Nam sinh được tất cả thầy cô giáo trong trường ủng hộ không một ai khác chính là Tả Tư Nam. Cho dù hắn có tham gia hay không.
Dù chưa đưa ra quyết định cuối cùng, những nam sinh khác bị loại vô điều kiện.
Còn nữ sinh tới bây giờ Lục Nhứ mãi chưa tiết lộ, nhưng Tư Huệ Uyển vẫn rất tự tin vào bản thân.
Nhưng hôm qua Ngô Quân nói với cô ta, Lục Nhứ đi tìm Thẩm Thư Điềm.
Ngoại trừ liên quan đến ngày kỷ niệm thành lập trường, ngoài lý do này Tư Huệ Uyển không thể nghĩ ra lý do nào khác. Đi tìm Thẩm Thư Điềm, tất nhiên là muốn cô đảm nhiệm nhân vật chính.
Tư Huệ Uyển đem mọi chuyện nghĩ lại lần nữa, tay đang nắm tay Ngô Quân vô ý thức nắm chặt lại.
Ngô Quân đau đớn rên lên một tiếng, lúc này cô ta mới lấy lại tinh thần, nhìn Ngô Quân cười xin lỗi, còn xoa xoa tay Ngô Quân.
Ngô Quân chỉ nghĩ cô ta đang phân tâm, vì ngày kỷ niệm thành lập trường cô ta thật sự rất bận rộn, vốn dĩ Ngô Quân cũng cho rằng Tư Huệ Uyển là người được lựa chọn, không nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện một Thẩm Thư Điềm cản đường, quả thật làm cho người khác khó chịu.
Ngô Quân không ngại mà còn an ủi cô ta.
Tư Huệ Uyển nhìn Ngô Quân cười, rồi trở về chỗ ngồi. Cô ta không ngờ rằng Lục Nhứ lại thích Thẩm Thư Điềm, hiện tại người mà Tư Huệ Uyển không muốn thua nhất chính là người kia, Thẩm Thư Điềm là người đầu tiên khiến cô ta cảm thấy mình có nguy cơ bị đoạt ánh hào quang nhất.
Tư Huệ Uyển biết Lục Nhứ vẫn luôn phiền não vì chuyện của Tả Tư Nam. Hiện tại người Lục Nhứ nhắm vào Thẩm Thư Điềm, nhưng nếu cô ta có thể khuyên Tả Tư Nam tham gia quay video, khẳng định sẽ để lại cho Lục Nhứ một ít ấn tượng, cô nhất định sẽ hiểu ý tứ của cô ta.
Cô ta và Lục Nhứ có chút quan hệ, muốn thay đổi nữ chính phút cuối cùng không phải không có khả năng.
Cho nên cô ta vờ như không biết gặp Lục Nhứ để hỏi, vẫn bình thường tiếp nhận nhiệm vụ đã được giao.
Bên cạnh Tả Tư Nam không có một nữ sinh nào có thể tới gần, Tư Huệ Uyển cũng được xem là nữ sinh duy nhất có thể đến gần. Tuy nói là cô ta chỉ quen biết Vệ Tiêu Kiệt, nhưng lâu như vậy cũng không phải chỉ vì cậu ta.
Hai năm qua không phải không có người đem cô ta cùng Tả Tư Nam ra nói đùa.
Hoa khôi trường cùng nam thần Nhị Trung, hai người đều có gia thế, theo phân tích hai người rất có khả năng ở bên nhau, không ít người đều cảm thấy tất nhiên hai người sẽ ở bên nhau.
Cô ta luôn biết rõ ưu thế của mình, ngoại hình không tồi, nhân duyên đào hoa, tài nghệ không kém.
Quen biết hai năm, Tư Huệ Uyển không tin Tả Tư Nam sẽ không có cảm giác gì với mình.
Cho nên sau khi nhận lời, trong giờ học liền cùng Ngô Quân đến lớp 11-1 tìm Tả Tư Nam.
Chỉ là cô ta còn chưa có nói xong, cũng không biết là ai nói lớn Thẩm hoa khôi đang ở bên ngoài lớp học, lực chú ý của Tả Tư Nam ngay lập tức bị hấp dẫn qua bên đó.
Trên mặt Lâm Sương mang theo biểu cảm quả nhiên là như vậy, thúc giục nói: "Chị mau đi đi, Thái tử gia kêu chị kìa."
Thẩm Thư Điềm bĩu môi, cảm thấy giọng điệu này của hắn không tốt lắm, giống như đang kêu mèo con tới bên cạnh mình vậy.
Cô hơi không hài lòng.
Nhưng mà cô xuống đây là tìm hắn, cho nên cô có chút, có chút miễn cưỡng, chậm rãi đi tới.
Tư Huệ Uyển còn ở bên trong đám người, đôi mắt nhìn Thẩm Thư Điềm lộ ra một tia cảm xúc không rõ ràng, cùng với Ngô Quân nhìn cô một cách khó chịu.
Xem ra quả nhiên giống như cô ta nói, các cô không có khả năng làm bạn tốt. Như này sao có thể hoà thuận với nhau được?
Thi Lâm lại rất cao hứng khi nhìn thấy cô.
Đừng nhìn Thi Lâm luôn mua đồ ăn cho các nữ sinh, nhưng thật tâm để ý với ai đó không tới mấy người, phần lớn cũng chỉ là tùy ý trêu chọc hai câu, sau đó liền quên.
Tư Huệ Uyển miễn cưỡng cũng được tính trong số đó, thanh mai trúc mã của Vệ Tiêu Kiệt cũng chỉ có như thế.
Cô ta và Thẩm Thư Điềm không giống nhau, có thể làm cho Tả Tư Nam đối với cô không giống với mấy người khác, chuyện này cũng đủ tạo ra sóng to gió lớn, làm cho Thi Lâm quan tâm cô một chút.
Cậu cà lơ phất phơ nói: "Đàn chị, chị xuống đây tìm em chơi sao?"
Thẩm Thư Điềm dừng một chút, chớp chớp đôi mắt hổ phách, do dự một chút, ngoan ngoãn gật đầu.
Vẻ mặt không giấu được, ai cũng nhìn ra được chỉ là đang an ủi Thi Lâm.
"Thi Lâm, cậu có biết xấu hổ hay không? Thái tử gia còn ở đây, nơi nào tới lượt cậu?"
"Thái tử gia mà lên sân khấu, tất cả mọi người chỉ có thể lùi lại 300 bước."
......
Tuy nhiên Thi Lâm cũng không thèm để ý tới, rung đùi đắc ý cho bọn họ mỗi người một cái đánh.
Thẩm Thư Điềm không nói gì, lặng lẽ bỏ qua những người khác, đi thẳng đến chỗ Tả Tư Nam, phồng má chu môi nói: "Cậu kêu tôi đến đây làm gì?"
Tả Tư Nam trong đôi mắt đen láy hiện lên một nụ cười, hắn đến gần, thản nhiên nói: "Không phải chị tới tìm tôi sao?"
Chuyện này... đúng là như vậy.
Thẩm Thư Điềm không để ý đến những người đang nhìn mình với ánh mắt hừng hực, suy nghĩ kỹ lời nói của mình, cẩn thận nói: "Cô Lục cảm thấy hình tượng của cậu rất tốt, muốn mời cậu tham gia quay video tuyên truyền mừng ngày kỉ niệm thành lập trường, kêu tôi tới hỏi ý kiến cậu một chút."
Các học sinh khác đều đang nhìn cô, rồi lại nhìn Tư Huệ Uyển, vừa rồi cô ta cũng nói cô Lục nhờ cô ta tới hỏi một chút.
Xem ra Lục Nhứ thật sự chưa từng thay đổi ý định để Tả Tư Nam tham gia lễ kỷ niệm của trường, cho dù có bao nhiêu người tự tiến cử hay do cô Lục tiến cử cũng không có ai thành công cả.
Chỉ là tình huống hiện tại rất tế nhị, Lục Nhứ còn nhờ hai vị hoa khôi của trường, đây là dùng mỹ nhân kế sao?
Hai người này đối chọi nhau, cũng không biết ai có thể mời Thái tử gia, rất nhiều người âm thầm đánh cược trong lòng.
Tả Tư Nam lười biếng một tay chống cằm, dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, lười biếng nói: "Cô Lục hi vọng? Vậy chị thì sao?"
Thẩm Thư Điềm ngơ ngác chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Hả?"
Tả Tư Nam rất kiên nhẫn, không nhanh không chậm bổ sung, giọng nói trầm thấp dụ hoặc: "Chị cũng hi vọng tôi tham gia?"
Thẩm Thư Điềm vốn không quan tâm, cô không nghĩ tới Tả Tư Nam sẽ tham gia.
Bây giờ đột nhiên bị hỏi một câu, không biết vì sao cảm thấy có chút khó xử, cô liếm liếm môi dưới, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên tôi cũng hi vọng rồi."
Tả Tư Nam trong mắt đen mang theo ý cười nói: "Vậy chị có tham gia không?"
Tất nhiên là không.
Lời này hiển nhiên sẽ làm cho hắn biết là Lục Nhứ đi tìm cô. Thẩm Thư Điềm trợn tròn đôi mắt, vô tội mà nhìn hắn, đương nhiên không hiểu hắn đang nói gì.
Tư Huệ Uyển nhận ra rằng mọi chuyện đang đi theo hướng mà cô ta không mong muốn.
Trong lòng cô ta kinh hãi, sau đó áp chế xuống.
Cô ta tiến lại gần nửa bước, nhẹ nhàng nói: "Tư Nam, ngày kỷ niệm thành lập trường 10 năm tổ chức một lần, đối với trường mà nói rất quan trọng. Bất luận là giáo viên hay các bạn học khác đều hi vọng cậu có thể tham gia, cậu suy nghĩ một chút được không?"
Âm cuối kiều mị, ánh mắt của mỹ nhân thường ngày lạnh lùng cũng có chút khẩn cầu, đối với đàn ông đây quả thật là điều không thể cưỡng lại được, thật sự làm người khác mềm lòng.
Tả Tư Nam hiển nhiên không ở trong số nam nhân này, hắn quay đầu nhìn cô ta, giữa hai hàng lông mày mang theo sự thiếu kiên nhẫn, giọng điệu lạnh như băng: "Liên quan gì đến cô?"
Lạnh lùng, tàn nhẫn.
Mọi người đều trở nên yên tĩnh, hô hấp đều nhẹ hơn vài phần.
Trời ạ, Thái tử gia thế vậy mà cự tuyệt, một hoa khôi xinh đẹp như vậy, lời thỉnh cầu còn bị cự tuyệt.
Mặc dù nó nằm trong dự đoán của họ, nhưng nó vẫn quá tàn nhẫn.
Tinh tế một chút không được sao??
Chẳng qua là, muốn Thái tử gia nhẹ nhàng, còn khó hơn cả lên trời.
......
Tư Huệ Uyển không ngờ rằng hắn sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy lại tát vào mặt cô ta, nụ cười trên mặt cô ta khó có thể duy trì, miệng nói không nên lời.
Thẩm Thư Điềm cảm thấy đúng như dự đoán của mình, quả nhiên là vậy, hắn đồng ý tham gia mới là lạ.
Vẫn là hỏi một câu thôi, kế tiếp liền nằm yên không cần giãy giụa.
Ngô Quân kéo tay Tư Huệ Uyển, mở miệng muốn an ủi cô ta.
Nhưng Tả Tư Nam lại ở đây, khí thế lại doạ người, lời nói tựa như dao sắc, mặc kệ Tư Huệ Uyển có bao nhiêu đau đớn.
Ngô Quân bị dọa sợ, căn bản không dám mở miệng, chỉ có thể vỗ vỗ tay Tư Huệ Uyển.
Cô ta quay đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Thư Điềm một cái.
Thẩm Thư Điềm: "..."
Liên quan gì đến cô?
Tình huống hiện tại không phải quá bình thường sao?
Tả Tư Nam không hề cho Tư Huệ Uyển nửa phần ánh mắt, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Thư Điềm, nhẹ giọng hỏi: "Chị tham gia sao?"
Mọi người liền hoàn hồn, vẫn còn có một người xinh đẹp nữa.
Thẩm Thư Điềm thấy mọi người đang nhìn mình, căng da đầu nói: "Hiện tại người đang được hỏi là cậu, tôi thì có liên quan gì?"
Tả Tư Nam cười như không cười, chậm rãi nhích lại gần, đột nhiên nói: "Chị tham gia thì tôi tham gia."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều há hốc mồm, ý tứ trong những lời nói này quá nồng đậm đi, bọn họ cũng không dám suy nghĩ sâu xa.
Mọi người đều tập trung vào Thẩm Thư Điềm, trong đầu đều hiện rõ một suy nghĩ, Thẩm Thư Điềm đẹp hơn Tư Huệ Uyển rất nhiều, cho nên quyết định như vậy xem ra cũng có thể hiểu được.
Giữa hai người các cô, bọn họ sẽ chọn Thẩm Thư Điềm!
Ánh mắt của mọi người ngày càng sáng rực.
Thẩm Thư Điềm: "..."
Đừng như vậy chứ, hiện tại cô đang áp lực rất lớn.
Chuông vào học vang lên, Thẩm Thư Điềm không trả lời, có chút chật vật tạm biệt rồi chạy ra ngoài.
Tư Huệ Uyển từ phía sau nhìn bóng lưng Thẩm Thư Điềm, nụ cười trên mặt dần dần tắt hẳn.
Rất nhiều người nhìn cô ta với ánh mắt kỳ dị, trong lòng nhất định có không ít giễu cợt cùng trào phúng, nhận ra điều này khiến cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Ngô Quân an ủi cô ta: "Huệ Uyển à, cậu là người quản lý ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, so với Thẩm Thư Điềm lợi hại hơn rất nhiều."
Tư Huệ Uyển trên mặt mang theo dịu dàng ý cười, ôn hòa nói: "Thành công là được, là ai tham gia mình cũng không để ý. Nhưng Thư Điềm dường như không muốn?"
Ngô Quân cảm thấy Tư Huệ Uyển thật tốt, Lục Nhứ cũng không biết mắt có bị mù hay không, cô ta liền coi thường nói: "Cô ta có cửa sao? Huệ Uyển à cậu thực sự rất tốt, cô Lục nhất định sẽ chọn cậu."
Tư Huệ Uyển cười cười nói: "Mình không đủ tốt, cô Lục chọn Thư Điềm đương nhiên là có lý do."
Ngô Quân không vui nói: "Hiện tại còn chưa có quyết định, là ai còn chưa nói trước được."
Tư Huệ Uyển cười, cúi đầu giấu đi suy nghĩ trong mắt.
Thẩm Thư Điềm căn bản không biết chuyện này như thế nào lại lan truyền nhanh đến như vậy.
Cả ngày hôm nay có rất nhiều người, không biết cố ý hay vô tình mà hỏi thăm cô chuyện này. Sau khi xác nhận, đa số bọn họ đều dùng đôi mắt lấp lánh mà khuyên cô, kêu cô nhất định phải tham gia lần quay video này.
Thẩm Thư Điềm vô cùng buồn bực, vẻ mặt ủ rũ, không khỏi bĩu môi, nhỏ giọng oán trách: "Rõ ràng là chuyện của Tả Tư Nam, sao lại tìm đến mình."
Trần Ngữ Trúc ngược lại nhìn rất rõ ràng: "Cậu biết đó, nữ sinh trong trường thích Tả Tư Nam khá nhiều. Là hình tượng đại biểu cho Nhị Trung, ngoại trừ Tả Tư Nam, là ai họ cũng đều cảm thấy chướng mắt, cậu biết không? Bởi vì tính tình của Thái tử gia, chụp ảnh đều phải chụp lén. Hiện tại, khẳng định có rất nhiều nữ sinh hận không thể kéo cậu ấy ra chụp thật nhiều tấm."
"Ở trong đám nam sinh, uy tín của cậu ấy vô cùng cao, mọi người đều tin tưởng cậu ấy, cho nên đối với chuyện cậu ấy làm đại diện khẳng định không có chút ý kiến nào, không chừng còn có chút vinh dự."
"Ngày kỷ niệm thành lập trường không phải là chuyện của mỗi nội bộ của trường chúng ta, các trường học khác cũng sẽ chú ý đến, ví dụ như Nhất Trung. Trai xinh gái đẹp, đều là những gương mặt đem lại danh dự cho trường, cũng là lý do để trường đem ra khoe khoang."
Thẩm Thư Điềm trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc mà nhìn Trần Ngữ Trúc, đáng thương nói: "Còn có chuyện như vậy sao?"
Chuyện này còn chưa kết thúc, Trần Ngữ Trúc tiếp tục không tiếc lời bổ sung: "Chẳng qua là tớ cảm thấy, cho dù ảnh chụp được tung ra, có lẽ mọi người sẽ photoshop cắt đi hoặc là mấy cô ấy tự cắt luôn."
Thẩm Thư Điềm: "..."
Tâm tình vô cùng hỗn loạn, không biết nói cái gì cho phải.
Thẩm Thư Điềm cả ngày nay đều gặp rất nhiều phiền toái, thậm chí còn bị chặn ở trong nhà WC, thật đáng thương.
Các nữ sinh khóc đến thương tâm cầu xin cô đem vinh quang về cho trường, còn ca ngợi nhan sắc làm các nữ sinh khác đổ gục, rõ ràng còn có dụng ý khác, các cô thật ra là muốn cưa đổ Thái tử gia.
May mắn thay, tâm trạng chán nản này đã được chữa lành rất nhanh vào buổi tối.
Ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu xuống mặt đất, Thẩm Thư Điềm bưng thức ăn hộp cho mèo đến hồ Nguyệt, lúc mở cành cây ra, nhìn thấy con mèo trắng nhỏ gầy gò.
Nó vẫn đề cao cảnh giác, nhưng khi Thẩm Thư Điềm bước vào, nó chỉ lùi lại vài bước chứ không rời đi.
Thẩm Thư Điềm thậm chí còn vui vẻ suy nghĩ, nó có phải đang cố ý chờ cô ở chỗ này không?
Thế nhưng cô cũng không có hy vọng xa vời này, mèo trắng lúc đầu còn cự tuyệt nhưng lúc sau cũng dần tiếp nhận cô, nhưng chú mèo trắng lại không cho cô chút mặt mũi nào, một bước đều không có tới gần cô.
Thẩm Thư Điềm có chút tiếc nuối, cô vốn hi vọng hôm nay có thể sờ được nó, hiện tại xem ra không có khả năng.
Cô đau khổ chui ra ngoài, đáng thương mà ngồi xổm bên ngoài nhìn mèo trắng ăn ngấu nghiến đồ ăn mèo.
Quên đi, cô tự an ủi mình, cô sẽ chạm được vào nó.
Trong bữa tối.
Thẩm Thư Điềm nhìn thấy Tả Tư Nam, thủ phạm gây rắc rối cho cô ngày hôm nay, lửa giận lại dâng lên.
Cô cúi đầu, cũng không thèm nhìn Tả Tư Nam một cái, mượn biểu cảm này tỏ vẻ bất mãn.
Tả Tư Nam khóe miệng mang theo ý cười, nhìn cô gái đang giả vờ kiêu ngạo kia, dung túng cô muốn làm gì thì làm.
Bàn tay thon dài như ngọc của hắn xuyên qua bàn, nắm chặt cằm cô, bắt cô phải ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô.
Giọng điệu của hắn rất nhẹ, lại ẩn chứa nguy hiểm không dễ phát hiện: "Thẩm Thư Điềm, chị tham gia tôi làm sao có thể để cho chị phối hợp với người khác. Chị không tham gia, dựa vào cái gì tôi phải phối hợp với người khác?"