Thẩm Thư Điềm lẩm bẩm nói: "Ừm."
Tả Tư Nam cũng nhìn ra Thẩm Thư Điềm thật sự không để lời nói của hắn ở trong lòng, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Nhưng cũng đúng, những lời này thật sự không thể hiểu được, quá khó để Thẩm Thư Điềm nhận ra được.
Tả Tư Nam chậm rãi đứng dậy, kéo dài khoảng cách giữa hai người, xoa xoa mái tóc đen, đứng dậy: "Đã đói bụng chưa?"
Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa rồi kì thi kết thúc, bụng cô đã kêu đói rồi, chỉ là xảy ra chuyện như vậy cô cũng ngại nói ra.
Tả Tư Nam rũ mắt nhìn cô gái, giọng điệu cưng chiều không dễ nhận ra: "Trong trường có căn hộ của tôi, chúng ta về thay áo trước đi."
Thẩm Thư Điềm trợn tròn mắt: "..."
Sao cậu không nói sớm?
Dù sao áo cũng là do cô làm hỏng, nên cô cũng không có lý do để phàn nàn. Chỉ im lặng cầm cặp sách, nhắm mắt đi theo phía sau Tả Tư Nam, giống như một cái đuôi nhỏ.
Nhưng vừa đi ở trên sân trường, không hiểu sao cô cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng, bởi vì đột nhiên có rất nhiều người nhìn bọn họ, thậm chí có không ít người nhìn Tả Tư Nam, bình thường họ cũng không dám làm vậy.
"Thấy gì không?"
"Cao như vậy? Tôi đã cố gắng kiễng chân lên rồi nhưng thấy cũng không làm được gì."
"Tôi không tin đó là sự thật, mấy người đừng có đồn đại nữa."
......
Thẩm Thư Điềm có chút buồn bực, nghe không hiểu lời nói của bọn họ là có ý gì.
Nhưng khi cô ngước mắt lên, Tả Tư Nam lại dường như không thèm để ý, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng, cô cảm thấy thật ra cũng không có chuyện gì.
Căn hộ của Tả Tư Nam nằm trong toà nhà của giáo viên, nhưng là ở tầng trên cùng, hiển nhiên cách trang trí cũng cao cấp, chứ không cùng một cấp bậc.
Chỉ là Thẩm Thư Điềm phát hiện, căn hộ ở Tả Tư Nam này màu sắc chủ yếu là đen trắng, đồ đạc cũng đầy đủ, nhưng nhìn thoáng qua thấy trống trải thậm chí có chút lạnh lẽo, khiến cô không có cảm giác ấm áp.
Thẩm Thư Điềm mím môi, theo Tả Tư Nam đi vào.
Tả Tư Nam về phòng thay áo. Vừa đi vừa gọi điện thoại, đặt một hộp cơm ở bên ngoài trường học, một lát nữa sẽ giao đến đây.
Thẩm Thư Điềm bỏ cặp sách xuống, không nhịn được đi vòng quanh phòng xem một lượt.
Cô đi ra ban công, từ chỗ này nhìn xuống là một rừng đào lớn trong trường học, nhưng hiện tại chưa đến mùa hoa nở, ngược lại là một mảng trơ trụi.
Chỉ là bên kia có hai người đi cùng nhau bên rừng đào, hình như là Trịnh Hằng và Tư Huệ Uyển? Cô không biết họ đang nói chuyện gì.
"Nhìn cái gì?"
Thẩm Thư Điềm có muốn nhìn thêm chút nữa, chỉ là giọng nói của Tả Tư Nam từ phía sau truyền đến, cô theo phản xạ quay đầu lại, dịu dàng nói: "Không có gì."
Khi cô quay lại thì đã không thấy hai người họ đâu, từ góc này nhìn xuống, cô không chắc mình có nhìn nhầm không.
Có điều quen biết cũng là chuyện rất bình thường, cái này không có gì ngạc nhiên. Tư Huệ Uyển nổi tiếng trong trường, Trịnh Hằng là lớp trưởng của lớp top đầu cũng coi là người nổi tiếng trong trường, nhưng Thẩm Thư Điềm lại nhịn không được không thoải mái.
Tốc độ giao hàng cũng rất nhanh, Tả Tư Nam gọi bốn món và một canh.
Thẩm Thư Điềm cúi đầu yên lặng gặm xương sườn thì có tiếng chuông và tiếng đập cửa.
"Tả ca, mở cửa đi. Em và Tiêu Kiệt đến rồi."
"Tả ca, mau mở cửa."
Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu nhìn Tả Tư Nam một cái, hắn chậm rãi ăn một miếng cơm, xong mới ung dung đứng lên đi mở cửa.
Thi Lâm nhanh chóng chạy vọt vào, đi nửa đường thì đột nhiên giảm tốc độ, cùng Thẩm Thư Điềm mắt to trừng mắt nhỏ.
"Đàn chị Thẩm, sao chị lại ở đây?"
"Hello."
Thẩm Thư Điềm cầm bát vui vẻ nói: "Đang ăn cơm."
Vệ Tiêu Kiệt cũng đi vào, nhìn Thẩm Thư Điềm cũng không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng hiển nhiên so với Thi Lâm đang hấp tấp thì bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu đã sớm nhìn ra quan hệ giữa hai người họ có gì đó không bình thường.
Vì vậy, bữa ăn hai người đổi thành bốn người, Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt đã sớm ăn qua rồi, nhưng bọn hộ cũng không ngại ăn thêm lần nữa.
"Vừa rồi lên lớp, anh đi đâu vậy Tả ca? Gọi điện thoại anh cũng không nghe, bọn em không thể không lên đây xem."
Tả Tư Nam thấp giọng nói: "Coi thi."
Thi Lâm trợn tròn mắt: "Coi thi? Đây là trò mới gì vậy?"
Tả Tư Nam lười nói chuyện với cậu, Thi Lâm trực tiếp chuyển đề tài lên người Thẩm Thư Điềm, cà lơ phất phơ nói: "Chị, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Cậu ấy đến phòng thi của bọn chị coi thi."
Thi Lâm không có ý tốt nói: "Là chỉ có một giám thị coi thôi sao?"
Đôi mắt trong veo của Thẩm Thư Điềm hết sức vô tội, ngón tay trắng nõn chỉ chỉ: "Trên mặt cậu có hạt cơm kìa."
"Hả, ở đâu?" Thi Lâm đưa tay sờ mặt, lớn như vậy ăn cơm còn để dính cơm trên mặt, thật xấu hổ quá đi.
"Ồn ào."
Tả Tư Nam giữa hai lông mày có chút không kiên nhẫn, chán ghét nói: "Không ăn cơm thì đi ra ngoài."
Thi Lâm lập tức im lặng trong nháy mắt, Vệ Tiêu Kiệt có vẻ đã đoán trước được điều đó, nhìn Thi Lâm với ánh mắt đồng tình.
Thật sự không hiểu tại sao Thi Lâm quen biết Tả Tư Nam lâu như vậy mà vẫn còn ngu xuẩn.
Buổi chiều là thi Toán, môn cô kém nhất, Thẩm Thư Điềm ăn xong ngồi trên sô pha ở phòng khách, định lấy vở ghi chép ra xem qua một chút.
Tả Tư Nam đưa cô đến một căn phòng.
"Bên trong có bàn học, ngồi một lúc rồi ngủ một giấc."
Căn phòng được trang trí rất đơn giản, có giường, có bàn học và tủ quần áo. Ngay cả ga trải giường cũng rất sạch sẽ, gọn gàng, giống như chưa từng có người ở lại vậy.
Tả Tư Nam xoay người trở về phòng của mình, lấy một chìa khoá từ trong ngăn kéo ra, rất tự nhiên đưa cho Thẩm Thư Điềm.
"Khi nào muốn nghỉ ngơi thì qua đây."
Thẩm Thư Điềm lắc đầu, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt: "Bình thường tôi đều ở trong lớp học."
"Ông nội bảo tôi chăm sóc cho chị."
Trong mắt Thẩm Thư Điềm hơi do dự, ngón tay thon dài của Tả Tư Nam cũng không nhúc nhích, vẫn cầm trước mặt cô.
Thẩm Thư Điềm nhận lấy chìa khóa, cô cũng biết là ông nội Tả đối với cô là hết sức thật lòng chăm sóc. Về phần có dùng hay không, cũng không phải do bản thân cô quyết định.
Thẩm Thư Điềm xem vở ghi chép khoảng nửa tiếng, thấy buồn ngủ nên leo lên giường đi ngủ.
Lúc này lên giường thực sự cô có thể ngủ gần một tiếng đồng hồ, bởi vì khi đi thi, nhà trường cũng không yêu cầu học sinh phải đến đúng giờ như thường lệ mà chỉ cần đến vào phòng thi đúng thời gian là được.
Ngủ trên giường hiển nhiên so với nằm trên bàn thoải mái hơn nhiều, gối rất mềm, Thẩm Thư Điềm giống như con mèo con ở trên giường, thoải mái cọ cọ cái gối, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là Thi Lâm và những người khác thì thảm rồi, trước khi đến, cậu đã thoả thuận với mấy người bạn cùng lớp đến chỗ Tả Tư Nam mở bí mật.
Hiện tại vừa mới đến, lập tức đã bị cảnh cáo không được ồn ào. Mấy người kích động đến mức chỉ biết đỏ mặt tía tai, không dám hùng hùng hổ hổ như bình thường, nghẹn đến mức không chịu được.
Lúc Thẩm Thư Điềm tỉnh dậy tương đối sớm, chỉ ngủ được 20 phút. Chắc là do khi nãy uống nhiều canh quá, cô dụi dụi mắt, không suy nghĩ mà xoay người, chậm rãi bò xuống giường muốn đi WC.
Âm thanh mở cửa phòng vẫn khiến cho một số người chú ý, bọn bọ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Thẩm Thư Điềm đầu tóc bù xù đang đứng ở cửa, đôi mắt chứa một tầng sương mỏng mờ mịt, vẻ mặt mơ màng nhìn bọn họ.
Ngây ngốc, đáng yêu vô cùng.
"Thẩm, Thẩm hoa khôi?"
"Trời ạ, những gì tôi nhìn thấy là thật sao?"
Có mấy người vừa từ trong bếp lấy ra một chùm nho, ném một quả vào trong miệng, nhìn thấy Thẩm Thư Điềm thì giật mình, quả nhỏ rơi xuống cổ họng khiến cậu ta nghẹn lại, lập tức ho dữ dội.
Con mẹ nó, sao Thẩm hoa khôi lại xuất hiện trong nhà của Thái tử gia vậy.
Thế giới này thật hão huyền.
Chẳng lẽ những lời bọn họ vừa nghe được là thật? Không chỉ đi coi thi, mà hiện tại còn ở chung một chỗ với nhau?
Từ khi nghe được tin tức kia, mỗi người trong lòng đều thấy ngứa ngáy, nhưng không ai có gan dám đứng ra hỏi. Chỉ là không nghĩ tới, vậy mà lại thấy được trò hay như vậy.
Khó trách vừa rồi Tả ca kêu bọn họ không được ồn ào, tuy ngày thường vẫn ghét bỏ bọn họ ồn ào.
Nhưng vì mối quan hệ giữa Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt, Tả Tư Nam thường vẫn nhịn xuống, chẳng trách hôm nay hắn lại cảm thấy kì quái như vậy.
Chỉ là hơi ồn ào một chút, sự tức giận trong mắt sẽ lộ ra. Khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, dáng vẻ đó giống như trong chốc lát bọn họ sẽ đi gặp ông bà tổ tiên vậy, bọn họ vô cùng đáng thương, giống như mấy chú mèo con, động cũng không dám động.
Hoá ra là kim ốc tàng kiều, không thể đánh thức mỹ nhân đang ngủ say.
Thẩm Thư Điềm cũng bối rối, sương mờ trong mắt dần dần tản đi.
Đại đa số mọi người cô đều không biết, đôi mắt trong veo của cô luống cuống liếc nhìn thiếu niên đang lười biếng dựa vào ghế sô pha kia, nhoẻn miệng cười, giọng nói ngọt ngào: "Chào mọi người."
"Xin chào, xin chào."
"Ha, buổi chiều tốt lành."
Thẩm hoa khôi đừng cười nữa được không, bọn họ cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trong không khí đột nhiên giảm xuống, trong lòng tiểu nhân đang khóc, bọn họ sai rồi, bọn họ không nên tới.
Tất cả là lỗi của Thi Lâm, là cậu bảo bọn họ đến mở bí mật của Thái tử gia, là cậu sai.
Tả Tư Nam từ trên ghế sa lon đứng lên, đi tới trước mặt Thẩm Thư Điềm: "Ngủ đủ rồi."
Thẩm Thư Điềm đã sớm không còn buồn ngủ, đặc biệt là tình huống như vừa rồi, cô gật gật đầu: "Tôi muốn đi WC, các cậu tiếp tục chơi đi."
Tả Tư Nam đối xử với người khác luôn có một loại cảm giác lạnh như băng, thậm chí là thờ ơ, để tiến vào trong tim hắn thật sự khó khắn, địa vị của hắn quyết định hắn căn bản không quan tâm đến mấy thứ này.
Nhưng giờ khắc này, bọn họ cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lùng trên người thiếu niên tan đi không ít, âm thanh cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, suýt nữa làm bọn họ rớt mắt ra ngoài.
Mấy người liếc nhau một cái, đều hiểu được ý của đối phương, nhao nhao đứng lên nói muốn rời đi.
Thậm chí còn Thi Lâm kéo ra ngoài, lén lút cười đùa cho cậu một đấm hoặc là đá một phát, còn phụ trách bịt miệng cậu lại.
Bọn họ nghĩ mà tức, suýt chút nữa khiến bọn họ đắc tội với Thái tử gia!!!
Lúc Thẩm Thư Điềm đi ra, phòng khách lại một lần nữa trống rỗng, giống như những người cô vừa nhìn thấy đều là ảo giác.
Tả Tư Nam vẫn cầm điện thoại, mở camera lên, nghiêng cổ nhìn.
"Dấu hôn?"
Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, khó hiểu: "Hả?"
Vừa rồi lúc Vệ Tiêu Kiệt rời đi còn cố ý dặn dò Tả Tư Nam một chút, hắn chỉnh áo sơ mi như cũ, che gần hết vết đỏ nên nhìn không rõ.
Tả Tư Nam không phủ nhận, Thi Lâm cũng ở một bên, đến khi hắn thừa nhận, trong lòng cũng không quá ngạc nhiên.
Sau đó trong lòng không khỏi thở dài, Thẩm hoa khôi nhìn qua nhìn qua kiểu yếu đuối mềm mại, không ngờ có lúc lại cuồng dã như vậy, quả thật lật đổ tam quan của cậu.
Thẩm Thư Điềm tỉnh dậy cũng không định ngủ tiếp nữa, rửa mặt xong cô định đến lớp học, dù sao vở ghi chép của cô vẫn còn ở trên lớp.
Tả Tư Nam cũng không ngăn cản, cùng cô đi lên lớp học.
Khi Thẩm Thư Điềm vào lớp, cô phát hiện trong lớp có nhiều người hơn bình thường, rất nhiều người đang đọc sách và ôn tập, so với cô có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Trần Ngữ Trúc và Trịnh Hằng cũng tới.
Bởi vì chuyện coi thi, Thẩm Thư Điềm không hiểu sao lại có chút áy náy, cô ngồi xuống, điều chỉnh giọng nói: "Lớp trưởng, cậu thi ở đâu vậy?"
Vẻ mặt Trịnh Hằng phức tạp nhìn cô một cái: "Phòng học thứ tư."
Thẩm Thư Điềm nhất thời không biết nên nói cái gì, Trịnh Hằng im lặng một hồi, đột nhiên nói: "Tả Tư Nam không như cậu nhìn thấy đâu, cậu có biết nguyên nhân Hiệu trưởng nhiệm kì trước rời đi là vì cậu ta không."
"Ngày hôm đó, mình cũng có mặt ở đấy, khi ấy cậu ta như một tên ác ma, không quan tâm tùy ý làm bậy."
Cậu ta dường như hơi do dự: "Mình cảm thấy khi đó cậu ta không giống người bình thường, một người làm sao có thể dửng dưng như vậy? Thư Điềm, cậu vẫn nên tránh xa hắn một chút, không chừng một ngày nào đó hắn nổi điên lên sẽ làm tổn thương cậu."
Cậu ta còn nhớ rõ ánh mắt Tả Tư Nam ngày hôm đó, đôi mắt thâm thuý, toàn thân như ngâm trong băng giá ngàn năm, từ địa ngục mà đến, đôi mắt nhìn hắn giống như nhìn một xác chết.
Mỗi lần nhớ lại, đáy lòng cậu ta đều bất giác run rẩy.
Thẩm Thư Điềm nhíu đôi lông mày thanh tú, ánh mắt thường ngày dịu dàng trong veo nay trở nên xa cách, cô mím môi, nghiêm túc cũng không che giấu được được sự không vui của cô: "Lớp trưởng, cậu đừng nói như vậy. Cậu ấy không phải người như vậy, mình khuông nghe những lời này một lần nào nữa."
Trịnh Hằng lần trước đã ám chỉ một lần, Thẩm Thư Điềm chỉ cho rằng cậu ta muốn tốt cho mình, nhưng những lời nói ác ý hôm nay rất rõ ràng, cậu ta thật sự chán ghét Tả Tư Nam.
Sự thừa nhận này khiến Thẩm Thư Điềm không thoải mái, cô và Trịnh Hằng ở cùng cũng không đến nỗi nào, cũng không muốn nghe cậu ta nói về bạn bè của mình như vậy.
Chẳng qua Tả Tư Nam hơi lạnh lùng một chút, đối với người khác cũng xa cách một chút, trưởng thành trong một gia đình như vậy, Tả Kỳ chưa bao giờ quan tâm đến hắn, ngày đó Tả Kỳ làm ra chuyện như vậy, Thẩm Thư Điềm liền biết, sợ là từ bé đến lớn hắn chưa từng biết ấm áp là gì.
Nhưng cô chưa từng thấy hắn làm tổn thương ai, thậm chí còn đối xử rất tốt với cô, cô không cho phép người khác nói hắn như vậy.
Trịnh Hằng sửng sốt một hồi lâu, nụ cười dần tắt, một lát sau lại tươi cười lần nữa, giơ tay gãi gáy cổ: "Là mình không đúng, cũng là vì muốn tốt cho cậu, lần sau mình sẽ không nói như vậy nữa."
Thẩm Thư Điềm trong lòng không vui cũng tan đi một ít, ủ rũ nói: "Được rồi."
"Vậy cậu chuẩn bị mọi thứ thật tốt đi, lát nữa thi Toán rồi."
Thẩm Thư Điềm xoay người lại, lấy bài thi ra, tập trung ôn tập một lần nữa.
Buổi chiều thi Toán, Tả Tư Nam quả nhiên không xuất hiện nữa.
Hai tiếng rất nhanh đã trôi qua, lúc đặt bút xuống, dù chỉ là một kì thi dường như không quá quan trọng, Thẩm Thư Điềm vẫn thở thào nhẹ nhõm.
Còn nửa tiếng nữa mới tan học, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu học sinh trở về lớp học, tiện thể phát luôn đáp án của kì thi lần này, trong nháy mắt có rất nhiều tiếng kêu gào.
"Mới thi xong mà, có để người ta sống hay không."
"Hoàn toàn không muốn đối chiếu đáp án, tôi có thể đoán trước được sẽ thảm như nào, có cần tần nhẫn như vậy không."
Nhưng hầu hết mọi người sau khi phát đáp án xuống đều đối chiếu.
Nhưng Trần Ngữ Trúc rõ ràng là vô tình, tiện tay ném đáp án sang một bên, không thèm để ý.
Thẩm Thư Điềm phát hiện, cô ấy cúi đầu cầm điện thoại xem cái gì đó, còn sụt sịt mũi.
Nhưng rất nhanh cô ấy đã ngẩng đầu lên, trong mắt còn rưng rưng, khiến Thẩm Thư Điềm sợ nhảy dựng lên.
Thẩm Thư Điềm vội lấy khăn giấy ra, cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"
Chẳng lẽ thi kém quá nên không vui?
Trần Ngữ Trúc cảm thấy hơi khó chịu, chua xót nói: "Vai nam phụ cuối cùng vẫn rời đi."
Thẩm Thư Điềm biết Trần Ngữ Trúc gần đây đang đọc mấy cuốn tiểu thuyết, cô ấy thích nhất là nam phụ trong đó, đáng tiếc yêu mà không được, trái tim cô ấy cho tới bây giờ cũng không đặt trên người nữ chính.
Trần Ngữ Trúc thở dài nói: "Quả nhiên, yêu chính là buông tay, tác thành cho đối phương. Chỉ cần đối phương hạnh phúc là tốt rồi."
Thẩm Thư Điềm an ủi Trần Ngữ Trúc hồi lâu, cuối cùng cũng dỗ được cô ấy, còn nói một đống giống như là giảng đạo lý.
Cô chưa từng yêu đương, cũng không đọc tiểu thuyết, đối với thứ tình cảm còn ngây thơ mờ mịt như vậy, nhưng không ảnh hưởng việc cô tuôn ra một đống đạo lý.
Lúc Thẩm Thư Điềm xách cặp sách trở lại xe, Tả Tư Nam rất ít về cùng cô, miệng khô lưỡi khô, cầm chai nước ra, một hơi uống hết một phần ba.
Sau đó, ợ nhỏ một tiếng.
Tả Tư Nam nghiêng người lại, thấy vẻ mặt của cô có gì không đúng lắm, tiện tay đậy nắp chai nước của cô một lần nữa, giọng lạnh lùng như cũ.
"Làm sao vậy?"
Thẩm Thư Điềm kể lại chuyện của Trần Ngữ Trúc, xúc động nói: "..... Tôi cảm thấy cô ấy nói cũng đúng, yêu một người chẳng phải là như vậy sao."
Đại khái là vừa rồi cô nói quá nhiều, hạ bút thành văn, vậy mà cô không nhịn được cảm thán với Tả Tư Nam một câu.
Đôi mắt đen ấm áp của Tả Tư Nam dần tan đi, lạnh nhạt nói: "Cho nên người đàn ông đó bỏ đi rồi?"
"Đúng vậy."
"Chị thích cái kiểu người như vậy à?"
Thẩm Thư Điềm ngây cả người, thật ra cô cũng không biết. Im lặng một lúc lâu, Tả Tư Nam cho rằng cô thích kiểu người như vậy, sắc mặt dần trở nên u ám.
"Đó là cái quái gì vậy?"
Tả Tư Nam cười nhạo một tiếng, giọng nói hết sức châm chọc lạnh lùng: "Tôi sẽ đoạt cô ấy lại, muốn đi cũng đừng nghĩ đến."