Ta vô tình đi ngang qua nghe thấy hắn và Triệu Dần Chi đang bàn chuyện ngân khố cứu trợ vô cớ biến mất. Vì hiếu kỳ nên ta cũng nán lại nghe thêm vài câu.
Lộc Lăng đại hạn, mùa màng thất bát, triều đình quyết định phát ngân khố và lương thực cứu nạn, nhưng vận chuyển được nửa đường thì biến mất.
Tiêu Cảnh Can phái người đi điều tra, song mãi vẫn chưa có tin tức gì. Vì vậy, hắn mới quyết định cải trang vi hành, tự mình đến Lộc Lăng xem xét tình hình.
Hắn lấy lí do có bệnh, từ chối không gặp bất cứ ai, đến đêm khuya sẽ rời hoàng cung với Triệu Dần Chi.
Đúng lúc ấy Hàn quý phi tới tìm ta, ta bèn nói chuyện ấy cho nàng rằng Triệu công công đến Lộc Lăng một mình.
Khuôn mặt biến sắc, nàng nắm chặt tay ta, hỏi: "Hắn đến Lộc Lăng làm gì?"
Sao nàng lại kích động đến vậy?
Ta lắc đầu, nói: "Nô tỳ không biết, hình như bệ hạ lệnh cho Triệu công công đến đó."
Hàn quý phi còn chưa đeo đồ trang sức, chỉ bới tóc lên vội vã đến Chính Nguyên điện.
Còn chưa đến bậc tam cấp, nàng đã bị thị vệ ngăn lại.
Trong điện văng vẳng tiếng ho khan, sau đó có ngự y đi ra nói với nàng mấy câu. Mặc dù trên khuôn mặt nàng hiện rõ ba chữ không bằng lòng, nhưng nàng vẫn phải đi về.
Hôm sau, Vệ Vân Trung cũng rời hoàng cung.
Thành thử câu chuyện lại trở nên thú vị.
Không biết vì sao mà Hàn quý phi đâm ra lo nghĩ, cả ngày thấp thỏm không yên. Tất nhiên như thế cũng có nghĩa là nàng sẽ không phiền đến ta nữa.
Ngày thứ 3 Tiêu Cảnh Can rời khỏi hoàng cung, ta cũng xuất cung trong đêm.
May mà có miếng ngọc bội của Triệu Dần Chi nên ta mới có thể xuất cung dễ dàng như vậy.
Đường đến Lộc Lăng xa xôi, ngựa có chạy nhanh cũng phải mất mười ngày, không biết Vệ Vân Trung có đuổi kịp họ không.