Đến rồi? Tiêu Vi ngừng thở, cầm chiếc điện thoại sập nguồn như vũ khí, không muốn ngồi chờ chết.
"Nếu như đến rồi thì tính một quẻ trước đã." Chung Ngôn lật cổ tay trái qua lại, chỉ nghe thấy tiếng của những đồng xu khi va chạm vào nhau, rời khỏi chỉ đỏ trượt vào trong tay y. Y khẽ lật bàn tay, đồng tiền xếp thành một hàng thẳng tắp trên lòng bàn tay của y, sau đó dùng ngón tay phải lần lượt chạm vào bề mặt của chúng để phán đoán âm dương.
"Âm, âm, âm, âm, dương, âm." Chung Ngôn lầm bầm, "Địa Thủy Sư, Khôn thượng Khảm hạ*."
(*) Địa Thủy Sư, còn gọi là quẻ Sư (:|:::: 師), là quẻ số 07 trong Kinh Dịch. Nội quái là (:|: 坎) Khảm hay Nước (水). Ngoại quái là (::: 坤) Khôn hay Đất (地).
Trong đoán quẻ, quẻ này có nghĩa là sự đấu tranh, tranh cãi, bất hòa, khó khăn, rắc rối và hỗn loạn. Cách duy nhất để đạt được bước ngoặt mỹ mãn là nghiêm túc tiếp tục đi theo con đường chân chính và đúng đắn.
"Có nghĩa là sao?" Tiêu Vi đặt hết hi vọng vào quẻ này, người kiên quyết theo chủ nghĩa duy vật đã hoàn toàn bị đảo lộn sang một mặt khác.
"Yên bình cũng chỉ là tạm thời, phía sau còn có rất nhiều nguy hiểm, phải xem nên lựa chọn như thế nào, chọn đúng thì mới có đường sống." Chung Ngôn không biết quẻ lúc này là tốt hay xấu, "Hình như có người..."
Y khựng lại.
Môi Tiêu Vi run rẩy: "Có người... Làm sao vậy?"
Chung Ngôn lật cổ tay trái, sáu đồng tiền trở lại vị trí cũ, xâu thành một chuỗi trên cổ tay y. Y ngẩng đầu, nhìn thấy một cái bóng ẩn núp trên tàng cây, "Người đến không tốt."
Áo khoác lông dài màu trắng, quần jeans, không biết Hà Vấn Linh đã núp ở đó bao lâu, bổ nhào về phía Chung Ngôn!
Chung Ngôn nhẹ nhàng giơ tay lên chắn trước mặt mình, không ngờ cô ta lại lén lút trốn ở trên kia, nhưng bây giờ đâu còn trốn được nữa. Cái bóng màu trắng đã lóe lên trước mắt, Chung Ngôn định mở đạo tràng một lần nữa nhưng không còn đủ sức xoay sở.
"Chạy mau!" Ngay sau đó, y liền bị Tiêu Vi đẩy mạnh ra.
Chung Ngôn bị đẩy về phía sau, trơ mắt nhìn Hà Vấn Linh "lả lướt" đến bên cạnh Tiêu Vi, cách cô ta rơi xuống vô cùng quái dị, giống như đang bò ngược trên cành cây với tốc độ cực nhanh, sau đó đặt một tay lên bụng Tiêu Vi.
Tiêu Vi chết chắc rồi, không có cách nào cứu nổi cô ấy nữa, đây chính là suy nghĩ duy nhất của Chung Ngôn vào lúc này.
Đừng nói chi Chung Ngôn, Tiêu Vi cũng nghĩ như vậy, đến cả nháy mắt cô cũng chẳng kịp nháy.
Ngay khi cả hai đều đã nhận định cái chết chắc chắn, Hà Vấn Linh đột nhiên bị văng ra giống như đã chạm phải một cái chốt nào đó. Cô ta văng ra ngoài, lưng đập mạnh vào thân cây sau lưng, Chung Ngôn nhìn thấy đầu cô ta đập ngửa ra phía sau, nghe thấy âm thanh va chạm giữa hộp sọ và thân cây cứng cáp.
Cộp!
Sau tiếng động này, Hà Vấn Linh không động dậy được nữa, cơ thể trượt xuống theo thân cây, chậm rãi ngã ngồi xuống gốc cây.
Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Chung Ngôn chỉ đứng cách cô ta hơn hai mét, suy nghĩ của y trong một giây cuối cùng vẫn là về cái chết không thể tránh khỏi của Tiêu Vi, nhưng y không thèm lãng phí thời gian để ngạc nhiên, đứng dậy đi về phía Hà Vấn Linh. Ai ngờ vừa bước đi, cảm giác buồn nôn lại ập đến, y vội nuốt cục máu đang nhúc nhích vào lại trong dạ dày, tiếp tục đi về phía Hà Vấn Linh.
Hà Vấn Linh nhắm mắt giống như đang thiếp đi. Chung Ngôn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay đặt lên cổ của cô ta dò mạch.
"Anh chạm vào cô ấy như thế... Không sao chứ?" Tiêu Vi sợ hãi hỏi, khi nãy đẩy Chung Ngôn đi, cô đã dùng hết can đảm rồi.
"Cô ta ngất rồi." Chung Ngôn đã chạm được mạch, "Đến đây mau, giúp tôi!"
Giúp ư? Chân Tiêu Vi còn mềm nhũn, lảo đảo bước tới: "Giúp như thế nào?"
"Cởi quần áo của cô ta ra đi! Có thể cởi bao nhiêu thì cởi!" Chung Ngôn bắt đầu ra tay, khóa kéo của chiếc áo khoác lông trắng vừa được kéo xuống, chỉ thấy bụng của Hà Vấn Linh dần nhô lên. Tuy rằng Tiêu Vi không rõ vì sao phải làm như vậy nhưng vẫn bắt đầu cởi giày Hà Vấn Linh, lúc ngẩng đầu lên lại, Chung Ngôn đã cởi áo khoác của Ha Vấn Linh ra.
Phần bụng vốn bằng phẳng đột nhiên mọc thêm một khối u to cỡ trái bưởi, thậm chí nếu nhìn kĩ sẽ nhìn ra được đó là một cái sọ người.
Bị nhập lâu quá, cơ thể đã bắt đầu thay đổi rồi, Chung Ngôn lấy một con dao gỗ từ trong ống tay áo ra, tay trái túm lấy cái đầu người kia, ngón cái chọc vào hốc mắt của nó. Khối u sọ người phát ra tiếng kêu chói tai, giống như tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ không muốn rời xa mẹ nó, bướu thịt cũng bắt đầu biến đổi, bốn cục thịt lồi ra từ phần da thịt của Hà Vấn Linh.
Nó sắp mọc tay chân rồi! Chung Ngôn không lãng phí thời gian, cắm thẳng dao gỗ vào đỉnh đầu của sọ người, gắng sức xoay cổ tay ngoáy một cái, tiếng khóc đã chói tai nay càng chói hơn, như thể thứ y giết chính là một đứa trẻ sống sờ sờ. Tay trái của Chung Ngôn lại chuyển động, vặn khối u sọ người nửa vòng rồi bứt sống nó ra.
Phần kết nối với bụng của Hà Vấn Linh vẫn chưa bị cắt rời, cho nên cũng kéo theo da thịt của cô ta lên. Thịt lồi phát triển rất nhanh, đã mọc thêm ngón tay và ngón chân. Chung Ngôn không chậm trễ nữa, rút dao ra, dùng dao cắt vào chỗ nối, lưỡi dao tuy không bén nhưng lại nhanh đến kinh ngạc, song khối u sọ người bị cắt ra đã lập tức trở thành một thứ đen thui như cục than cháy trong tay Chung Ngôn.
Khối u bị cắt ra, trên người Hà Vấn Linh cũng có thêm một miệng vết thương to bằng chén cơm, dù không sâu nhưng da đả bị cắt rách một mảng. Tiêu Vi vẫn chưa dừng hành động cởi đồ cô ta, Chung Ngôn không bảo cô dừng cho nên cô không dám dừng, chỉ sợ mình phá hỏng bước nào đó trong quá trình đuổi quỷ.
"Cởi sạch đi, ném quần áo của cô ta đi xa vào, rồi đắp áo khoác của cô lên cho cô ta." Chung Ngôn đứng dầy, cái sọ người vẫn tiếp tục phát triển, ngũ quan đã xuất hiện. Lúc này, trong bụng y phát ra một tiếng "òm ọp", xúc tu mềm mại tìm đúng cơ hội thò ra ngoài, dò về hướng tiếng khóc phát ra.
Khối u sọ người đột nhiên ngừng khóc.
Chung Ngôn nở nụ cười, giờ cơm vừa đến, ma quỷ lầm than.
Tiêu Vi còn chẳng ngẩng đầu lên, dùng đôi tay run rẩy lột sạch đồ Hà Vấn Linh, đến đồ lót cũng không chừa. Tới nước này rồi thì ai còn lo lắng chuyện riêng tư nữa chứ, còn sống là được. Cuối cùng, cô cởi áo khoác lông của mình ra trùm lên người Hà Vấn Linh, chỉ không biết làm như vậy có thể giúp cô ta đỡ lạnh hơn hay không thôi, nói không chừng còn chưa thoát khỏi Sát mà đã chết vì lạnh rồi. Đợi đến khi xốc lại tinh thần xong, cô mới nghe thấy được tiếng nhai nuốt trên đầu mình.
Cô ngẩng đầu lên, thấy Chung Ngôn đang cầm cái đầu người không ngừng giãy giụa kia gặm cắn, máu đỏ tươi dính đầy trên miệng y, có vài giọt còn văng lên đuôi mắt, trông y như yêu ma quỷ quái.
Vào thời khắc này Tiêu Vi đã chẳng còn cảm thấy sợ hãi nữa, cô cứ thế nhìn Chung Ngôn ăn, thế nhưng mùi tanh liên tục xộc tới khiến cho cô buồn nôn, cái đầu kia đã không còn phát ra tiếng từ lâu, trở thành miếng thịt nát trong miệng Chung Ngôn rồi, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng nhai xương. Một thứ dơ bẩn như vậy mà lại trở thành đồ ăn ngon trong mắt của Chung Ngôn, y ăn rất sung sướng, có lúc còn cười tủm tỉm, hai mắt cong lên như đang thưởng thức.
Hai tay đều là máu tươi và thịt vụn, Chung Ngôn liếm sạch sẽ đến từng kẽ ngón tay, lúc này mới thỏa mãn, lau tay vào áo mình.
"Cô sợ tôi à?" Lau tay xong, Chung Ngôn lau máu trên miệng mình.
Bất ngờ thay, Tiêu Vi lắc đầu, "Anh... Lại ăn một con ác quỷ sao?"
"Ác quỷ?" Chung Ngôn xoa bụng đáp, "Không phải quỷ, chỉ là thứ nhập vào người rồi lớn lên thôi. Nếu như ăn ác quỷ dễ đến thế, tôi cũng sẽ không ôm cái bụng đói lang thang lâu như vậy. Đã cởi hết quần áo của Hà Vấn Linh chưa?"
"Cởi hết rồi." Tiêu Vi lạnh đến nỗi phải ôm lấy hai tay mình.
"Vậy là được rồi." Chung Ngôn gật đầu, Hà Vấn Linh nằm dưới đất, mặt mũi trắng bệch, "Vật mà người bị nhập mặc trên người đều có hơi quỷ, nếu như không mau chóng thay ra thì sẽ không tốt."
Hóa ra là vậy... Tiêu Vi im lặng vài giây, "Vậy vì sao cô ấy đụng tôi một cái thì..."
"Chứ không phải là vì liên quan đến bát tự sao? Mạng của cô không cận với ma quỷ à?" Chung Ngôn lầm bầm, xoay người bắt lấy cổ tay của Tiêu Vi, tất cả mọi chuyện khả nghi đều hướng về phía cô, nhưng bây giờ y không tính ra được gì.
"Cô sinh ngày tháng năm nào?" Chung Ngôn hỏi lại.
Tiêu Vi không hề nghĩ ngợi, nói rõ cho y biết.
"Không có gì đặc biệt hết..." Chung Ngôn nhắm mắt lại tính, "Chẳng lẽ trên người cô có pháp khí?"
"Không có mà, lần này tôi ra ngoài... Thật ra là để tự tử, trên người chỉ có mỗi một cái điện thoại, còn có chứng minh thư nữa, anh muốn xem không?" Tiêu Vi lấy chứng minh thư trong túi quần ra.
"Tự tử? Vì sao lại tự tử?" Chung Ngôn không kiểm tra chứng minh thư, "Cô không sợ cha mẹ đau lòng sao?"
"Bọn họ... Đã mất từ lâu rồi." Tiêu Vi nói rõ đầu đuôi góc ngọn, "Tôi được một tay bà ngoại nuôi lớn lên."
Chung Ngôn hỏi nhỏ: "Bà ngoại của cô có chỗ nào kì lạ không?"
"Chỗ nào kì lạ hả... Hình như là không có." Tiêu Vi lắc đầu, "À, khi tôi còn nhỏ... Có một chuyện làm cho tôi rất sợ hãi."
"Nói mau." Chung Ngôn hối cô.
Tiêu Vi nhớ lại: "Năm đó tôi còn học tiểu học, lớp ba, vừa mới chuyển vào nhà mới cùng bà ngoại. Tòa nhà đó rất cũ kĩ, chúng tôi ở trên tầng cao nhất, ngày nào tan học về nhà tôi cũng đều thấy sợ, bởi vì trong hành lang không có đèn cảm ứng. Tòa nhà này cũng rất kì quái, ánh sáng mặt trời luôn không chiếu tới nó, trong hành lang vô cùng u ám, dù là mùa hè cũng không nóng. Vào ở không bao lâu thì bà của tôi bắt đầu sơn lại cửa."
"Sơn cửa?" Chung Ngôn khó hiểu.
"Đúng vậy, dùng sơn sơn lại cửa." Tiêu Vi giải thích, "Cánh cửa đó vốn có màu sáng, bà ngoại nói màu này không đẹp rồi sơn nó lại thành màu đỏ tươi, nhìn mà rợn hết cả người. Bà tôi mở một cửa hàng may dưới lầu, thường xuyên bận rộn đến khuya, bình thường tôi đều ở trong nhà làm bài tập, để đèn đợi bà về nhà. Có một buổi tối nọ..."
Nói đến đây, Tiêu Vi ngừng một chút.
"Một buổi tối nọ, tôi đang làm bài," Dường như Tiêu Vi đã biến trở lại thành cô bé nhát gan kia rồi, "Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng nhỏ lắm, rất nhỏ. Trời thì tối rồi, tôi không dám mở cửa cho nên mới hỏi ngoài cửa là ai. Hỏi cả buổi trời cũng không ai trả lời. Tôi sợ lắm, định gọi điện thoại cho bà ngoại gọi bà về nhà, nhưng lúc ấy tiếng gõ cửa lại vang lên, ngoài cửa là giọng của bà ấy."
" "Tiểu Vi mở cửa", bà nói như thế đấy, nhưng mà tôi không dám mở, bởi vì chùm chìa khóa duy nhất trong nhà đã bị bà đem đi rồi, không có chuyện bà không vào được. Tôi không đáp, người ngoài cửa vẫn gõ, cứ gọi tên tôi mãi bằng giọng của bà ngoại."
"Lúc sau tôi lo bà ngoại không vào được thật bèn len lén đi ra cửa nhìn vào mắt mèo, không hề phát ra một tiếng động nào. Ngoài cửa tối quá nên tôi không nhìn rõ mấy, nhưng trông bóng dáng thì người ngoài cửa đúng là bà ngoại của tôi, kiểu tóc kia, cả quần áo trên người..."
"Rồi cô mở cửa à?" Chung Ngôn vội hỏi.
"Không có, tôi sợ ngất luôn." Vẻ mặt Tiêu Vi đờ đẫn, "Bởi vì bà ngoại tôi đứng xoay lưng gõ cửa, bà nhìn về phía hành lang, thứ tôi thấy được là lưng của bà. Sau đó tôi tỉnh lại ở trên giường, bà ngoại nói là do tôi đọc sách quá sức, ngủ quên rồi nằm mơ thôi. Từ nhỏ tôi đã nhát, không dám nghĩ nên đành tin là mình nằm mơ thật..."
"Không đâu, có khả năng bà ngoại cô cũng là Mã Tiên đấy." Bỗng nhiên Chung Ngôn cắt lời cô, có lẽ đây chính là mấu chốt, "Có lẽ ngày hôm đó cô đã nhìn thấy Nhị thần của bà mình."
Tiêu Vi ngạc nhiên: "Thật sao?"
"Cho nên bà ấy mới không làm hại cô." Chung Ngôn suy nghĩ một chút, "Bà ngoại cô sơn cửa là vì chuyển vào nhà mới có thần giữ cửa, phải làm dấu đỏ che mắt để thần giữ cửa không nhìn thấy được. Thế nhưng Nhị thần của bà ấy vẫn bị ngăn lại, không thể về cho nên mới bảo cô mở cửa."
Lồng ngực trở nên bồn chồn, Chung Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Bản thân Mã gia đã ít đệ tử, trong Sát lại xuất hiện một Lương Tu Hiền, rồi cả con cháu của Mã Tiên nữa, tuyệt đối không phải là tình cờ. Khi y định hỏi lại thì có người tới gần từ hướng tây bắc, lúc này Chung Ngôn không chút do dự mở thủ ấn: "Mở!"
Sương mù dày đặc phủ xuống lần nữa, song phạm vi nhỏ đi rất nhiều.
Vì sao lại nhỏ đi nhiều như vậy? Chẳng lẽ là nó có liên quan đến tinh lực của mình, hay là do lần trước đã sử dụng đạo tràng trong thời gian dài, bây giờ không chống đỡ nổi nữa? Chung Ngôn bịt chặt mũi miệng, đi vài bước đến ranh giới của đạo tràng, nhìn thấy người đi đến chính là Lưu Giang và Trương Đào.
Đang định tìm bọn mày, bọn mày lại tự mò đến, Chung Ngôn liếm môi, cơn đói của ác quỷ lòng tham không đáy vĩnh viễn không thể dứt. Thứ trong bụng cũng bắt đầu phấn khích theo cảm giác thèm ăn của y, dạ dày nhúc nhích mấy lần, cái đầu người vừa ăn đã bị tiêu hóa hết sạch.
Lưu Giang và Trương Đào đã chạy hồi lâu, khắp nơi đều có người chết, đến khi bọn họ cho rằng trong Sát này chẳng còn người nào may mắn sống sót nữa thì nhìn thấy bên này có bóng người. Chạy đến gần thì nhìn thấy một người là Tiêu Vi, người còn lại là...
Chung Ngôn!
Ha người sững sờ rồi cùng lúc giơ súng lên.
"Vậy mà mày lại không chết!" Phản ứng đầu tiên của Lưu Giang là xác sống dậy rồi, Trương Đào càng chẳng nể nang gì, bóp cò trong nháy mắt, chốt bắn bật về phía thuốc súng khiến nó phát nổ, viên đạn vàng ròng bị bắn ra ngoài một lần nữa.
Sợ không? Đương nhiên là sợ rồi, đạn vàng có thế lấy mạng mình, nhưng có ác quỷ trợ lực, lần này Chung Ngôn không trốn tránh nữa, viên đạn kia bắn vào đạo tràng của y lập tức bị rơi xuống đất.
"Còn muốn giết tao nữa à?" Chung Ngôn nhìn bọn họ, nghiêng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên, "Ấy chà, hình như bây giờ hết tác dụng rồi ha?"
"Rốt cuộc mày là ai!" Lưu Giang dừng động tác chuẩn bị bóp cò lại.
"Tao còn đang định hỏi bọn mày đây, bây giờ bọn mày có còn là người không?" Chung Ngôn đảo mắt lướt qua khuôn mặt bọn họ.
"Sương mù là do mày thả ra sao?" Trương Đào quan sát lớp sương mù dày đặc không nhìn xuyên được, hình như màn sưuong này có thể bảo vệ người ở bên trong.
"Mày cho bọn tao vào trong, bọn tao sẽ nói hết cho mày nghe!" Lưu Giang nói, để bày tỏ thành ý còn ném bỏ cả súng.
"À, bọn mày đã giết tao một lần rồi, để tao hỏi, dựa vào cái gì?" Chung Ngôn lui về phía sau nửa bước, trong mũi tràn ngập mùi khói thuốc khiến người ta sặc sụa. Lúc này, sương mù xung quanh phai nhạt đi một chút, từ màn sương dày đặc biến thành một đám sương mờ.
Ở bên kia đám sương, nữ quỹ mặc đồ cưới xuất hiện trở lại, đôi bàn chân nhỏ mang giày thêu uyên ương giẫm trên bờ vai của Trương Đào, đứng ở trên cao nhìn xuống Chung Ngôn, trong tay ả cầm chặt một cái trống lắc da sơn màu đỏ nhỏ cỡ lòng bàn tay.
Rất dễ nhận thấy đây chính là đồ chơi cho con nít.
Trong chốc lát cuồng phong gào thét, dạ dày của Chung Ngôn dường như trở nên hỗn loạn.
==
Chung Ngôn: Đột nhiên cảm thấy dạ dày thiệt khó chịu.
Phi Luyện: Cái gì cũng ăn thì sẽ chỉ hại anh thôi!