Vì vậy việc Lương Tâm Thiên đề nghị làm lại một lần nữa, cô không hề có ý kiến khác. Ngược lại, đối với tinh thần kính nghiệp của cô ta nhìn với cặp mắt khác.
Chỉ là, lời nhắc nhở của Tô Mạn Mạn trước khi rời đi vẫn còn bên tai, cô không thể không thận trọng một chút.
- Hôm nay luyện tập cả ngày rồi, mức lao động khá lớn, em thật sự không cần nghỉ ngơi sao?
Lương Tư Tư đứng nguyên vị trí, tĩnh lặng nhìn cô ta, hỏi.
Ngữ khí chân thành, mọi người chỉ nghĩ là cô đang quan tâm Lương Tâm Thiên, hoặc là giả vờ quan tâm Lương Tâm Thiên.
Nhưng mà Lương Tâm Thiên đối với cảnh này lại quá điêu luyện.
Cô ta cười nhẹ, nhìn Lương Tư Tư:
- Không cần đâu, em cảm thấy vẫn là diễn tốt quan trọng hơn. Chị Tư Tư có phải chị mệt rồi không?
Nói về diễn kịch ở đời thực, Lương Tư Tư tự thấy bản thân thua kém.
Có lúc cô cũng không hiểu, Lương Tâm Thiên trong đời sống thực tế diễn giỏi như vậy, tại sao khi vào trong kịch lại không làm tốt vai diễn.
- Chị vẫn ổn, em đừng để mệt quá là được.
Lương Tư Tư nhàn nhạt trả lời lại một câu.
Những diễn viên khác đều không ý kiến, đạo diễn Tần lại bảo các bộ phận chú ý, lại quay một lần nữa.
Chỉ là không ngờ rằng, lần quay này vừa bắt đầu, chính lúc Lương Tâm Thiên và nam diễn viên đi về hướng Lương Tư Tư, Lương Tâm Thiên đột nhiên không kịp đề phòng mà ngã xuống đất.
Nam diễn viên nắm tay cô ta nhanh tay lẹ mắt, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã ôm lấy eo cô ta, vội vàng hỏi:
- Cô giá Lương, cô không sao chứ?
Đáng tiếc, Lương Tâm Thiên ngã trong lòng anh ta đôi mắt nhắm lại, không động đậy.
- Cô giáo Lương!
Nam diễn viên vội vàng gọi một tiếng nữa.
Chính lúc này, mọi người phát hiện tình hình không đúng. Đạo diễn Tần ngồi sau màn hình điều khiển quả quyết:
- Bác sĩ!
Lương Tư Tư có chút ngây ngốc.
Nhìn thấy trường quay mất khống chế, cô cũng không muốn làm loạn thêm đứng sang một bên, yên lặng chờ đợi.
- Lao lực quá độ dẫn đến máu không lưu thông.
Bác sĩ tổ quay sau khi kiểm tra xong đưa ra đáp án,
- Kiến nghị mang cô ấy đi bệnh viện là kiểm tra kỹ hơn.
Lương Tâm Thiên dù sao cũng là minh tinh hang A, nhiều fan, lại là nghệ sĩ dưới chướng tập đoàn Dịch Thị, ai cũng không dám chậm trễ.
Vốn dĩ ngất đi chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì, bác sĩ chỉ dám cẩn thận xử lý.
Kết luận của bác sĩ rất nhanh làm kinh động đến mọi người, thế là một nhóm người vội vàng, mang Lương Tâm Thiên đi đến bệnh viện cách đó gần nhất.
Diễn viên chính rời đi một người, vậy là không thể tiếp tục luyện tập nữa, đạo diễn Tần sau khi hô dừng thì cho mọi người rời đi.
Lương Tư Tư đang chuẩn bị quay về khách sạn nghỉ ngơi, đạo diễn Tần vẫy tay gọi cô:
- Tư Tư.
Lương Tư Tư khó hiểu, đi về hướng đạo diễn Tần.
- Cùng nhau đi ăn tối đi, vừa ăn vừa nói.
Đạo diễn Tần cúi đầu đi ra ngoài, cũng không nói rõ, chỉ giống như đưa ra một mệnh lệnh.
Khi ở bên cạnh Dịch Hoài Xuyên, Lương Tư Tư quen với kiểu cuộc sống nghe lệnh này, hoàn toàn không nghĩ đến phản kháng, liền ngoan ngoãn đi theo, thậm chí đến nguyên nhân cũng không hỏi.
Với cô mà nói, chỉ cần là người có thể tin tưởng, đưa ra quyết định như thế nào đều có đạo lý của ông ấy, cô hỏi hay không thì khác biệt cũng không lớn.
Cũng như, trước đây cô tin không lý do mà tin tưởng Dịch Hoài Xuyên, cho nên anh ấy bảo cô làm gì cô làm cái đó, cô chưa từng hỏi nguyên nhân.
Giỗng như với Tần đạo diễn bây giờ, địa vị và tiếng tăm của ông ấy ở đó, lại là người trong đoàn, cô vô thức nhận định là việc công, đương nhiên sẽ không có gì khác lạ.
Cô nghĩ như vậy, nhưng rất rõ ràng đạo diễn Tần không vui rồi.
Đi chưa được 2 bước, ông ấy dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lương Tư Tư, giọng điệu không thận thiện:
- Ấy, ta phát hiện tim cháu lớn thật đấy.
Lương Tư Tư không hiểu, nghi hoặc nhìn đạo diễn Tần:
- Dạ?
Đạo diễn Tần dứt khoát một tay chống eo, không vui nhìn cô:
- Ta bảo cháu đi theo ta cháu liền đi, cháu thân với ta không? Không nghĩ rằng ta sẽ hại cháu sao?
Chẳng trách nha đầu nhà họ Tô đó bảo ta đến chăm sóc cháu, với tính cách của cháu như vậy mà lăn lộn trong làng giải trí, sớm muộn cũng bị người ta bán đi.
Sao nào, nha đầu nhà họ Tô thông minh như vậy, trước khi đi không dặn dò cháu vài câu?
Lương Tư Tư ngây ngốc, hiểu rồi.
Đạo diễn Tần về mặt tình cảm vẫn là người nói là làm, thời gian ngắn như vậy, ông đã chăm sóc cô rồi.
Mặc dù thái độ không được tốt cho lắm, lời nói sắc bén một chút, nhưng lại là có ý tốt.
Có lẽ từ nhỏ đến lớn trải qua quá nhiều khó khăn, Lương Tư Tư thật ra rất mẩn cảm, người khác chỉ cần tỏ ra có một chút ý tốt, đều có thể được cô cảm nhận và phóng đại.
Nếu không, cô cũng không ghi nhớ Lương Kiên Quốc từng cứu giúp, bị Lương gia bóc lột nhiều như thế nào, càng không thể vì ân tình Dịch Hoài Xuyên đối với cô mà nhớ anh bao nhiêu năm.
Đối mặt với đạo diễn Tần cũng vậy.
Trong lòng Lương Tư Tư ấm áp, khóe miệng lộ ra nụ cười, giọng điệu thoải mái:
- Có dặn dò ạ, cảm ơn đạo diễn Tần.
Tần Truyền Minh hừ lạnh một tiếng, không biết là đồng thuận hay là ghét bỏ.
Sau đó tiếp tục đi về phía trước, không đậm không nhạt phân phó:
- Đi ăn tối.
Địa điểm họ dùng bữa là ở lầu 2 khách sạn của đoàn phim, cơm tự chọn, thuận tiện lại vệ sinh.
Thời điểm này có chút muộn, nhà ăn lớn chỉ có vài vị khách, Lương Tư Tư chọn xong đồ ăn liền ngồi xuống đối diện với đạo diễn Tần.
Tần Truyền Minh liếc nhìn đồ ăn trong đĩa của cô, có chút ngơ ngác.
Liền sau, ông ấy cầm đũa lên, dùng lại trước đĩa, sau đó gắp lên một con tôm nõn, giọng điệu vẫn là phong cách đặc trưng vốn có của ông ấy vừa vội vừa nhanh:
- Thói quen ăn uống của cháu có chút giống với dì Hạ của cháu, vị quá đậm.
Lương Tư Tư có chút cạn lời.
Chỉ nghe thấy một nữa phía trước, cô còn cảm thấy đạo diễn Tần thấy vật nhớ người, lại nghe đến nửa câu sau, chỉ cảm thấy ông ấy đang chê bai người khác.
Có điều sau 2 ngày tiếp xúc, cô biết đạo diễn Tần là người có gì nói đó, liền gật đầu, thừa nhận:
- Từ nhỏ cháu đã thích khẩu vị này.
Đạo diễn Tần tiếp tục ăn:
- Không khỏe mạnh.
Quả nhiên vẫn là vì quan tâm mới nói.
- Vâng, cháu sẽ có gắng sửa đổi.
Lương Tư Tư nhận tình cảm của đạo diễn Tần, đáp rất ngoan ngoãn, giống như không hề có chút miễn cưỡng nào.
Có lẽ vì nguyên nhân từ nhỏ đã không có ba, Lương Tư Tư cảm thấy giao tiếp với đạo diễn Tần rất vui vẻ, cho dù rất nhiều khi ông đối với cô nghiêm khắc lại ghét bỏ, nhưng cô vẫn hiểu được sự quan tâm và chăm sóc bên trong, trong lòng không những không oán hận, ngược lại vô cùng cảm động.
Đạo diễn Tần ăn nhanh, sau khi ăn hết tôm nõn và súp lơ trong đĩa, lại uống một bình sữa.
- Cũng không cần thay đổi, là bản thân là được.
Ông ấy lau tay, kết thúc bữa tối.
Động tác gắp thức ăn của Lương Tư Tư khẽ khựng lại, ngước măt lên nhìn Tần Truyền Minh trước mặt.
Tần Truyền Minh vẫn là gương mặt rất uy nghiêm, nhẹ bẫng nhìn cô, giống như thuận theo chủ đề mà nói một câu.
Nhưng cũng chính câu này, làm cho trái tim Lương Tư Tư nóng bừng lên.
Lời nói tương tự, trước đâu không lâu Tô Trình cũng từng nói với cô, khi đó anh ấy bảo cô không phải lo nghĩ gì hết, chỉ cần làm theo lựa chọn của cô.
Đó là lần đầu tiên cô hiểu ra, cuộc sống của bản thân có thể lựa chọn.
Bây giờ đạo diễn Tần nói với cô, không cần thay đổi, là bản thân là được.
Đây cũng là lần đầu tiên cô hiểu ra, thì ra không hoàn hảo cũng được, chỉ cần bản thân của hiện tại là thoải mái.
Không cần phải suy nghĩ từng chút một, không cần để ý ánh mắt của người khác, chỉ yên tâm là bản thân, chỉ quan tâm đến lựa chọn của bản thân, sống tốt cuộc sống mình mong muốn.
Thời gian rời xa Dịch Hoài Xuyên không hề dài, Lương Tư Tư đột nhiên cảm thấy, sau khi không còn đặt sự chú ý trên người anh, cô tỉnh ngộ rồi.
Tìm được phương hướng tiến về phía trước, cũng tìm được phương thức sống mà mình mong muốn.
Sự thoải mái không hề có trước đó từ nơi sâu thẳm trái tim trổi dậy, làm cho cô nhiệt huyết sôi sục.
- Cảm ơn đạo diễn Tần.
Cuộn trào trong tim, nhưng lời nói ra của Lương Tư Tư lại rất ổn định.
Ngoại trừ nói cảm ơn, trước mắt cô cũng không tìm được phương pháp trả ơn, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn phần thịt kho tàu trong đĩa.
- Ừ.
Đạo diễn Tần gật đầu, mặt nghiêm túc lại,
- Lương Tâm Thiên ốm rồi, cháu có dự định thế nào?
Mặc dù Lương Tư Tư ăn mặn, nhưng ăn không nhiều, nghe vậy bỏ đũa xuỗng nhìn về đạo diễn Tần, khó hiểu:
- ?
Đạo diễn Tần ghét bỏ né tránh:
- Ngày mai sẽ quay rồi, cô ấy nhất định sẽ không quay lại, cháu còn diễn tiếp hay không?
Dù sao cũng bị Lương Tâm Thiên gài nhiều rồi, đạo diễn Tần vừa nói, cô liền hiểu ra. Hãy 𝑡ìm đọc 𝑡rang chính ở == Tr𝑼mTr𝓊yệ n﹒vn ==
- Ý chú là..
Lời phía sau nói ở nơi công cộng không được tốt, Lương Tư Tư lập tức đổi chủ đề,
- Nếu được, đương nhiên cháu muốn diễn.
Nếu không cô đến tiết mục này còn ý nghĩa gì.
Đạo diễn Tần gật đầu, đồng thời không kiêng nể gì, nói thẳng ra nửa câu sau mà cô không nói ra:
- Đến 8 phần là cô ấy cảm thấy PK không nổi với cháu, cố ý ngất đi, cho nên có lẽ ngày mai sẽ từ bỏ cuộc thi vì lý do bệnh.
Chuyện các cháu phân nhóm sớm đã được sắp xếp, cô ấy không tham gia thi, thì cháu có chút khó xử rồi. Ta tìm cháu đến là muốn nghe ý kiến của cháu.
Nếu cháu không muốn diễn, vậy thì không sao. Nhưng nếu cháu đã muốn diễn, ta có một cách, nhưng thử thách lớn hơn, cháu muốn thử không?
Ánh mắt đạo diễn Tần chăm chú nhìn cô, yên lặng chờ đợi đáp án của cô.
Lương Tư Tư không biết biện pháp của đạo diễn Tần là gì, nhưng đối với biểu diễn, cô có tự tin, cũng nguyện ý đi thử thách.
Cho lên không nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn:
- Vâng.
Trong mắt đạo diễn Tần vụt qua một sự khen ngợi:
- Lúc nữa ta sẽ liên lạc với Tề Hạ ngày mai tới đây diễn phụ, nhưng năm đó cô bé diễn vai Chu Tiểu Cẩm, cho nên vai diễn của cháu phải đổi thành Hạ Thanh Thanh rồi.
Còn nữa, các cháu không có tập luyện, khi lên hình như thế nào thì chính là như thế đó.
Đạo diễn Tần nói đến gần cuối giọng điệu trở nên nghiêm túc mấy phần, giống như là muốn để cho Lương Tư Tư biết được tính nghiêm trọng.
Thật ra, nghe xong sự góp ý của đạo diễn Tần, Lương Tư Tư liền hiểu được khó khăn bên trong.
Vai diễn thay đổi vội, còn chưa có thông qua tập luyện, mà cô và Tề Hạ chưa hợp tác chung lần nào.
Đây tuyệt đối là một thử thách chưa từng có trong lịch sử, cho dù là người có sự tự tin với biểu diễn như cô, cũng không dám chắc chắn hiệu quả của buổi diễn trên sân khấu ngày mai.
Không may có người không theo được nhịp diễn, rất có khả năng sẽ trở thành tai nạn hiên trường.
Địa vị của Tề Hạ trong giới điện ảnh cao hơn Lương Tâm Thiên, hơn nữa diễn xuất của cô ấy được công nhận là rất tốt, không may làm hỏng buổi diễn, sẽ không có ai nói Tề Hạ, mà cô sẽ là mục tiêu công kích.
Đến lúc đó, đừng nói cô vào làng giải trí, chắc con đường sự nghiệp của cô trong giới kịch nói cũng sẽ kết thúc.
Mỗi lần như vậy, Lương Tư Tư đều không thể không cảm khái mưa kế của Lương Tâm Thiên dùng thật tốt.
Lương Tâm Thiên có thể vì bệnh mà rút khỏi cuộc thi, mà nỗ lực trước đây của cô sẽ vì vậy mà phí hoài, cho dù là làm theo cách cứu vớt mà đạo diễn Tần đưa ra, cũng tồn tại mối nguy hiểm.
Cho nên nói, Lương Tâm Thiên muốn đưa cô vào đường cùng.
- Cháu biết, cháu tiếp tục tham gia cuộc thi.
Sau khi nghĩ tới mọi hậu quả, Lương Tư Tư vẫn gật đầu, đồng thời không quên cảm ơn ý tốt của Tần Truyền Minh,
- Cảm ơn đạo diễn Tần.
Dù sao, nếu như đạo diễn Tần không giúp cô giành lấy, đồng thời nhờ Tề Hạ đến cứu vớt cảnh quay, có khả năng cô sẽ trở thành nhân vật để "tế trời" trong tiết mục.
Lương Tâm Thiên tính kỹ như vậy, cô đương nhiên không thể làm theo ý cô ta được.
Không phải vì hiếu thắng, mà là cô hiểu, cuộc đời của bản thân phải do bản thân nắm giữ.
Con đường biểu diễn, là con đường cô kiên định không rời đi, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, hay là một rừng gai, cô đều không oán không hận.
Trong mắt cô có ánh sáng lấp lánh, không phải kiên cường, mà là quyết định sau khi đã suy nghĩ kỹ càng.
Đem theo sự tự tin và kiên định, tự hiên làm cho người khác tin tưởng.
Đạo diễn Tần gật đầu, đứng dậy chỉnh sửa trang phục, giọng điệu tốt lên không ít:
- Tối ngủ sớm một chút, ta chờ đợi phần biểu diễn ngày mai của cháu.
Cô đang muốn đáp lới, Tần Truyên Minh lại khưng lại, mà sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, khuyên bảo nói:
- Ta khuyên cháu nói chuyện xảy ra hôm nay với nha đầu nhà họ Tô, theo ta thấy, Lương Tâm Thiên khả năng còn có bước tiếp.