Dịch Hoài Xuyên đứng trên bậc thang, bên trong bộ vest đen đắt đỏ là chiếc áo sơ mi trắng với học tối, là ủi chỉnh tề. Cúc tay áo và cổ áo dùng cùng một loại kim cương, hoàn mỹ cho sự kết hợp giữa đen và trắng, làm khắp nơi trên người anh toát lên cảm giác xa cách tinh tế.
Rắn rỏi và cao quý, khí chất ấn tượng.
Cặp kính gọng bạc treo trên sống mũi, càng làm rõ đôi mắt sâu hút hồn của anh.
Chỉ là đứng đó, khí chất cao quý và khi thế bức người đã làm người ta không cách nào bỏ qua, càng huồng hồ anh mang theo ánh nhìn lạnh lẽo nhìn Lương Tâm Thiên.
Dưới sự ép bức mạnh mẽ, Lương Tâm Thiên rõ ràng có một khắc sợ sệt, hàng lông mi được trang điểm cẩn thận run run, hơi cuối đầu không lên tiếng.
- Hoài Xuyên.
Thẩm Chi Hàn lên tiếng trước.
Lúc Thẩm Chi Hàn mở miệng, Lương Tâm Thiên ổn định lại tâm trạng, cũng nhỏ giọng chào hỏi theo:
- Dịch tổng.
Cuối cùng chột dạ, lòng mong mỏi gặp được Dịch Hoài Xuyên trước đó của cô ta ở giờ phút này trở thành sợ hãi và bất an.
- Chuyện gì vậy?
Thẩm Chi Hàn sau khí liếc qua nhìn Lương Tâm Thiên, lại một lần nữa nhìn Dịch Hoài Xuyên, giọng điệu rất tốt, rõ ràng là đã nhìn ra sự không vui vẻ của anh, có ý muốn bốc hỏa.
Dịch Hoài Xuyên không thèm nhìn anh ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Tâm Thiên, giọng điệu lạnh toát thể hiện rõ ý cảnh cáo:
- Nhớ kỹ lời tôi nói với cô lúc cô ký hợp đồng.
Lời vừa nói xong, anh liền thẳng người đi vào trong.
Thẩm Chi Hàn không rõ tình hình, nhưng ngay sau đó không quên quay đầu kéo Lương Tâm Thiên.
Lương Tâm Thiên gương mặt trắng bệch, giống như gặp phải một đã kích lớn, lúc này bị kéo cũng là thâm thần bất ổn tê liệt đi theo.
Vừa rồi, câu cảnh cáo đó của Dịch Hoài Xuyên, giống như một cây gậy, đập mạnh vào tim cô, đập cho cô ta ngơ ngác luôn rồi.
Lúc ký hợp đồng, lời Dịch Hoài Xuyên cảnh cáo cô ta, cô ta đương nhiên nhớ.
Không những ghi nhớ còn ghi hận.
- Cô ở Thiên Chí, muốn tài nguyên gì cũng được, cũng không ai dám đụng đến cô, nhưng duy nhất có một chuyện không được.
4 năm trước Dịch Hoài Xuyên đẩy chiếc hợp đồng đãi ngộ hậu hĩnh đến trước mặt cô ta, lúc nói câu này, chiếc bút bi trên tay nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.
Giống như tăng thêm trọng lượng cho các điều khoản phía sau.
Khi đó, cô ta có thể ký hợp đồng dưới chướng của Dịch Thị đã rất vui rồi, nghe thấy lời hứa như vậy, càng nở hoa trong tim.
Đương nhiên cũng không nghĩ rằng nội dung phía sau chấn động đến mức nào, chỉ vội vàng gật đầu, làm ra bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời:
- Dịch tổng, anh nói, em đều đáp ứng.
Dịch Hoài Xuyên thu bút lại, hơi cúi đầu, một bên tiếp tục ký tên trên văn kiện, một bên khóe miệng cong lên.
Âm thanh anh phát không nặng nhưng mang theo lực uy hiếp làm người khác hồi hộp.
- Không đụng vào Lương Tư Tư.
6 từ ngắn ngủi, đập thẳng vào mặt cô ta.
Cảm nhậm của cô ta khi đó, không kém với lời cảnh cáo Dịch Hoài Xuyên vừa nói với cô ta.
Kinh hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là đó kỵ, lửa đố kỵ trong lòng bùng cháy, trong nháy mắt thành ngọn lửa lớn, như muốn thiêu đốt lồng ngực cô ta.
Cô ta đối với Lương Tư Tư, có cảm giác bẩm sinh đã ghét bỏ, cướp đi thân phận của cô ta, còn có cái may mắn chó chết có thể có hôn ước với người đàn ông như Dịch Hoài Xuyên.
Tốt là tốt ở chỗ, hôn ước đó là do lão gia nhà họ Dịch ép buộc, không phải do Dịch Hoài Xuyên tự nguyện, làm cho cô ta cảm thấy bản thân cô ta có thể nổ lực một lần.
Nhưng vạn lần không nghĩ tới, Dịch Hoài Xuyên thế mà lại đối với Lương Tư Tư bảo vệ một cách trần trụi như vậy.
Cô ta hận muốn chết.
Lúc đó, vì để lấy được lòng trước mặt Dịch Hoài Xuyên, cô ta không thể không giấu kỹ sự đố kỵ, thu lại một thời gian.
Lại sau đó, cô ta dần dần phát hiện là cô ta quá đề cao tình cảm Dịch Hoài Xuyên đối với Lương Tư Tư.
Dịch Hoài Xuyên không những không để tâm đến tin đồn của bọn họ, lại còn không để Lương Tư Tư vào làng giải trí, đến cả báo cáo kịch nói được nhận thưởng cũng xóa đi, gần như phong sát cô.
Mặc dù không biết được mục đích của Dịch Hoài Xuyên, nhưng lại như cô ta tiêm một mũi trợ tim.
So với sự nâng đỡ của Dịch Hoài Xuyên với cô ta, vị hôn thê như Lương Tư Tư cuộc sống quá thê thảm.
Thế là, cô ta thử gọi Lương Tư Tư đi làm thế thân của cô ta, nếu như Dịch Hoài Xuyên muốn điều tra, nhất định có thể phát hiện, nhưng anh chưa từng quan tâm.
Thậm chí không lâu trước đây, ở trong cục diện do cô ta cố ý thiết kế ra, còn lạnh lùng hơn với lương Tư Tư, làm cho sự kỳ vọng trong tim cô ta một lần nữa được đốt cháy.
Nếu không, 2 ngày trước cô ta cũng không dám tự mình cho người phát đi thông cáo Lương Tư Tư ăn vạ.
Khi mà lần này cô ta cũng cho rằng có thể thuận lợi thông qua, Dịch Hoài Xuyên lại quay đầu ném cho cô ta lời cảnh cáo của 4 năm trước, giống như một chậu nước lạnh thấu xương, không những dập tắt sự nhiệt tình và chờ đợi mãnh liệt của cô ta, còn làm cho cô ta bắt đầu lo lắng cho tương lai của cô ta.
- Dịch tổng đến rồi.
- Dịch tổng.
- Dịch tổng.
Trong lúc Lương Tâm Thiên nghĩ ngợi lung tung, những người đang giao lưu trong phòng khách đều tập trung nhìn về hướng họ vừa đi vào cửa, rất nhanh, không ít người đi qua.
Cô ta vội vàng hoàn hồn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cùng chiến tuyến với Dịch Hoài Xuyên, lộ ra nụ cười không có kẽ hở, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Sự huyên náo bên này, đương nhiên cũng thu hút ánh bắt 3 người ngoài ban công.
- Ôi, Dịch tổng đến rồi.
Vương Chí Tân lên tiếng, thuận theo chủ đề họ đang bàn bạc mà tiếp tục.
- Bộ phim này của tôi cũng sẽ cố gắng dành được sự đầu tư của Dịch tổng, tiểu thư Tư Tư yên tâm, phương diện tiền bạc không cần lo lắng.
Lương Tư Tư trả lời một tiếng, ánh mắt nhìn theo mọi người, dừng lại ở cặp nam nữ cùng nhau đi vào cửa.
Dịch Hoài Xuyên với bộ vét đen cao quý, đứng bên cạnh anh là Lương Tâm Thiên, một bộ váy màu bạc tao nhã ngây thơ, 2 người rất là hợp đôi.
Cũng chỉ là liếc qua, nhóm người rất nhanh đi về hướng họ, chặn đi ánh nhìn của cô.
Lương Tư Tư chưa kịp thu lại ánh mắt, liền bị Tô Mạn Mạn khoác tay đi về hướng lầu 2:
- Đi, tớ đem cậu đi gặp đạo diễn Tần.
Tô Mạn Mạn là sợ cô nhìn thấy cảnh vừa rồi sẽ buồn, nhưng thực tế cô không buồn.
Vào thời khắc biết hình tượng của cô trong tim Dịch Hoài Xuyên, cô đã hoàn toàn bước ra khỏi đoạn tình cảm ảo tưởng đó, triệt để và sạch sẽ.
Cho nên đừng nói là nhìn thất cặp đôi Dịch Hoài Xuyên và Lương Tâm Thiên đập vào mắt, cho dù đây là hiện trường hôn lễ của họ, không tim cô cũng không có sự khác biệt nào.
- Tớ đâu có yếu đuối như vậy.
Lương Tư Tư nghiêng đầu nhìn Tô Mạn Mạn, ánh mắt trong veo chân thành.
Là làm rõ, cũng là an ủi.
Tô Mạn Mạn nắm chặt lấy cánh tay của cô, phối hợp theo:
- Ừa, tớ biết mà, tớ chỉ là không muốn mắt cậu bị nhiễm khuẩn.
2 người lên lầu, Tô Mạn Mạn hướng về ghế sô pha ở phòng khách hất cằm,
- Phu nhân Tần có lẽ còn đang trang điểm, cậu ở đây đợi tớ một lúc, tớ đi nhà vệ sinh đã nhé.
Lương Tư Tư gật đầu đồng ý.
Sau khi Tô Mạn Mạn rời đi, Lương Tư Tư cũng không ngồi, lướt nhìn một vòng quanh phòng khách.
Biệt thự này trang trí rất tinh tế mới mẻ, 2 gam màu chính là xanh dương và trắng, rất phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Trên tường phòng khách treo mất bức tranh màu nước, không biết có phải do một họa sĩ lớn nào vẻ hay không, nhìn vào vô cũng thoải mái.
Phong cách đều là phong cách mori, nội dung đa phần là con gái và động thực vật, màu sắc tươi mới ấm áp, vừa nhìn đều cảm thấy ấm áp trị liệu.
Cô rất thích những bức tranh này, khó tránh xem quá nhập tâm một chút, thậm chí còn nghĩ rằng nữ chủ nhân của căn biệt thự này nhất định là người phụ nữ nhẹ nhàng và ấm áp.
- Thích những bức hình này?
Âm thanh nhẹ nhàng thân thiện truyền đến từ phía sau, Lương Tư Tư vô thức quay đầu.
Một vị phu nhân nhẹ nhàng đang đứng phía sau cô.
Bà ấy mặc một chiếc áo khoác thêu màu xanh lá nhạt, trên tai là đôi hoa tai nhỏ làm bằng ngọc bích mái tóc bồng bềnh được búi lên, thêm vào đó là ngũ qua ôn hòa và thân hình ảnh khảnh, khí chất dịu dàng đoan trang.
Không hiểu tại sao, vừa nhìn thấy vị phu nhân này, Lương Tư Tư cảm thấy rất thân thuộc, giống như đã từng gặp được ở đâu.
Cô gật đầu đang chuẩn bị trả lời, thì thấy đối phương nhắm mắt, có chút lảo đảo.
Lương Tư Tư gấp gáp, vội vàng chạy qua đỡ lấy bà ấy:
- Phu nhân, cô không sao chứ ạ?
Phu nhân mở mắt, lắc đầu, gương mặt trắng đi hai phần, nhưng giọng điệu vẫn ấm áp như cũ:
- Không sao đâu, hạ đường huyết, bệnh cũ ấy mà. Có thể là do thời gian trang điểm vừa rồi hơi lâu.
Sau khi Lương Tư Tư dìu bà ấy đến ghế sô pha ngồi, mở túi xách ra, lấy ra một viên kẹo đưa cho bà ấy:
- Ăn cái này sẽ tốt hơn một chút ạ.
Một viên kẹo trái cây nhỏ nhắn nằm trong lòng bàn tay cô.
Rất phổ thông, thậm chí rất lâu đời, 2 đầu của vỏ kẹo mỏng nhiều màu sắc xoắn lại sau khi được mở ra bọc bên trong là một viên kẹo màu trắng nhỏ.
Lúc ánh mắt phu nhân nhìn vào viên kẹo trái cây trong tay cô, có một khắc thơ thẩn, sau đó bà ngước mắt nhìn lên mặt Lương Tư Tư.
- Sao vậy ạ?
Sự ngạc nhiên trong mắt phu nhân quá rõ ràng, Lương Tư Tư không biết tại sao.
Phu nhân lắc đầu, thu lại biểu cảm, giơ tay lấy viên kẹo đó, giải thích:
- Không sao, chỉ là cảm thấy con và một người cháu gái của ta rất giống nhau.
Lương Tư Tư vừa đoán bà ấy là phu nhân Tần, lại nghe thấy lời này, lại càng chắc chắn.
- Đúng là có chút giống.
Cô không tránh không nhường, thẳng thắn thừa nhận.
Phu nhân Tần mở viên kẹo ra, cho vào miệng, cười cười:
- Cô bé như con ngược lại tính khí tốt, có thể làm phiền con đi cùng ta đến tiền sảnh với ta?
Lương Tư Tư gật đầu, đỡ bà ấy dậy, đi về hướng lầu 1.
- Tại sao con lại mang theo kẹo bên người?
Chuyện làm cho Lương Tư Tư không nghĩ tới đó là Tần phu nhân không tiếp tục hỏi về vấn đề tướng mạo, cũng không hỏi cô là ai, mà rất tự nhiên nói về kẹo trái cây.
Cô nói sự thật:
- Khi nhỏ cơ thể không tốt, cũng thường bị hạ đường huyết, mẹ con liền chuẩn bị kẹo trái cây cho con.
Sau đó, cơ thể cô khỏe rồi, mẹ cũng đi rồi, chuẩn bị kẹo cũng thành thói quen.
Cô không dùng đến, ngược lại từ nhỏ tới lớn mỗi lần gặp người hạ đường huyết, cô đều có thói quen đưa ra một viên.
- Mẹ của con nhất định là người mẹ hiền lành, là một người mẹ tốt.
Tần phu nhân khen ngợi.
Lương Tư Tư rũ mắt xuống, nhẹ nhàng trả lời một tiếng:
- Vâng.
Mặc dù cô không phải con gái ruột của mẹ, nhưng tình yêu và sự bảo vệ của mẹ với cô chưa từng ít, cho dù là lúc mẹ chuẩn bị lâm chung, lời dặn dò cuối cùng vẫn là bảo anh trai chăm sóc tốt cho cô.
Nói rằng mẹ là người yêu thương cô nhất đời này cũng không quá đáng.
- Trang điểm xong rồi?
2 người vừa đi tới khúc quay ở lầu 2, Tần Truyền Minh một thân vest xanh dương đậm liền đi qua.
Khác với hình tượng đạo diễn nghiêm khắc cẩn trọng trên báo, khi đối mặt với Tần phu nhân, trên mặt ông lộ ra nụ cười ấm áp, trong mắt đều là sự yêu chiều.
Rõ ràng Lương Tư Tư đứng ở bên cạnh, nhưng trong mắt ông ấy toàn là Tần phu nhân.
- Vâng, trang điểm lâu quá.
Tần phu nhân mang theo nụ cười trả lời.
2 người một hỏi một đáp, đạo diễn Tần mới để ý đến Lương Tư Tư, sự kinh ngạc trong mắt ông vụt qua, sau đó gọi một tiếng:
- Tư Tư.
Có lẽ là Tô Mạn Mạn đã giới thiệu qua cô với cô với đạo diễn Tần, hoặc có thể là tin đồn 2 ngày trước tên tuổi của cô lớn hơn.
- Chào chú, đạo diễn Tần.
Lương Tư Tư lễ phép đáp lời.
Tần phu nhân hơi dùng sức nơi cánh tay khoác lấy tay cô:
- Vừa rồi e bị hạ đường huyết, may có cô bé ở đấy.
Nghe tới đây trong ánh mắt của đạo diễn Tần đều là căng thẳng và lo lắng, vội vàng đi qua kiểm tra.
Lương Tư Tư nhanh mắt liền bỏ tay ra, giao Tần phu nhân lại cho đạo diễn Tần, quay về lầu 2 đợi Tô Mạn Mạn.
Khúc nhạc đệm đến đây là hết, Lương Tư Tư cũng không để trong lòng.
Cho đến khi yến tiệc bắt đầu, cô và Tô Mạn Mạn vừa tới lầu 1, Tần phu nhân lập tức đi qua, trong ánh mắt dịu dàng là nụ cười, giọng điệu quở trách nhưng lại thân mật:
- Tìm con cả nữa ngày, sao con nói đi là đi, nhanh qua đây ngồi.
Tô Mạn Mạn húc nhẹ cánh tay cô, ánh mắt dò hỏi: Chuyện gì vậy?
Lương Tư Tư còn chưa đáp, Thẩm Chi Hàn đã đi đến tìm Tần phu nhân:
- Mẹ, đến đó ngồi đi, mọi người đều đang đợi mẹ.
- Ừ, con gọi họ lại cùng mẹ.
Tần phu nhân nhìn Thẩm Chi Hàn, tỏ ý 2 người trước mắt.
Thẩm Chi Hàn liếc qua, lúc ánh mắt dừng lại trên mặt Lương Tư Tư, biểu cảm ngưng lại một khắc.
Bàn của Tần phu nhân ngồi nhất định là bàn chính, Lương Tâm Thiên là cháu gái của bà khẳng định cũng ở đó, Dịch Hoài Xuyên nhất định cũng ở đó, cô đi xác thự không phù hợp.
- Tần phu nhân, chúc cô sinh nhật vui vẻ, chúng con ngồi bên kia.
Cô tỏ ý ở một chiếc bàn nơi có chút xa.
Tô Mạn Man cũng phối hợp nói:
- Đúng đó, Tần phu nhân, chúng con ngồi bên cạnh, cô đi đi ạ.
Sự kiên trì của họ, Tần phu nhận mặc dù tiếc nuối, cũng không quá níu keo, chỉ nói với Thẩm Chi Hàn:
- Chi Hàn, vậy con đi qua chăm sóc chút đi.
Thẩm Chi Hàn ngơ ngác.
Anh ta hoàn toàn không nhớ mẹ anh ta và Lương Tư Tư có bất cứ qua lại nào, tại sao anh ta chào hỏi một vòng khách mời, mẹ anh ta lại xem trọng Lương Tư Tư đến vậy.
Hơn nữa ở bữa tiệc hôm nay, anh ta chăm sóc Lương Tư Tư là chuyện gì, người không biết còn cho rằng 2 người họ có cái gì đó nữa.
Huống hồ, chỉ quan hệ yêu hận rắc rối của Lương Tư Tư và Dịch Hoài Xuyên, anh ta một chút cũng không muốn hưởng.
Anh ta còn chưa kịp hoãn lại, thì thấy Dịch Hoài Xuyên đi ra từ nhóm người bước nhanh qua.
Thẩm Chi Hàn thở ra một hơi, trong tim nghĩ với độ ghét bỏ của Dịch Hoài Xuyên với Lương Tư Tư, nhất định không đồng ý 2 người cùng bàn.
Việc nhà của anh, đương nhiên là bản thân anh xử lý càng thỏa đáng.
Anh ta đang oán thầm, liền thấy Dịch Hoài Xuyên yên tĩnh nhìn Lương Tư Tư, sau đó nói với mẹ anh ta:
- Bác gái, Chi Hàn vẫn nên đi cùng bác, con đi chăm sóc Tư Tư.
Lời của Dịch Hoài Xuyên, làm cho mấy người đang đứng đây toàn bộ đều thay đổi biểu cảm.
Phản ứng mạnh nhất là Thẩm Chi Hàn, anh ta bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Hoài Xuyên, sự kinh động trong mắt giống như 2 quả cầu lò xo, trực tiếp nhảy vọt ra ngoài, khó mà tin được gọi anh:
- Hoài Xuyên?
Tô Mạn Mạn nghe vậy cũng ngơ ra, nhưng cô ấy cô vô thức nhìn là Lương Tư Tư.
Mặc dù cô không mở miệng, nhưng sự thắc mắt trong mắt rất rõ ràng, chỉ còn thiếu viết 3 chữ "chuyện gì vậy?" lên mặt.
Lương Tư Tư tiếp nhận đến ánh mắt thắc mắc của Tô Mạn Mạn, nhưng có không cách nào trả lời, bởi vì bản thân cô cũng rất ngạc nhiên.
Dịch Hoài Xuyên lại có thể mở miệng nói chăm sóc cô?
Các này còn làm cho người ta khó hiểu hơn so với việc Dịch Hoài Xuyên cho phép cô vào làng giải trí.
4 năm qua, thời gian cô chăm sóc anh xác thực không ít, ngược lại thật sự không biết Dịch Hoài Xuyên lúc nào chăm sóc cô.
Mặc dù không biết mục đích của Dịch Hoài Xuyên, nhưng cô chỉ cảm thấy đáng buồn cười.
Nghĩ như vậy, cô thật sự đã nhếch miệng, cười lạnh không tiếng.
Nhưng chuyện cô không biết là, khi này mỗi một biểu tình nhỏ của cô đều được Dịch Hoài Xuyên thu vào mắt, bởi vì đôi mắt sâu thẳm của anh đều đang tập trung trên mặt cô, tập trung lại nghiêm túc.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, trong tim Dịch Hoài Xuyên một chút chờ đợi đó lập tức đáp đất, biến thành ngột ngạt và bực bội.
Nói không rõ loại cảm nhận đó, rất xa lạ, cũng không thoải mái, thậm chí có chút cảm giác đau ngột ngạt.
Là do anh tự cho mình là đúng để Lương Tư Tư chịu uất ức, bây giờ anh tình nguyện bù đắp, cũng thể hiện ra đầy đủ thiện ý.
Vốn cho rằng cô sẽ cảm thấy vui mừng, nhưng không nghĩ đến cô lại dùng một loại biểu tình rất không rất muốn đếm xỉa để hồi đáp. Cảm giác giống như bạn dùng tâm nấu một bữa ăn đặt trước mặt cô ấy, còn cô ấy đến nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp hất đổ trên mặt sàn.
Dịch Hoài Xuyên chưa từng chịu cảnh bị lạnh nhạt như vậy, không tức giận là chuyện không thể.
Nhưng nghĩ đến 4 năm qua, bản thân cũng vì hiểu lầm mà đối đãi như vậy với Lương Tư Tư, sự áy náy trong tim cuối cùng chiến thắng cảm giác không vui.
Ở giữa phòng khách, mấy người trầm mặc đứng đó, ánh mắt giao nhau, mỗi người đều có tâm tư riêng, cảnh tượng hết sức tế nhị.
Họ hoặc là chủ nhà, hoặc là khách mời quan trọng, lúc ở tập trung một chỗ đương nhiên thu hút sự chú ý của khách mời khác.
Một khắc, ở đây giống như trở thành sân khấu biểu diễn, mà những ánh mắt tò mò của khách mời giống như những chùm đèn chiếu, để mấy người họ ở nơi ánh sáng mạnh nhất.
Lương Tư Tư mặc dù thích diễn xuất, nhưng không thích bị mọi người vây quanh.
Cô ngước mắt, đón lấy ánh mắt nặng nề của Dịch Hoài Xuyên, mở miệng kết thúc một màn giằng co này:
- Gánh không nổi sự chăm sóc của Dịch Tổng, chúng tôi qua đó trước đây.
Không thể nói là lịch sự, giọng điệu thờ ơ lại xa cách, hoàn toàn không để ý sau khi nghe vậy Dịch Hoài Xuyên sẽ phản ứng như thế nào.
Nói xong, cô kéo nhẹ Tô Mạn Mạn.
Tô Mạn Mạn chậm nữa nhịp đi theo qua đó, vẫn ở trong trạng thái chưa tiêu hóa được, nhỏ giọng xác nhận:
- Cho nên, cậu vừa mới từ chối Dịch đại tổng tài?
Biểu cảm của cô ấy ngây ngốc, dường như không còn vẻ vừa đẹp vừa mạnh mẽ như ngày thường.
Lương Tư Tư bị cô ấy chọc cười, hỏi ngược lại:
- Không lẽ cậu muốn để anh ấy đến chăm sóc tớ?
Tô Mạn Mạn thấy có còn có thể nói đùa, liền biết cô không phải là làm màu, là thật sự đã buông bỏ rồi.
Giọng điệu kích động cảm khái:
- Má ơi, quá đã đi! Vốn dĩ chỉ muốn xem Lương Tâm Thiên tự vả, không ngờ chuyến này còn có thu hoạch ngoài ý muốn!
Tô Mạn Mạn mặt mày hớn hở, hận không thể lập tức múa máy, Lương Tư Tư thúc cô ấy một cái, kéo theo cô ấy tìm đến chỗ ngồi đã sắp xếp trước đó.
Vừa rồi vì cách xa, ngoại trừ mấy người họ, khách mời hoàn toàn không nghe được nội dung cuộc đối thoại, đương nhiên cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng người có thể để Dịch Hoài Xuyên chủ động đi đến nói chuyện, cũng đủ để mọi người trên bàn tò mò.
Cho nên lần này, ánh mắt của tất cả mọi người trong bàn đều tập trung trên người Lương Tư Tư. Nhưng rốt cuộc là người xuất thân danh giá hay đã ở trong ngành lâu, không ai ở trước mặt để bàn luận.
Có điều, có một người ngoại lệ.
Lương Tư Tư vừa ngồi xuống, Vương Chí Tân đã đổi chỗ ngồi với người khác, ngồi bên cạnh cô.
Anh ta cũng không lấy làm xa lạ, đi thẳng vào vấn đề:
- Dịch tổng vừa nói gì với cô vậy.
Câu hỏi này của anh ta, lòng tò mò của mọi người bị kéo lên đỉnh điểm, mặc dù bề ngoài mọi người nên làm gì thì làm gì, nhưng tai giống như chiếc ăng-ten, hận không thể trúc tiếp đứng thẳng lên bắt tín hiệu.
Dù sao chuyện này có liên quan đến Dịch Hoài Xuyên, không ai là sẽ không hứng thú.
Lương Tư Tư và Vương Chí Tân cũng chỉ có gặp qua 2 lần, mặc dù vừa rồi nói chuyện khá ổn, nhưng không ngờ anh ta lại thân thiết như vậy.
Quan hệ của cô và Dịch Hoài Xuyên như thế nào dù sao cũng là chuyện riêng.
Lúc đầu khi họ còn có hôn ước, Dịch Hoài Xuyên không công bố thân phận của cô với bên ngoài, bây giờ chia tay rồi, cô đương nhiên cũng không muốn liên quan đến anh quá nhiều, càng huống hồ là nói với người ngoài.
- Không..
Cô vừa mở miệng, liền cảm nhận được bên cạnh có một thân hình mang theo lực uy hiếp tới.
Mùi hương thanh mát quen thuộc truyền đến, cảm giác ép bức như hình với bóng dần dần ép sát, liền sau giọng nói trầm thấp vang lên ở bên cạnh cô.
- Làm phiền cho đổi chỗ.
Lương Tư Tư ngơ ngác, vô thức nhìn qua đó.
Dịch Hoài Xuyên với bộ vest đen đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của cô, cao quý thanh tao, khí chất nổi bật. Anh từ thời niên thiếu đã đặc biệt như vậy, rõ ràng là ở cùng với mọi người, nhưng giống như mang theo ánh sáng, vĩnh viễn là người nổi bật nhất đám đông.
Lúc này, ánh mắt anh bình thản nhìn về Vương Chí Tân bên cạnh cô, lời nói đương nhiên cũng là đang nói với anh ta.
Lương Tư Tư thu lại tầm mắt, Vương Chí Tân ở bên cạnh chậm nữa nhịp quay đầu lại, khi nhìn rõ người đến, trong vô thức trực tiếp đứng dậy:
- Dịch.. Dịch tổng.
Những khách mời khác trên bàn cũng kinh ngạc như vậy.
Dịch Hoài Xuyên ở Yến Thành địa vị như thế nào, mọi người ở đây không ai là không biết, giá cả của anh càng khó mà tính được.
Ngày thường tham gia hoạt động thương mại, cơ bản đều là trợ lý đặc biệt của anh Thẩm Hạo Quân thay anh tham gia, ngoại trừ cần thiết hoặc quan hệ tốt, anh mới đích thân tới tham gia.
Ví như hôm nay tiệc sinh nhật của Tần phu nhân, hoàn toàn là vì Thẩm Chi Hàn là người bạn tốt nhất của anh.
Mọi người có thể ở loại tiệc này gặp mặt anh một lần đều là may mắn lớn, càng không nói đến là ngồi cùng bàn ăn với anh.
Mọi người lo sợ đứng dậy, lần lượt khách sáo chào hỏi:
- Dịch tổng.
- Dịch tổng.
Thậm chí to gan hơn chút, trực tiếp cung kính nói:
- Dịch tổng, ngài ngồi chỗ tôi, tôi đi bàn khác.
Không cần biết Dịch Hoài Xuyên vì sao lại đến, nếu anh lớn đã có yêu cầu, họ đáp ứng sẽ không sai.
Có người nói chuyện, hiện trường liền náo nhiệt lên, Vương Chí Tân cũng là từ trong khó khăn khi nghe ngóng chuyện phiếm bị chính chủ bắt tại trận thức tỉnh, nhường lại vị trí, dùng tư thế "mời", khách sáo nói:
- Dịch tổng, ngài ngồi.
Dịch Hoài Xuyên gật đầu, ra hiệu về phía vị trí bàn đầu:
- Chỗ ngồi của tôi ở bên kia.
Vương Chí Tân không thể tiếp tục nhiều chuyện, gật đầu vội rời đi.
Cả bàn, ngoại trừ Lương Tư Tư và Tô Mạn Mạn vẫn an ổn ngồi đó, những người khác đều đứng dậy, cảnh tượng rất hùng vĩ, đương nhiên 2 người họ cũng hiện lên rất đặc biệt.
Trong lúc mọi người đang để ý Dịch Hoài Xuyên, cũng dùng ánh mắt khác để quan sát Lương Tư Tư.
Dù sao, vừa rồi ở giữa phòng khách bữa tiệc, giao lưu cùng Dịch Hoài Xuyên là cô.
Những người có mặt đều là những người thông minh, mọi người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dò đoán quan hệ của 2 người.
Dịch Hoài Xuyên giống như không phát hiện ra sự khác lạ trên bàn, hoặc có thể anh vốn dĩ không để ý, nhẹ nhàng điều chỉnh một nút áo vest, ngồi xuống vị trí của Vương Chí Tân.
Kế bên Lương Tư Tư.
Mọi người thấy anh ngồi xuống, cũng lần lượt ngồi xuống vị trí ban đầu, mọi người ngồi ngay ngắn đợi anh lớn lên tiếng.
Nhân lúc sự chú ý của mọi người đều để hết trên người Dịch Hoài Xuyên, Tô Mạn Mạn dùng khủy tay đụng đụng vào người Lương Tư Tư, ánh mắt dò hỏi:?
Cảm giác tồn tại của Dịch Hoài xuyên phía bên phải quá mạnh, Lương Tư Tư dứt khoát nhìn Tô Mạn Mạn, cũng là dùng ánh mắt trả lời:?
Tô Mạn Mạn là người tính cách nóng vội, vì hoàn cảnh lúc này cản trở, cô ấy không trực tiếp lên tiếng hỏi, mà là sau khi liếc nhìn Dịch Hoài Xuyên, tìm một góc độ mà chỉ 2 người nhìn thấy, dùng khẩu hình miệng hỏi:
- Anh ta muốn làm gì vậy?
Dịch Hoài Xuyên muốn làm gì, Lương Tư Tư thật sự không biết.
Lúc họ chia tay, cô cố ý nói lời khó nghe, hận không thể phá nát tự tôn và kiêu ngạo của Dịch Hoài Xuyên.
Cô biết, chỉ có đụng vào giới hạn của Dịch Hoài Xuyên, anh mới có thể thật sự đồng ý chia tay.
Rất rõ ràng, cô cược đúng rồi.
Từng nghĩ sau sự việc anh có thể sẽ đối phó cô, cũng từng nghĩ cuộc đời này của họ cho đến khi già chết đi cũng không giao lưu.
Nhưng có một chuyện có không tính đến đó là Dịch Hoài Xuyên chủ động làm hòa.
Hoặc là bị tổn thương quá sâu, cũng có thể là đơn thuần không tin.
Tất cả những gì Dịch Hoài Xuyên làm, phản ứng trong vô thức của Lương Tư Tư không phải là anh đang cầu hòa, mà là đổi thủ đoạn đối phó cô.
Trong tình trạng địch tình không rõ, đương nhiên tốt nhất vẫn là án binh bất động.
Nghĩ tới đây, cô quyết định không quan tâm Dịch Hoài Xuyên, gắp một miếng sashi cá mà Tô Mạn Mạn thích ăn bỏ vào bát của cô ấy, hờ hững nói:
- Không biết, cậu ăn đi.
Động tác của cô không quá lớn, nhưng ở trong bàn yên như ve sầu này thì quá rõ ràng.
Ánh mắt mọi người vốn dĩ đang để ý đến Dịch Hoài Xuyên, lập tức chuyển qua người Lương Tư Tư.
Anh lớn còn chưa lên tiếng, cô đã đụng đũa rồi, đây là tìm cái chết hay là chiều quá thành hư?
Các ăng-ten vừa bị tắt đi lại bắt đầu hoạt động trở lại, tất cả mọi người đều nhìn Dịch Hoài Xuyên, muốn biết là anh sẽ trách mắng hay là bao dung.
Chỉ là, làm cho mọi người nuối tiếc là Dịch Hoài Xuyên lại không trách mắng cũng không bao dung, giống như không phát hiện ra động tác vừa rồi của Lương Tư Tư, cầm lấy đũa, nhàn nhạt nói với mọi người:
- Cùng nhau đi.
Lời anh nói, ai không dám tuân theo, thế là cả bàn ăn nhịn lại sự tò mò, lần lượt cầm đũa lên ăn.
Có điều, bởi vì anh ở đây, mọi người trên bàn không giao lưu, mọi người đều duy trì sự đoan trang, không một lời nói tao nhã ăn uống.
Một lúc, trên bàn duy chỉ có âm thanh đôi đũa chạm vào nhau và tiếng mọi người nhai thức ăn.
Thậm chí đến động tác nâng ly chúc mừng cũng không có, thật sự là chỉ ăn uống.
Khác với sự cẩn thận thận trọng của họ, Lương Tư Tư người lại rất rông rãi, một chút trói buộc cũng không có.
Không biết tại sao, đồ ăn trong tiệc sinh nhật của Tần phu nhân rất hợp với khẩu vị của cô, mấy món trước mặt, cô đều thử qua một lượt.
Thích nhất là món bò lúc lắc, cho dù ở trước mặt Dịch Hoài Xuyên, cô cũng gắp 2 lần.
Khi cô lần thứ 2 gắp miếng bò vào đĩa trước mặt, Dịch Hoài Xuyên bên cạnh không ăn mấy miếng đột nhiên bỏ đũa xuống.
Động tác của anh làm cho những người khác lần lượt làm theo, lúc mọi người cho rằng anh lớn Dịch cuối cùng muốn nói gì đó, chỉ thấy anh nhẹ nhàng xoay chuyển mặt bàn tròn, để đĩa bò lúc lắc đó đặt ngay ngắn trước mặt cô.
Món ăn yêu thích tuyệt nhiên chuyển đến trước mặt, Lương Tư Tư ngơ ngác.
Cô nghiêng đầu nhìn Dịch Hoài Xuyên.
Dịch Hoài Xuyên làm xong mọi thứ, không nói gì, thậm chí giống như không cảm nhận thấy ánh mắt cô nhìn qua, tiếp tục cầm đũa lên, chạm rãi ăn đồ ăn trước mặt.
Giống như mọi thứ vừa rồi, cũng chỉ là ngẫu nhiên.
Lương Tư Tư càng lúc càng không hiểu hành vi mê muội này của anh, cũng không còn muốn ăn, bỏ luôn đũa xuống.
Cũng không có cảm giác muốn ăn còn có Lương Tâm Thiên bên bàn chính.
Khi Dịch Hoài Xuyên chủ động đi tìm Lương Tư Tư, tim cô ta chưa từng yên tĩnh qua.
Cho dù biết nên giấu đi suy nghĩ nội tâm, nhưng đố kỵ làm ánh mắt cô ta không tự nhiên mà đi để ý mỗi hành vi cử chỉ của Dịch Hoài Xuyên.
Anh chủ động đổi chỗ với Vương Chí Tân, chỉ vì để ngồi cùng Lương Tư Tư, bây giờ thấy Lương Tư Tư có món yêu thích, còn mặt không đổi sắc giúp cô thay đổi vị trí.
Tỉ mỉ, nhẹ nhàng, biết quan tâm.
Dịch Hoài Xuyên như thế này, cô ta chưa từng thấy.
Nhưng quan trọng là Lương Tư Tư đã làm cái gì?
Cô thế mà lại bỏ đũa xuống sau khi Dịch Hoài Xuyên thay đổi vị trí.
Kiểu to gan không để mặt mũi lại cho Dịch Hoài Xuyên, vậy mà anh cũng không tức giận, còn kết thúc bữa ăn theo cô, dẫn đến cả bàn của họ đều kết thúc trước.
Cũng vì sự chăm sóc đặc biệt này của Dịch Hoài Xuyên, Lương Tư Tư trực tiếp trở thành nhân vật chính của bàn đó, trở thành sự tồn tại giống như các vì sao bao quanh mặt trăng.
Sự vinh dự đặc biệt này, là thứ mà cô ta vẫn luôn theo đuổi, nhưng chưa từng đụng tới được.
Sự đố kị trong tim dâng trào, giống như một giây sau có thể xuyên qua lồng ngực.
Cô ta thật sự một giây thôi cũng không thể tiếp tục ngồi nữa.
Rõ ràng thời gian trước Dịch Hoài Xuyên vẫn đối xử lạnh lùng với Lương Tư Tư, tại sao lại thay đổi lớn đến vậy?
Cô ta nhịn xuống sự tức giận trong tim, kéo kéo tay áo của Thẩm Chi Hàn ở bên cạnh ủy khuất lên tiếng:
- Anh, Dịch tổng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thẩm Chi Hàn cũng đang qua tâm bàn đó và cũng muốn hỏi Dịch Hoài Xuyên rốt cuộc là có chuyện gì.
Có điều anh ta hành động nhanh hơn Lương Tâm Thiên.
Anh ta vỗ nhẹ vai Lương Tâm Thiên, sau khi gửi lại cho cô ta một ánh mắt đừng quá căng thẳng, nhỏ giọng nói:
- Để anh gọi điện hỏi thăm tình hình.
Điện thoại của Thẩm Chi Hàn là gọi cho Thẩm Hạo Quân.
Dịch Hoài Xuyên tính cách lạnh lùng, bên cạnh không có mấy người biết rõ ngọn nguồn, để mà nói ra hết tâm tư, ngoại trừ người bạn là anh ta đây, cũng chỉ có trợ lý đặc biệt của anh thôi.
Cho nên, Dịch Hoài Xuyên tại sao hôm nay lại có hành động khác thường, đi hỏi Thẩm Hạo Quân thì không sai.
Ngoài ra, anh ta cảm thấy lúc đầu ở cửa biệt thự, câu cảnh cáo đó của Dịch Hoài Xuyên với Lương Tâm Thiên cũng có thâm ý khác, bản thân là anh trai không thể không suy nghĩ cho em gái nhiều một chút.
Dù sao anh ta hay ở nước ngoài, Lương Tâm Thiên vẫn phải nhờ vả Dịch Hoài Xuyên chăm sóc.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Thẩm Chi Hàn cũng không vòng vèo, trực tiếp nói về chuyện thái độ của Dịch Hoài Xuyên với Lương Tư Tư thay đổi, hỏi:
- Hạo Quân, cậu nói thật với tôi, giữa Dịch Hoài Xuyên và Lương Tư Tư đã xảy ra chuyện gì, hay là đã có chuyện gì khác?
Nếu như cô em gái không an phận của anh ta dùng một số thủ đoạn, hoàn toàn ngược lại.
- Thẩm thiếu, như anh biết đấy, Dịch tổng làm chuyện gì đều có đạo lý riêng của ngài ấy.
Thái độ của Thẩm Hạo Quân rất đúng mực, điềm tĩnh trả lời, nhưng một chút thông tin cũng không tiết lộ.
Thẩm Chi Hàn không can tâm, nói cạnh nói khóe:
- Cậu ấy không phải làm thật với Lương Tư Tư đấy chứ?
- Thẩm thiếu, tôi chỉ là trợ lý công việc, chuyện tình cảm riêng tư, anh có thể trực tiếp đi hỏi Dịch tổng.
Đầu bên này điện thoại, Thẩm Chi Hàn không nghe ngóng được bất kỳ thông tin gì vô cùng phẫn nộ.
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Hạo Quân nhìn vào dữ liệu vừa nhận đến trong tay, thở dài một tiếng.
Có một số người gấp gáp quá sớm, còn con đường theo đuổi vợ của Dịch tổng của cậu.. dường như càng nhiều gập ghềnh hơn.