• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quá nhẹ, đến nỗi cô không nhận ra.

Thẩm Thư Điềm sững sờ, một tay hắn kẹp điếu thuốc buông xuống một bên, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.

Giọng của hắn khàn khàn, ẩn giấu sự đau lòng: "Đừng buồn."

Thẩm Thư Điềm im lặng hồi lâu, không giãy giụa nữa, đem mặt chôn thật sâu vào trong ngực hắn.

Chỉ trong chốc lát, Tả Tư Nam liền cảm giác lồng ngực hơi ươn ướt, động tác trên tay hắn dừng lại, đôi mắt đen trở nên sâu thẳm hơn, động tác trên tay lại ngược lại càng thêm dịu dàng.

Trên hành lang có không ít người qua lại, nhìn thấy cảnh này đều tò mò dừng lại, nhìn một chút.

Cảnh tượng này thật sự rất bắt mắt, dưới ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân càng thêm tinh xảo, mang theo một chút ấm áp.

Cô gái trong lòng hắn có dáng người mềm mại, thướt tha, mái tóc đen thẳng mượt, bên dưới là cặp đùi trắng nõn, ôm nhau như vậy thật sự khiến người ta phải suy nghĩ.

Thẩm Thư Điềm ở trong mắt người khác có vẻ dịu dàng nhưng thật ra là đang đau lòng, khóc một hồi rồi mau chóng suy nghĩ kỹ.

Khi ổn định tinh thần, cô lại cảm thấy thật xấu hổ, tại sao lại khóc?

Trước đây không có người an ủi thì có thể cười cho qua, nhưng khi có người đau khổ thì lại khác. Một chút uỷ khuất trong nháy mắt có thể phóng đại lên vô số lần.

Thẩm Thư Điềm chậm rãi đứng dậy, mở to đôi mắt nhìn áo sơ mi trắng nát bị ướt một mảng, càng thêm xấu hổ.

Cô biết Tả Tư Nam là người ưa sạch sẽ, cô không dám ngẩng đầu lên, da đầu tê dại, sợ nhìn thấy sự trách móc trong mắt hắn.

Cô đang muốn đi tìm khăn giấy, liền nghe thấy Tả Tư Nam gọi người phục vụ, lạnh nhạt nói: "Mở thêm một phòng nữa."

Đột nhiên hắn cúi người xuống, bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt cô đỏ hoe, ướt át, càng nhìn càng đáng thương.

Cô dùng ánh mắt rụt rè nhìn hắn, nước mắt còn đọng lên hàng mi dài, đồng tử hắn co rút lại, rõ ràng trông cô đáng thương như vậy nhưng lúc này hắn lại xấu hổ đến mức sắp cứng lại rồi.

Đôi mắt Tả Tư Nam ảm đạm, nhắm mắt lại, rồi mở ra, đuôi mắt hơi giương lên đã ửng đỏ.

Bàn tay thon dài như ngọc vươn qua khiến cô theo phản xạ nhắm mắt lại.

Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, đầu ngón tay lại nóng như lửa đốt, kìm nén ham muốn ăn tươi nuốt sống cô gái trước mặt, trầm giọng hỏi: "Đói bụng chưa? Ăn cơm trước đi."

Thẩm Thư Điềm không hiểu sao cảm thấy Tả Tư Nam giờ phút này có chút nguy hiểm, nhưng nhìn không ra vấn đề nên chỉ ngoan ngoãn đáp ứng.

Hai người đổi sang phòng khác, Tả Tư Nam đưa thực đơn cho Thẩm Thư Điềm rồi quay người định ra ngoài.

Thẩm Thư Điềm nắm lấy góc áo của hắn, dùng đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, sau khi khóc giọng có chút khàn khàn: "Cậu không ăn sao?"

Có vẻ ỷ lại không dễ nhận thấy.

Tả Tư Nam kéo vạt áo trước, khẽ nhướn mày: "Tôi đi thay áo."

Thẩm Thư Điềm vội vàng buông góc áo ra, không được tự nhiên xua tay, ngồi thẳng người: "Vậy cậu đi đi."

Tả Tư Nam buồn cười nhìn cô đi ra ngoài.

Thẩm Thư Điềm thật sự rất đói, vừa rồi cùng đám người Vưu Tịch cô thực sự không ăn được mấy miếng.

Sau khi khóc xong, cô cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn thấy dũng cảm. Cô cảm thấy mình có thể nuốt chửng một con trâu, vì vậy gọi rất nhiều món.

Tả Tư Nam thay áo rất nhanh, vừa mới lên món thứ hai hắn đã xuống, vẫn là áo sơ mi trắng đơn giản.

Hắn tiện tay cầm lấy một cái bát, chậm rãi múc một bát canh, đưa tới bên tay phải Thẩm Thư Điềm, còn không quên dặn dò: "Cẩn thận nóng."

Thẩm Thư Điềm gật đầu, cười ngọt ngào với hắn, cúi người uống canh.

Wow, món canh này rất ngon.

Rõ ràng vừa rồi cũng đã ăn được một chút, hiện tại lại càng thấy đói hơn.

Tả Tư Nam biết khẩu vị của cô, cho nên dùng đũa gắp rất nhiều món vào trong bát nhỏ. Dáng vẻ nghiêm túc hầu hạ cô nếu để những người khác nhìn thấy nhất định sẽ khiến họ phải lác mắt.

Thẩm Thư Điềm ăn đến lửng dạ, nghĩ đến Tả Tư Nam và Vưu Tịch đã nói chuyện với nhau một lúc bèn hỏi: "Cậu có biết mẹ tôi xảy ra chuyện gì không?"

Đôi mắt đen của Tả Tư Nam chợt lóe lên, chậm rãi lột cho cô một con tôm, không chút để ý lắc đầu: "Bà ấy nhận được một cuộc điện thoại, sau đó liền rời đi."

"Ồ." Thẩm Thư Điềm ngẫm lại cũng đúng, Tả Tư Nam làm sao có thể biết được.

Thật ra cô không quan tâm chuyện này cho lắm, ngoại trừ Vưu Tịch, cô không quan tâm chuyện của Tề gia.

Chỉ là trong lòng Vưu Tịch, đại khái là tất cả mọi chuyện của Tề gia đều quan trọng hơn cô, cô đã sớm nhận ra điều này.

Điện thoại của Tả Tư Nam vang lên, hắn nhìn lướt qua, đặt lên bàn, tùy ý nhấn nút kết nối.

Giọng Thi Lâm ồm ồm chen vào: "Tả ca, cuối tuần cô đơn quá!!! Anh có muốn ra ngoài chơi không?"

Tả Tư Nam không nhanh không chậm chấm con tôm hùm vào nước sốt, không mặn không nhạt nói: "Không đi."

Thi Lâm hét lên: "Tả ca, đừng mà. Không có anh, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, bọn này ăn không ngon, ngủ không yên. Tất cả đều nhớ anh, thiếu anh bọn này không sống nổi."

Thẩm Thư Điềm đang ăn tôm trực tiếp bị sặc.

Tả Tư Nam khẽ cau mày, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thấp giọng trách mắng: "Ồn ào quá."

Thi Lâm rõ ràng phát hiện ra là tiếng ho khan của một cô gái, cậu không thể tưởng tượng nổi nói: "Anh, chuyện gì đây? Cô gái nào vậy?"

Thẩm Thư Điềm uống một ngụm nước, liếm liếm môi dưới, nhẹ giọng nói: "Thi Lâm, là chị."

Thi Lâm nhận ra giọng nói của cô, vẫn không ngăn được cậu thấy kinh ngạc, lắp bắp nói: "Đàn, đàn chị Thẩm."

Thẩm Thư Điềm vô thức gật đầu, nhẹ giọng nói: "Là chị."

Thi Lâm mở to mắt, kích động nói: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Thẩm Thư Điềm đáp: "Hiện tại bọn chị đang ăn cơm."

Ăn cơm không phải là mấu chốt, mấu chốt là tại sao hai người lại ăn cơm cùng nhau? Thi Lâm cố gắng kiềm chế kích động, muốn hỏi thêm vài câu.

Nghe thấy âm thanh bá đạo của Tả Tư Nam vang lên: "Ăn cơm không được nói chuyện."

Sau đó hắn cúp máy.

Thi Lâm: "..."

Trước kia không phát hiện anh là cái loại người có bạn gái liền bỏ anh em vậy, Thái tử gia.

Động tác của Tả Tư Nam quá lưu loát, đến một cái chớp mắt cũng không có, Thẩm Thư Điềm còn chưa kịp phản ứng, đã cúp điện thoại.

Thẩm Thư Điềm khẽ bĩu môi, vẫn ngoan ngoãn a một tiếng.

Quên đi, dù sao cũng không phải bạn của cô.

Thời gian còn lại rất yên tĩnh, Thẩm Thư Điềm ăn nhiều hơn bình thường, Tả Tư Nam ngược lại ăn rất ít, chỉ lo hầu hạ cô.

Khi cô đặt đũa xuống, hắn cũng đặt xuống luôn.

Ăn tối xong, Thẩm Thư Điềm theo hắn ra khỏi kinh đô Tư An, cô nghĩ đã đến lúc hai người về nhà.

Nhưng Tả Tư Nam thì không, hắn đưa cô đến tiệm bánh ngọt mới mở ở phố Đông, chính là tiệm bánh mà Trần Ngữ Trúc muốn đi cùng cô trước đó.

Cửa hàng bánh ngọt được trang trí rất ấm áp, hiện tại vừa mới khai trương được vài ngày, vẫn còn đại hạ giá, có thể hưởng thụ ưu đãi mua một tặng một.

Thẩm Thư Điềm thật sự ăn rất no, nhưng mà điều đó không thể ngăn cản cô vui vẻ khi nhìn mấy chiếc bánh kem nhỏ nhỏ xinh xinh kia.

Cô định chọn cho cô và Tả Tư Nam mỗi người một cái. Nhưng Tả Tư Nam không ăn, một mình cô lấy hai cái.

Chỉ là cô không ăn hết.

Tả Tư Nam cụp mắt lại: "Ăn không hết thì để trong tủ lạnh."

Cũng đúng.

Cô hơi cúi xuống, cẩn thận nhìn từng chiếc bánh, cửa sổ thủy tinh trong suốt phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, xinh đẹp động lòng người.

Cô chỉ vào một toà lâu đài nhỏ màu xanh lục, quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Cái này đẹp không?"

Đôi mắt cô đã tràn ngập niềm vui, nheo mắt như một con mèo đáng yêu được chiều chuộng, không còn dáng vẻ uể oải ban đầu nữa.

Cổ họng Tả Tư Nam có chút khàn khàn, đôi mắt đen thâm thúy, thấp giọng nói: "Rất đẹp."

Còn đối tượng là ai, chỉ có hắn biết.

Ánh mắt Thẩm Thư Điềm sáng lên, quả nhiên là giống ý kiến của cô. Cô hưng phấn gọi nhân viên bán hàng tới, chỉ vào lâu đài nhỏ và thuyền dưa hấu.

Cô nhắm mắt theo sau nhân viên bán hàng, ánh mắt háo hức nhìn động tác của cô ấy.

Nhân viên cửa hàng nhìn cũng buồn cười, động tác gói bánh rất nhanh, nhẹ nhàng trêu chọc một câu, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thư Điềm khẽ ửng hồng.

Tả Tư Năm lười biếng một tay đút túi, đôi mắt đen láy không chớp nhìn dáng vẻ kiều diễm của cô gái, trong lòng sinh ra cảm giác khao khát thứ gì đó.

Thẩm Thư Điềm vui sướng hài lòng cầm theo hai miếng bánh kem nhỏ, bước chân nhẹ nhàng chạy đến trước mắt Tả Tư Nam, ngửa khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn.

"Chúng ta có về nhà không?"

Cô dường như cảm thấy mình nói như vậy không sai, nhưng Tả Tư Nam lại thích thú với những lời này một cách sung sướng.

Tuy nhiên hắn vẫn lắc đầu, nhếch khóe môi, lười biếng nói: "Tôi đưa chị đi một nơi."

Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu, chớp chớp mắt, mềm mại đáp một tiếng.

Không ngờ Tả Tư Nam đưa cô đến núi Vân Hạc nổi tiếng ở Lạc Thành, dưới chân núi có cáp treo nối thẳng lên đỉnh núi.

Vừa ngồi lên, cô đặt chiếc bánh kem sang một bên, dựa vào kính và nhìn xuống.

Cáp treo từ từ đi lên, cảnh về đêm ở Lạc Thành rất đẹp, ánh đèn rực rỡ, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

Trên đỉnh núi có một khách sạn nhỏ, cao 4 tầng, Thẩm Thư Điềm vừa mới biết Tả Tư Nam đã bao hết tầng cao nhất.

Tầng cao nhất của khách sạn có một khoảng không gian rộng rãi, có bàn gỗ nhỏ, ghế gỗ nhỏ, dây leo và xích đu và hai ghế dài.

Gió trên đỉnh núi rất mát, có thể nhìn rõ cảnh về đêm của toàn thành phố.

Tả Tư Nam ngồi trên một cái ghế dài, ngón tay thon dài chỉ lên trời.

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện bầu trời lúc này đầy sao, điểm xuyết cả bầu trời đêm đen kịt.

Cô lạch cạch chạy đến chiếc bàn gỗ nhỏ, đặt chiếc bánh lên đó rồi vội vàng chạy lại chiếc ghế dài, vui vẻ nằm xuống.

Nằm ngắm nhìn bầu trời đầy sao phản chiếu trong mắt, tâm trạng cô càng trở nên yên bình.

Tả Tư Nam cũng lười biếng nằm xuống, Thẩm Thư Điềm nhìn một hồi, sau đó xoay người, đối mặt với Tả Tư Nam.

Cô khẽ cắn môi dưới, ánh mắt mềm mại nhìn hắn: "Hôm nay cảm ơn cậu."

Nếu không có hắn, tâm trạng của cô sẽ không tốt lên nhanh như vậy, thậm chí cảm thấy khổ sở lúc trước cũng chẳng là gì cả.

Tả Tư Nam nghiêng đầu, ánh mắt của hắn vẫn luôn lạnh lùng, lúc này có thể thấy rõ ý cười, đôi mắt hoa đào càng thêm rực rỡ, thật là mê người.

Cậu thấp giọng: "Không cần."

Có thể là không khí quá tốt, Trầm Thư Điềm chớp chớp mắt, cười nói: "Tôi có thể hát không?"

Tả Tư Nam nhướn mày, có chút kinh ngạc.

Thẩm Thư Điềm coi như hắn đã đồng ý, chậm rãi ngâm nga. Giọng cô ngọt ngào và mềm mại, nghe có cảm giác tê dại thấu xương.

Tả Tư Nam nhắm mắt lại, bên tai là giọng hát xuyên thấu của người con gái, chạm đến tận đáy lòng.

Không biết bao lâu sau, giọng hát của cô gái nhỏ dần, cuối cùng thành tiếng hít thở đều đều.

Tả Tư Nam ngắm nhìn bầu trời đêm hồi lâu, chống người lên, ngồi nghiêng, cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say.

Hắn khom lưng, bế cô gái lên, rất nhẹ.

Cô có chút không thích ứng, thân mật dụi dụi trong lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái hơn, giống như ỷ lại nằm trong lòng hắn. Cũng mặc kệ động tác vô thức này của cô khiến cho trong lòng người đàn ông nổi sóng to gió lớn đến mức nào.

Tả Tư Nam ôm Thẩm Thư Điềm về phòng khách sạn, đặt cô lên chiếc giường mềm mại, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.

Trong phòng ánh đèn lờ mờ, cô gái an tĩnh chìm vào giấc ngủ, ngũ quan tinh xảo, lông mi dài, môi anh đào hồng nhuận, mái tóc dài đen nhánh mềm mại xõa tung ở đầu giường, môi anh đào hồng nhuận, mái tóc dài đen nhánh mềm mại xõa trên đầu giường, giống như một vị công chúa.

Tả Tư Nam lẳng lặng ngồi bên cạnh cô, giơ tay lên, ngón tay mềm mại vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, đôi mắt càng thêm u ám, giống như vòng xoáy đen tối khiến người ta lún sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK