Hôm ấy Trương đại nhân vào cung thăm nàng, Trương mỹ nhân hoảng hốt, cho tất cả cung nhân lui ra ngoài, chỉ còn Trương đại nhân và tên thái giám ông ấy dẫn theo.
Trương mỹ nhân gọi ta đến, nói với ta chuyện nàng đã có thai và bắt ta thề độc sẽ không nói cho bất cứ ai.
Cô ấy không tin người khác, tất nhiên cũng sẽ không tin ta.
Sở dĩ cô ấy nói cho ta là bởi vì thường ngày ta không hay lắm lời, biết tiến biết lùi.
Ta hứa với nàng. Sau đó, ta thường xuyên lén đến ngự y phòng lấy thuốc cho nàng.
Trương đại nhân sắp xếp một tên tiểu thái giám vào phòng ngự y để tên ấy chuyên đến bắt mạch cho Trương mỹ nhân.
Trong hậu cung, Hàn quý phi một tay che trời, nàng không cho phép bất cứ nữ nhân nào sinh con cho hoàng thượng trước nàng. Tất nhiên Trương mỹ nhân có biết, nhưng vì đứa con, nàng không quản được hết bấy nhiêu chuyện.
Mỗi ngày Trương mỹ nhân đều sống trong nơm nớp lo sợ. May mà hoàng thượng có mỹ nhân mới nên không đến Hạm Đạm viện, nếu không đứa con trong bụng nàng cũng khó mà che giấu được.
Năm tháng sau, bụng Trương mỹ nhân đã nổi rất rõ.
Cả ngày nàng hoảng loạn không yên, ban đêm thường xuyên giật mình tỉnh giấc, hỏi ta đứa bé có còn không.
Cuối cùng, Trương mỹ nhân vẫn quá yếu ớt, nàng không bảo vệ được đứa bé.
Nàng vì quá sợ hãi đâm ra tinh thần không ổn định, một lần bị ngã, đứa trẻ không còn nữa.
Chuyện nàng sảy thai khiến các cung phi tần hoảng hốt, còn kinh động đến cả Tiêu Cảnh Can.
Hắn nổi giận đùng đùng đập nát bát thuốc bổ, không biết là tức giận vì cốt nhục của mình không còn hay là vì Trương mỹ nhân đã giấu hắn.
Sau khi Tiêu Cảnh Can đi rồi, Hàn quý phi đến.
Khi thấy ta, nàng hơi kinh ngạc, hỏi: "Ngươi đã ra khỏi lãnh cung rồi sao?"
Ta cúi đầu: "Bẩm nương nương, nô tỳ đã rời lãnh cung."
Nàng cười nhạo: "Ngươi bò cũng nhanh đấy."
Sau khi nàng châm chọc, chế giễu Trương mỹ nhân vài câu thì rời đi, trước khi đi, nàng hỏi tên của ta.