tiệc sinh nhật 20 tuổi của Lương Tâm Thiên, anh lấy thân phận anh họ của Lương Tâm Thiên xuất hiện, anh ta không để ý đến cô đang đứng ở góc, nhưng món quà anh tặng Lương Tâm Thiên, làm cô để ý đến anh nhiều hơn.
Phần quà đó, là do Dịch Hoài Xuyên dùng 4000 vạn mua được, một sợi dây chuyền kim cương tên "giọt lệ thiên sứ".
Vì vậy, khi Lương Tâm Thiên đeo nó xuất hiện ở hoạt động bất kỳ nào, trên mạng sẽ có tin đồn giữa cô ta và Dịch Hoài Xuyên.
Khi đó cô và DỊch Hoài Xuyên mới đính hôn không lâu, lại biết tầng mộ bên trong Thẩm Chi Hàn này đương nhiên cô không để tâm đến những lời nói bên ngoài đó.
Nếu như không phải những năm nay cô đều không sưởi ấm được trái tim của Dịch Hoài Xuyên, lại thêm thái độ hoàn toàn khác nhau anh đối với cô và Lương Tâm Thiên ở trường quay hôm đó, có lẽ cô còn ngốc nghếch tin tưởng họ chỉ là quan hệ trên công việc.
Lại lần nữa gặp Thẩm Chi Hàn, Lương Tư Tư chỉ cảm khái bản thân ngu ngốc.
Cô đứng ngốc ở đó, Thẩm Chi Hàn đã đi đến, trực tiếp không quan tâm sự tồn tại của cô, giờ nắm đấm về phía Dịch Hoài Xuyên.
Dịch Hoài Xuyên đối mắt với anh ta, nông cạn cười một chút, làm lại động tác như vậy, hỏi:
- Về khi nào đấy?
- Vừa xuống máy bay, quay về tổ chức sinh nhật cho mẹ tôi?
Thẩm Chi Hàn quét mắt qua phòng bệnh, nghiêm túc:
- Ông nội thế nào rồi?
- Cứu được rồi.
2 người giao lưu qua lại, hòa hợp quen thuộc, Lương Tư Tư đứng ở một bên như không khí, không ai chú ý đến cô, cô cũng không chen lời vào được.
Khá là người ngượng ngùng, nhưng Dịch Hoài Xuyên dường như đã quen với việc bài trì cô ra khỏi cái vòng của bản thân.
Trước đây, cô nhân lúc tâm trạng anh tốt, hỏi:
- Em có thể gặp bạn anh không, em muốn hiểu về anh nhiều hơn.
Dịch Hoài Xuyên từ chối lạnh lùng và quyết đoán:
- Không cần thiết.
Lúc ở bên nhau không cần thiết, đã chia tay thì càng không cần thiết hơn.
Lương Tư Tư nhân lúc 2 người nói chuyện, liền nói:
- Em đi trước đây.
Lời vừa nói xong, cô không quan tâm đến thái độ của 2 người, xoay người dời đi.
Nghe thấy giọng nói, Thẩm Chi Hàn giống mới phát hiện cô, không quan tâm lắm liếc qua cô một cái, sau đó con ngươi hơi thu lại, ngữ khí kinh ngạc:
- Cô đợi chút.
Lương Tư Tư không hiểu, dừng bước ngẩng đầu nhìn lại anh ta.
Anh ta kinh ngạc nhìn cô một lúc, mới chuyển ánh mắt qua Dịch Hoài Xuyên, một tay vỗ lên trán, bộ dạng khó mà tin được:
- Đây chính là khi đó..
Nữa câu sau anh ta không nói, Dịch Hoài Xuyên cũng không trả lời, chuyển ánh mắt quay lại trên người cô:
- Em đi đi, tôi bảo tài xế chở em.
Lương Tư Tư hiểu, cô làm cản trở rồi.
Cô gật đầu, rời đi, thời khắc cửa thang máy đóng lại, cô nghe thấy Thẩm Chi Hàn bổ sung nữa câu còn lại.
- Hoài Xuyên, đây chính là người khi đó tính kế với cậu?
Thang máy đi xuống, trái tim Lương Tư Tư cũng rủ xuống theo.
Trong ánh mắt bạn bè của Dịch Hoài Xuyên, cô không phải vị hôn thê, thậm chí đến người làm ấm giường cũng không được tính, mà là người tính kế với anh.
Khó trách khi đó anh không đồng ý để cô đi vào vòng bạn bè của anh ấy, cuối cùng vẫn là cô không tự lượng sức mình.
Thang máy tiếp tục đi xuống, Lương Tư Tư ngước mắt nhìn bản thân trong gương, thời khắc áo khoác đen lọt vào mắt cô, cô cau cau mày.
Diễn xuất cũng có nguyên tắc, cô không có thói quen mặc diễn phục về nhà.
Nghĩ tới đây, lúc thang máy dừng lại ở lầu 1, cô lại bấm nút tầng mà phòng bện của ông nội đang ở.
Trong phòng bệnh, ông nội đã ngủ sâu giấc rồi, 2 người đàn ông quay lại phòng khách tiếp tục câu chuyện vừa rồi.
- Là cô ấy.
Dịch Hoài Xuyên rót một ly nước đẩy cho Thẩm Chi Hàn:
- Vị hôn thê của tôi.
Thẩm Chi Hàn uống một gụm lớn, cũng không làm giảm đi sự kinh hoảng:
- Đây cũng là quá giống rồi, tôi vừa mới bị dọa đấy cậu tin không! Tôi cuối cùng cũng hiểu cậu tại sao không thích cô ta.
- Chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi.
Dịch Hoài Xuyên bỏ qua đoạn cảm khái của anh ta, ngắn gọn kết thúc chủ đề này.
Giọng nói anh bình bình, giống như đang trần thuật một sự thật, lại giống như đang nói một tin tức, mọi cảm xúc đều trong động tác nháy mắt nhẹ nhàng của anh mà bị che đậy lại, dường như thăm dò không được.
Thẩm Chi Hàn bỏ ly nước xuống, nghiêng thân về phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng:
- Bởi vì ông nội?
Khác với tư thế ngồi tùy ý của anh ta, Dịch Hoài Xuyên vắt chéo 2 chân, lưng thẳng, hướng đầu về phía anh ta, ánh mắt rất tĩnh lặng, không biết đang suy nghĩ gì, trầm mặc tiếp lời.
Thẩm Chi Hàn hiểu ra, thở dài một tiếng, nhìn qua về hướng phòng bệnh, xác nhận bên phòng ông nội không có động tĩnh mới nhỏ giọng tiếp tục:
- Cô ta có còn liên lạc với bên nước ngoài không?
- Không.
Dịch Hoài Xuyên quay đầu lại.
Thẩm Chi Hàn nhướn mày:
- Vậy cậu tin cô ta rồi?
Phòng bệnh lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Lương Tư Tư đứng ở của phòng bệnh, bàn tay đang giơ trên không trung làm thến nào cũng không gõ cửa được.
Chiếc áo khoác đang treo trên vai cô như cần câu nặng nghìn cân, đè đến mức bước chân cô nặng trịch, phảng phất đứng yên tại vị trí ban đầu.
Chuyện họ nói, cô biết.
Năm Dịch Hoài Xuyên mới về nước, mẹ kế vì để điều hành anh, mặc lên lớp vỏ bọc yếu đuối hiền lành bề ngoài, trắng trợn giới thiệu đối tượng cho anh, để anh lựa chọn, kết quả Dịch Hoài Xuyên ở trên bàn ăn, ở trước mặt cả nhà báo ra tên của Lương Tâm Thiên.
Lương Tâm Thiên, khi đó người em cùng cha khác mẹ của anh đang điên cuồng theo đuổi.
Mà Dịch Hoài Xuyên làm việc, chưa từng để ý đến sắc mặt của người khác, thậm chí tuyệt tình đến mức không chừ chỗ trống.
Chuyện giời thiệu đối tượng đương nhiên không vui vẻ gì mà tan, sau đó không qua bao lâu, mẹ kế lại dự định dùng nữ nhân bị AIDS hãm hại anh.
Thật trùng hợp, cô đã cứu anh.
Bởi vì giống với Lương Tâm Thiên, Dịch Hoài Xuyên nhận định cô là con cờ của mẹ kế dùng để làm anh cảm thấy buồn nôn.
4 năm rồi, cô cho rằng sự thật lòng của bản thân đủ để thay đổi cách nhìn của anh, không ngờ rằng đều là mơ tưởng riêng của cô.
Anh không tin cô, từ đầu đến cuối.
Trong tim rơi một trận tuyết, bay lả tả, lấp đầy mỗi một góc nhỏ, cuối cùng đem cả trái tim cô đóng thành đá.
Không biết nguyên nhân có phải là do cô cởi áo khoác, Lương Tư Tư cảm thấy toàn thân đều lạnh.
Không ai biết cái buồn bã của cô, đối thoại trong phòng vẫn đang tiếp tục.
- Vậy cậu còn kết hôn với cô ta?
Giọng điệu của Thẩm Chi Hàn nghi hoặc, giống như khó mà hiểu được.
Lương Tư tư trong tim cười khổ một tiếng, đáp án này cô biết – bởi vì ông nội diễn xuất mà thôi.
Không nên đến trả đồ, cô quay người dự định rời đi.
Sau thời gian trầm mặc ngắn ngủi, âm thanh của Dịch Hoài Xuyên truyền đến, mang theo sự lạnh lùng là kiên quyết của một thương nhân có:
- Để ở bên cạnh, càng an toàn,
Lạch cạch một tiếng, lời nói đó như một chiếc búa đập vào tim cô, không cần biết nặng bao nhiêu, gõ nhẹ một cái, trái tim yếu đuối sau khi đóng băng đó đã nứt ra rồi, giống như quả cầu nước rơi xuống đất, tan tành.
4 năm qua, cô nâng niu trái tim chân thành giao ra, Dịch Hoài Xuyên xem cô như thế nào?
Thế thân, quân cờ, ý đồ bất chính, thâm hiểm khó lường..
Thì ra, đây mới là cô trong tim anh!
Đột nhiên biết được chân tướng làm cho Lương Tư Tư có chút hồ đồ, cô từ viện điều dưỡng đi về hướng vịnh Kim Sắc Xanh, một mình hít gió trời, từng bước từng bước, giống như muốn đem 4 năm qua đi lại một lần.
Những khung cảnh trước đây, giống như chiếu phim điện ảnh chạy qua tâm trí.
Rõ ràng vẫn là những đoạn đó, xem lại một lần nữa, lại phát hiện cả câu chuyện đều biến đổi rồi.
Không phải bộ phim tình cảm yêu mà không có được, mà là bộ phim âm mưa đầy những tính toán, không liên quan gì đến tình yêu, lạnh lẽo vô tình.
Mới bắt đầu tim rất đau.
Dần dần, không biết là gió thổi nhiều rồi, hay là bản thân quen với cảm giác đau đớn tê liệt rồi.
Cuối cùng đến ký ức cũng trở nên sai loạn, thật thật, giả giả, phát sinh qua, cô ảo tưởng, làm người ta khó mà phân biệt.
Cơ thể lúc nóng lúc lạnh, đầu óc cũng quay cuồng, giống như say rồ ốm rồi, lại giống như tự bản thân tê liệt.
Cô sờ lên mặt, không có nước mắt.
Rất tốt, có lẽ là ở lúc đối mặt với Dịch Hoài Xuyên khóc hết rồi.
Lương Tư Tư chống đỡ về tới nhà.
Trong phòng tối om, Tô Mạn Mạn không biết là chưa về nhà hay là đã đi ngủ.
Cô không mở đèn, lần theo ánh trăng đi vào phòng, với nhiều năm kinh nghiệm sống một mình, làm chi cô theo bản năng nuốt xuống 2 viên thuốc cảm cúm, mới nằm lên giường.
Cơ thể và trái tim mệt mỏi cả ngày, kết thúc trong giấc mộng nặng nề của cô.
Ngày tiếp theo, dưới kích thích của 2 loại tiếng gõ cửa và tiếng chuông điện thoại, Lương Tư Tư mở đôi mắt nặng nề lên,
- Tư Tư, cậu tỉnh dậy chưa?
Bên ngoài cửa, là giọng nói đầy mạnh mẽ của Tô Mạn Mạn.
Lương Tư Tư ngồi dậy, đi mở cửa, giọng khàn khàn:
- Tỉnh rồi.
Cửa mở ra, Tô Mạn Mạn nhìn lên mặt cô, giơ tay sờ lên trán cô:
- Sắc mặt cậu tại sao lại kém như vậy, bị ốm rồi sao?
- Hôm qua hít ít gió, tớ đã uống thuốc rồi.
Lương Tư Tư sau nhẹ nhàng trả lời, đổi chủ đề khác
- Làm sao vậy?
Nhiệt độ bình thường, Tô Mạn Mạn hạ tay xuống, nhướn mày, giọng điệu hưng phấn:
- Cậu và anh tớ bị chụp ảnh rồi.
Nói xong, cô lắc lắc màn hình điện thoại trước mắt Lương Tư Tư
- Không biết paparazzi bên nào, chụp khá đẹp, chính là chất lượng văn phong cần phải nhấn mạnh hơn, tính kích động không đủ.
Lương Tư Tư không có tâm trạng để đánh giá như cô ấy, vội vàng nhận lấy điện thoại xem xem.
Trong bức hình, Tô Trình mặc bộ vest màu xanh dương đậm và cô mặt một bộ váy trắng cùng nhau đi ra từ Times, 2 người nhìn nhau một cái, ý tứ tình yêu nhẹ nhẹ đều sắp chảy ra ngoài màn hình.
Lương Tư Tư nhớ rằng, lúc đó Tô Trình đang nhắc đến Tô Mạn Mạn, ánh sáng trong mắt 2 người đều là dành cho Tô Mạn Mạn, không có liên quan gì đến nhau.
Nhưng bức hình, xác thực làm người ta hiểu lầm.
Tiêu đề tin đồn cũng được thực hiện một cách tỉ mĩ, tích hợp nhiều từ khóa tìm kiếm hot.
#nghi vấn bạn gái của Tô Trình lộ diện, chạm mặt Lương Tâm Thiên bạn gái tin đồn của Dịch Hoài Xuyên#
Giống như một mánh khóe bên trong câu chuyện phiếm, nhưng lại giới thiệu sự nghiệp diễn xuất của cô một cách trực tiếp.
Tên là gì, học trường đại học nào, tham gia diễn xuất qua những bộ kịch nói nào, đạt được những giải thưởng gì, còn đánh giá diện mạo của cô một lượt, nói cô và Lương Tâm Thiêm mặc dù giống nhưng càng phù hợp màn hình lớn.
Nữa đoạn sau, từ góc nhìn diễn xuất tiến hành so sánh 2 người, nói Lương Tâm Thiên diễn xuất cứng đơ mọi người dều biết, còn cô lại khiêm tốn lấy được giải thưởng người mới tốt nhất trong làng kịch nói, hoàn toàn đánh thẳng vào Lương Tâm Thiên.
Cho nên, ở điểm bạn gái này, Tô Trình hơn Dịch Hoài Xuyên một bước.
Xem hết bài báo, chân mày Lương Tư Tư nhíu chặt, cô nhìn Tô Mạn Mạn.
Tô Mạn Mạn đang dựa vào mặt sau chiếc ghế ở bàn ăn, khoang tay trước ngực nhìn cô:
- Nói ra suy nghĩ của xem?
- Tâng bốc tớ?
Lương Tư Tư hỏi.
Tô Mạn Mạn búng tay, giọng điệu cười cười:
- Bingo, nâng 1 dẫm 1, còn cùng lúc lấy thêm độ hot của 3 người, Lương Tư Tư, cậu giỏi quá à.
- Ai làm vậy?
Ngoại trừ Lương Tâm Thiên, Lương Tư Tư không nghĩ ra còn ai chống đối cô. Nhưng Lương Tâm Thiên ghét nhất là cô giỏi hơn cô ta, có lẽ không đến mức tự mình hy sinh đến bước này.
- Ài, không dám đổ oan cho người khác như này.
Tô Mạn Mạn nghịch tóc, âm thanh mang theo giọng cười:
- Bây giờ bên ngoài đang đồn là cậu tự biên tự diễn đó.
Lương Tư Tư cạn lời.
Nếu cô là người xem, cũng sẽ cho rằng đây là cô tự truyền ra để lăng xê.
- Chủ yếu là trùng hợp, "Diễn viên xuất sắc nhất" mới dự báo ngày mai sẽ cho ra danh sách khách mời tham gia diễn xuất, bài báo này của cậu lại xuất hiện trước một bước. Dấu tích lăng xê quá lớn, rất rõ ràng có người chơi xỏ cậu. Có điều cậu đừng hoảng, công ty đang điều tra rồi, cũng sẽ sử lý ổn thỏa thôi.
Tô Mạn Mạn đứng thẳng người, một tay đặt lên vai Lương Tư Tư, cười cười, giọng điệu thỏa mái:
- Tới nói với cậu chuyện này, chủ yếu muốn tám chuyện với cậu một chút, Dịch Hoài Xuyên nhìn thấy tin tức của cậu và anh trai tớ, sẽ nghĩ cái gì, hahaha.
Lương Tư Tư đang định kể khổ cô buồn chán, chuông điện thoại vang lên.
Nhìn thấy 3 chữ Dịch Hoài Xuyên, di chứng của sự thật ngày hôm qua làm cho tim cô bị bóp ghẹt một cái, sau đó cô đưa điện thoại cho Tô Mạn Mạn:
- Cậu hỏi xem?