• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mình? Tần linh không chỉ đỏ mặt mà cả người sắp thành tôm luộc rồi. Một cô gái vừa qua cửa, còn chưa làm được trò trống gì đã gọi người ta là "phu quân", đây không phải là tác phong của tiểu thư khuê các, mà giống như lưu manh ngoài chợ vậy, "Em gọi lung tung gì đấy?"

"Gọi mình đó, ngồi dậy mau." Chung Ngôn lại nhéo má hắn.

Tần Linh đỏ mặt tía tai, nhưng mà hắn đúng là "phu quân" còn gì, chỉ là có tiếng không có miếng thôi. Hắn lại nghĩ, một người con gái phiêu bạt ở bên ngoài, không ai chăm sóc nhất định là rất sợ hãi, cho nên nàng chỉ có thể dựa vào mình mà thôi,

"Không uống, tôi thấy hơi mệt." Tần Linh giả vờ như mình không có hứng lắm, dù sao thì hắn... Cũng sắp đi rồi.

"Uống xong rồi ngủ tiếp." Chung Ngôn tiếp tục lôi kéo hắn. Không ngờ Tần Linh quyết tâm muốn ngủ thật, nhắm mắt lại rồi là không thèm để ý đến ai nữa, nếu như hắn không bệnh, Chung Ngôn chắc chắn sẽ túm hắn ngồi dậy, nhưng mà cái cơ thể gầy trơ xương này chỉ cần kéo mạnh một cái thôi là tan mất rồi, y chỉ đành mặc kệ hắn ngủ.

Trên bàn hỉ có một cái bình miệng rộng, một cái bình thuốc nhỏ, Chung Ngôn nhẹ nhàng kéo cái bình miệng rộng tới, cởi đồ Tần Linh ra.

Vết mẩn ngứa và vết thương chằng chịt lập tức xuất hiện.

"Hầy." Chung Ngôn dùng muỗng quệt thuốc rồi cẩn thận bôi lên, thật sự không biết mấy năm nay hắn sống như thế nào. Lúc bôi thuốc Tần Linh chỉ hơi cau mày chứ không tỉnh lại, có lẽ chút đau đớn ấy đã sớm trở thành thói quen rồi.

Bôi trước ngực xong, Chung Ngôn buông bình miệng rộng xuống một bên, tiếp tục cởi đai lưng của Tần Linh.

Y đã ngửi thấy mùi máu tươi vô cùng nồng nặc rồi, nó phát ra từ phía dưới. Vừa mới rút đai lưng ra kéo quần xuống, Chung Ngôn đã hít sâu một hơi.

Có rất nhiều vết thương to và sâu có hình dạng như miệng cá ở bên dưới xương sườn và đùi trong.

Lạ thật, nếu như là vết loét do nằm giường lâu ngày thì sẽ không bao giờ xuất hiện ở vị trí này mà phải là sau lưng, ngang lưng và phần mông mới đúng. Mà Tần Linh là người ưa sạch sẽ, cho nên không có khả năng là do ở bẩn gây ra. Lại nhìn những vết mẩn rướm máu trên ngực hắn, Chung Ngôn càng thêm chắn chắn những vết thương này không đơn giản như vậy.

Thế nhưng hiện tại không thể tìm ra được nguyên nhân ngay, chỉ đành phải điều trị trước. Chung Ngôn lau tay rồi dùng ngón tay sờ vào vết thương, da thịt đã bị ăn mòn với độ sâu cỡ bằng một đốt ngón tay rồi, chẳng trách có mùi máu. Cũng may dùng mật heo làm thuốc bôi có thể sinh cơ, chỉ cần bôi thuốc đúng giờ trong vòng một tháng thôi là miệng vết thương đã lành lại rồi.

Đến tận lúc này, Tần Linh mới tỉnh lại vì đau.

Sau khi tỉnh lại thì hắn trở nên hoảng hốt, những vết thương này chỉ có Nguyên Mặc mỗi ngày giúp hắn lau chùi cơ thể mới nhìn thấy. Hắn rất muốn chất vấn Chung Ngôn rằng có phải Nguyên Mặc đã lanh mồm lanh miệng nói cho y biết rồi hay không, nhưng mà hắn đã đau đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng mấp máy bờ môi đã trắng bệch.

"Bị thương đến mức này, vì sao lại không gọi thầy lang?" Bây giờ Chung Ngôn không chọc tức hắn nữa, "Mùi máu tươi nồng như vậy, anh không tự ngửi thấy được sao?"

Giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống trán, cũng may trên người vẫn còn một cái khố, nếu không Tần Linh sẽ vô cùng xấu hổ, "Không cần em quan tâm."

"Không cần tôi quan tâm thì tôi cũng quan tâm rồi, ráng nhịn thêm chút nữa đi." Chung Ngôn vuốt ve phần bụng của hắn, "Đau thì nói tôi làm nhẹ hơn."

"Nó vốn... Không có đau." Tần Linh cắn chặt răng mình, rất muốn bảo Chung Ngôn dừng lại nhưng đã đau đến nỗi run bần bật. Mùi máu tanh lan ra giữa hai người, mồ hôi không chỉ xuất hiện trên trán Tần Linh, mà nó cũng đã tụ lại không ít trên trán của Chung Ngôn, thoắt cái bọn họ không nói thêm gì nữa, Tần Linh chỉ nhìn, nhìn người này... Người con gái duy nhất thân cận với mình.

Nàng thật sự rất kì lạ. Không biết là mọi cô gái trên đời này đều như vậy, hay chỉ có nàng là như vậy thôi.

Mười miệng vết thương lớn nhỏ đã được bôi thuốc xong, thuốc trong bình cũng đã dùng được gần nửa, Chung Ngôn chỉnh đốn lại quần áo cho Tần Linh, vốn còn định hỏi xem hắn có muốn uống canh hay không, nhưng nhìn khuôn mặt đau đớn trắng bệch ra kia thì y biết mình không cần phải hỏi nữa, "Ít nhất cũng phải chữa lành những vết thương này trước đã chứ, da mặt mỏng thì được ích lợi gì đâu? Đau thì cũng do anh chịu thôi."

"Cũng không đau lắm." Tần Linh lén lút kéo chăn lên, đây là lần đầu tiên hắn bị con gái thấy khố.

"Ờ ờ ờ, anh không đau, tôi xem thường cậu chủ Tần rồi." Chung Ngôn lại nở nụ cười nhẹ nhàng, "Ngủ tiếp đi, ngủ dậy rồi ăn trưa."

Tần Linh thật sự muốn ngủ một giấc, bình thường hắn cũng mệt cả ngày lẫn đêm như vậy, hôm nay lại không bị mệt mỏi quấy rầy nữa. Bôi thuốc rồi, ngực không còn ngứa, miệng vết thương cũng không đau, hắn nhìn Chung Ngôn lần nữa, giọng điệu đã bớt đối chọi gay gắt hơn: "Lúc nãy, cảm ơn em."

"Không cần cảm ơn." Chung Ngôn đứng dậy thả màn xuống, dây thừng giữ mạng vẫn còn đó, "Đúng rồi, thuốc mà tôi vừa bôi cho anh có một ít bột thuốc mê, e là anh sẽ ngủ thêm mấy canh giờ nữa mới tỉnh lại, sau khi anh tỉnh lại, kẻ mà tôi muốn giết có lẽ đã giải quyết xong rồi, nhưng nếu như tôi cũng không đối phó được, chỉ có thể nói mạng của anh cũng nên kết thúc ở đây thôi."

Y còn chưa dứt lời, Tần Linh đã chìm vào giấc ngủ rồi. Chung Ngôn thừa biết hắn không thể gắng gượng đến lúc y nói xong, cùng lắm chỉ nghe được đến câu "Không cần cảm ơn" của y thôi, mà đây cũng là kết quả mà y mong muốn.

Người đọc sách đều sạch sẽ, không cần phải biết hai tay y nhuộm máu, ngủ là tốt rồi.

Bây giờ chính là lúc hành động, chỉ sợ là người cần hiện hình đã chuẩn bị ra tay. Chung Ngôn đi ra bàn hỉ đốt ba nén nhang trước, đợi đến khi ba nén nhang cháy được một nửa, y dựa vào đường uốn lượn của tro nhang tính một dấu hiệu, tính ra được điềm lành. Rời khỏi phòng ngủ, bước ra ngoài cửa, trước mặt vẫn là rừng trúc xinh đẹp, là thảm cỏ rậm rạp như ao sâu, thế nhưng tất thảy trong mắt Chung Ngôn đều có thêm một tầng hơi thở của quỷ.

Trong cỏ này, có thứ gì đó đang lẩn trốn.

Sân trong viện của Tần Linh rất lớn, nhà tựa phía nam hướng về phía bắc, sau rừng trúc phía bắc còn có hòn non bộ. Có lẽ vì Chung Ngôn thường hay đi chỉnh phong thủy cho người ta, cảm thấy khoảnh sân trong này vừa đẹp nhưng cũng vừa kì lạ. Có núi ắt phải có nước, nhưng nước của nơi này nằm ở đâu?

Nước sinh vạn vật, ai đó đã cố tình cắt đứt sự sống trong viện này.

Cỏ dại bắt đầu lung lay, nhưng không phải vì bị gió thổi bay, tiếng rì rào vang lên lấn át cả âm thanh của lá trúc. Chung Ngôn bấm tay tính toán, lo rằng trong viện này có Ương sát.

Ương sát là sát khí ngũ hành người ta để lại sau khi chết đi, sát khí này đi đến đâu sẽ khiến con người ở đó dễ dàng mắc bệnh. Y xoay về phía đông: "Ngày Nhâm Dần, mắc bệnh lạ, đêm không thể ngủ, ăn không ngon miệng. Sát lên cao một trượng một xích, rơi đến tận trời đông nam."

"Mợ à, mợ ở đây làm gì đấy?" Ở trong bụi cỏ dại phía đông, Tiểu Thúy bỗng nhiên đứng dậy.

Chung Ngôn sờ đốt ngón tay, "Hóa ra là con à, con ở đây làm gì?"

"Con đi tiểu." Mặt Tiểu Thúy không có biểu cảm gì, "Con định đến nhà xí, nhưng mót quá không đi kịp cho nên tiện đi ở đây luôn. Mợ đừng trách tội con nha."

"Không trách con, chỉ là bụi cỏ này rậm rạp như vậy, con không sợ..." Chung Ngôn chậm rãi xoay qua chỗ khác, ánh mắt lướt sang ống tay áo của Tiểu Thúy, "Gặp quỷ sao?"

Tiểu Thúy không có phản ứng gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ, bụi cỏ cao ngang eo cô bé đung đưa không ngừng, nhưng ống tay áo màu tím nhạt thì lại không động đậy chút nào.

"Còn phải nói, mày chính là quỷ mà?" Chung Ngôn cười hỏi, bụng reo lên rồn rột.

"Mợ đừng đùa mà, con sợ quỷ nhất đó." Bỗng nhiên Tiểu Thúy nở nụ cười, nâng tay phải lên chỉ về phía sau lưng Chung Ngôn, "Mợ xem, rõ ràng cậu cả mới là quỷ."

Cái gì! Trong nháy mắt cả người Chung Ngôn cứng đờ, cái lạnh chạy dọc từ gan bàn chân lên đến đỉnh đầu, một luồng gió tà thổi từ phía sau tới, chui vào trong cổ áo y khiến cho gáy y nổi da gà. Cỏ dại bỗng lay động cực mạnh, tạo thành làn sóng xanh thẫm, cơ thể của Tiểu Thúy cũng đung đưa giống thân cỏ, lá trúc xào xạc rụng xuống.

"Mợ cả gả cho quỷ rồi...! Mợ cả gả cho quỷ rồi...! Gả cho quỷ mà không biết, gả cho quỷ mà không biết!"

Cô bé vỗ tay cười khanh khách rồi hát lên. Gió càng lúc càng lớn, thổi tung phần gốc cỏ dưới chân cô ra, nửa người dưới vốn không có hai chân mà đã biến thành rễ cỏ từ lâu. Chung Ngôn nhanh nhẹn quay đầu lại, nhìn thấy lá bùa của y bay tới trước.

Lá bùa y luôn mang trong người không biết đã mất từ lúc nào, bây giờ đang chia làm hai nửa bay trên không trung. Mà cánh cửa gỗ chính tay y đóng lại cũng đã mở ra, Tần Linh đang đứng ở cửa ra vào, hướng gương mặt trắng hếu về phía bên này nở nụ cười.

"Mợ cả gả cho quỷ mà không biết, gả cho quỷ mà không biết!" Tiểu Thúy vẫn đang hát.

Còn Tần Linh thì không hề bước qua khỏi cánh cửa kia mà chỉ khom người xuống chống hai tay trên mặt đất, cả người uốn éo qua lại giống hệt như con rắn, sau đó bò từng chút một về phía giường của hắn. Cửa sổ bị gió thổi mở toang ra, Chung Ngôn không thể động đậy. Nhìn qua cửa sổ, y thấy Tần Linh đang cười kéo tấm đệm lên, lật ván gỗ ra.

Máu bắt đầu chảy ra thấm vào quần áo trắng, nhỏ giọt từ bờ vai gầy yếu của hắn. Phía sau lưng là mấy trăm vết thương to như miệng cá, sâu đến nỗi thấy được xương. Trong từng miệng vết thương đều có một con trùng màu trắng ngọ nguậy muốn chui ra bên ngoài.

Chung Ngôn nhìn mà choáng váng, hóa ra Tần Linh đã hợp lại làm một với sâu độc từ lâu rồi ư?

Tần Linh cũng bắt đầu cười khanh khách, cầm từng viên gạch ra ngoài, giọng của Tiểu Thúy càng lúc càng chói tai, cỏ dại biến thành lưỡi dao sắc bén như muốn cắt vào gò má của Chung Ngôn. Ngay lúc Tần Linh chuẩn bị chui vào quan tài đá, cơ thể của Chung Ngôn mới mềm ra, y vỗ ba cái lên đỉnh đầu, lấy đậu đen mang trong người ra nhét vào miệng.

Không có mùi tanh của đậu!

Y lập tức bóp chặt hốc mắt, rõ ràng ở khóe mắt có một vật sống đang nhúc nhích, sau khi bị y túm được thì tìm đủ mọi cách chui vào bên trong mắt. Chung Ngôn bóp lấy nó kéo dần ra ngoài, kéo được một con trùng dài hơn một thước, trùng mảnh như sợi chỉ. Ngay khi con trùng đã hoàn toàn rời khỏi khóe mắt, xung quanh y mới yên tĩnh trở lại, không có Tiểu Thúy, không có gió, cũng không có cỏ dại bay loạn nơi hoang vắng... Càng không có Tần Linh đã hóa thành quỷ.

Nó trở nên yên tĩnh giống hệt như mới nãy, ánh mặt trời vẫn còn đó.

Là sâu độc, vậy mà y lại vô tri vô giác để người ta hạ cổ! Chung Ngôn lấy lá bùa trong tay áo ra gói kĩ con trùng độc vào, sau đó sửa sang lại quần áo rồi quay trở về phòng. Tần Linh vẫn còn đang ngủ, y nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, Tần Linh cảm nhận được bên cạnh có người, giữa lúc ngủ mơ hé mắt ra.

"Sao em... Còn chưa đi nữa?" Tần Linh không muốn thừa nhận rằng khi nhìn thấy nàng đang trông mình, trong lòng hắn rất thoải mái. Hóa ra đây gọi là có người trong phòng, hắn đã không còn một thân một mình nữa rồi.

"Ngủ đi, tai họa không thể chui vào căn phòng này được. Chờ anh khỏe rồi, tôi sẽ hấp bánh lục hương cho anh ăn, nghiền nát nhân sâm, phục linh, bạch truật, hạt súng và sa nhân trộn cùng với gạo nếp, thêm câu kỷ rồi cho vào nồi hấp, đợi nở ra rồi đem cắt thành từng miếng hình thoi, bánh mềm trắng như tuyết lại còn ngọt, phù hợp với người hư tỳ. Nếu như anh cảm thấy đắng, tôi sẽ dùng long não và mứt hoa hồng để làm cho anh. Còn nếu không muốn ăn bánh ngọt, tôi sẽ nấu canh tam diệu, dùng bạch mật, địa hoàng và câu kỷ tử để vào nồi bạc để sắc, sắc thành thuốc đặc, mùi thuốc nồng đậm, chuyên trị chứng hư tỳ, suy gan của anh, lúc ăn bánh mật còn có thể rắc thêm hoa quế lên trên, những món này đều là do mẹ tôi dạy." Chung Ngôn lau mồ hôi cho hắn, con sâu độc trong quan tài đá xao động không yên.

Tần Linh nửa mê nửa tỉn, không nghe được hết nhưng rất yên tâm, ngủ một giấc đến tận khi trời nhá nhem tối, hắn ngồi dậy uống mấy chén nước tiêu lê rồi lại ngủ tiếp. Chung Ngôn không ép hắn ăn bất kì thứ gì, cơ thể của hắn quá yếu ớt, ngủ nhiều cũng đúng, về sau mỗi ngày đều có thể ngủ yên ổn được bốn năm canh giờ thì không còn gì tốt bằng. Trời đã tối, Tần trạch lại ồn ào, thoáng nghe được tiếng tiệc tùng đãi khách ở viện trước, Chung Ngôn cũng được tự do, y lật xem bức tranh của Tần Linh rồi lén lút giấu nó vào trong tay áo.

Tiểu Thúy bận bịu miết ở trong sân, hết nấu tiêu lê đến đốt lá ngải cứu diệt côn trùng, "Hôm nay cậu buồn ngủ nhiều, có thể là vì thường ngày ngủ không yên giấc."

"Vậy à?" Chung Ngôn ngồi ngay cửa ra vào, chiếc xe lăn này ngồi êm ghê, sau này y cũng làm một cái mới được.

"Dạ, không phải ho khan thì cũng đổ mồ hôi trộm, còn hay gặp ác mộng nữa." Tiểu Thúy buồn rầu, "Nếu như là ở quê con, chắc chắc là phải triệu Mã Tiên, tốt nhất nên là Bạch Đại Tiên, vị này chữa bệnh là hiệu nghiệm nhất."

"Con cũng hiểu biết nhiều nhỉ." Chung Ngôn cười cười.

"Ở quê con có nhiều lắm, Bạch Tiên là tiên nhím, chuyên cho thuốc và đoán quẻ giúp người. Liễu Tiên là con rắn, cái này thì khủng khiếp lắm, một người có thể đánh mười người, hung dữ đáng sợ." Tiểu Thúy vừa nói vừa ngóng, "Ơ, Nguyên Mặc đâu rồi ấy nhỉ? Cả buổi chiều không thấy cậu ta đâu hết."

"Đến rồi đây!" Nguyên Mặc chạy từ ngoài viện vào, đầu đầy mồ hôi, "Nhà trước bận lắm, vừa rồi ông gọi tôi đi giúp. Hôm nay con gà trống kia giống như hóa điên vậy, khi không cứ đòi bay vào viện của chúng ta, tôi bắt mấy lần mới nhốt nó vào trong chuồng lại được.".

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Chung Ngôn đứng lên khỏi xe lăn, dán thêm một lá bùa lên cánh cửa, "Vậy con dẫn mợ đi xem thử, nói không chừng con gà kia có thế giúp ích đấy."

==

Chung Ngôn: Vào trong tay tôi, không có ai ăn mà không mập lên được hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK