Trương mỹ nhân ngày ngày buồn bã u sầu, ăn không ngon miệng, thường phải dùng thuốc bổ, cả người sắp trở thành cây thuốc.
Quả cây hồng trong viện lại chín rồi.
Trương mỹ nhân thích ăn hồng, ta bèn trèo lên cây hái cho nàng.
Cây hồng cao hơn bờ tường nhiều, đứng trên cây, có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Khi nhìn ra, ta trông thấy người đàn ông khiến Trương mỹ nhân ngày nhớ đêm mong kia.
Thật là hiếm thấy.
Đi theo sau Tiêu Cảnh Can chỉ có một mình Triệu Dần Chi.
Hai nha đầu dưới gốc cây hỏi vọng lên: "Thanh tỷ tỷ, sao tỷ không hái đi?"
Ta nhìn xuống dưới, cảnh này như lật lại cảnh cũ. Chỉ là, năm ngoái người trên cây là Trương mỹ nhân, còn ta vẫn là một nha đầu giặt giũ y phục.
"Ta hái liền đây."
Người kia đã đi đến cổng, nhưng lại không vào mà nhìn lên trên cây.
Nếu y đã không muốn ai biết thì ta cũng giả vờ như không thấy.
"Thanh tỷ tỷ, liệu nương nương có ăn không?"
Ta hái đầy một giỏ hồng, nói: "Có."
Ta buộc quai giỏi vào dây thừng để thả xuống, lúc này, y cũng đi vào.
Khi nhìn thấy y, ta hơi hoảng nên bị trượt chân rơi xuống.
Triệu Dần Chi phi thân nhảy lên, đỡ trọn được người ta.
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, vẫn đang ngây người nhìn Triệu Dần Chi, y khẽ cau mày, khiển trách: "Trước mặt bệ hạ còn ra thể thống gì nữa."
Ta lập tức lùi lại vài bước rồi quỳ xuống, các cung nhân cũng quỳ xuống.
"Nô tỳ tham kiến bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội."
Tiêu Cảnh Can tiến lên, nhìn ta chằm chằm, lát sau nói: "Người có thể khiến cho Triệu Dần Chi ra tay cứu giúp, ngươi là kẻ thứ nhất."
Ta vội vàng nói: "Xin bệ hạ thứ tội, nô tỳ biết sai rồi."
Hắn nói: "Đứng lên đi."
"Ngươi tên là gì?"
Đây là lần thứ hai hắn hỏi tên ta.
Ta nói: "Nô tỳ tên Bạch Thanh."
Khi Trương mỹ nhân thấy Tiêu Cảnh Can, mặt mày xanh sao bỗng lại có thêm sức sống, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng nàng lại không dám khóc. Dẫu sao nàng cũng không còn là nàng mỹ nhân có thể ghé vào lòng hoàng thượng nũng nịu khi ấy.
Nhìn Trương mỹ nhân như vậy lòng ai cũng cảm thấy chua xót.
Tiêu Cảnh Hàn an ủi nàng đôi câu, nhưng trong ánh mắt lại không có chút dịu dàng.
Quả nhiên là đế vương bạc tình.
Cung nhân đều đã lui khỏi nội điện để hai ngươi lại trò chuyện.
Ta nói với Triệu Dần Chi một tiếng cảm ơn, y cũng khách sáo nói với ta đôi ba câu. Sau một hồi lòng vòng y mới hỏi vào trọng điểm.
Y hỏi có phải là ta từng hầu hạ phế hậu không.
Quả nhiên là y.
Ta nói: "Nô tỳ từng may mắn được hầu hạ nương nương 3 năm, tiếc là ông trời không có mắt, khiến nương nương..."
Nước mắt lăn trên khuôn mặt ta, y thấy vậy thì đưa khăn tay cho ta, nói: "Cô nương xin nén bi thương."
Trước khi đi, Triệu Dần Chi tặng cho ta một miếng ngọc bội, bảo ta nếu có chuyện gì thì cầm miếng ngọc bội ấy đến tìm y.
Ta nhận lấy nhưng cũng không hỏi y vì sao lại giúp đỡ ta, y cười nói: "Cô nương là người thông minh."
Ta hành lễ với y, nói: "Đa tạ công công."
Ngước nhìn cây hồng trong viện, ta hơi hốt hoảng, nếu như hôm nay Triệu Dần Chi không đỡ được ta, làm sao ta có thể đi bước tiếp theo đây.