Nhưng đây cũng chỉ là tưởng tượng của Tang Thúc, còn chưa kịp định thần, một nói lạnh lùng truyền vào tai cô: "Sao cô không đứng dậy?"
Tang Thúc nghe xong liền nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Sư Giá.
Cô ho khan một tiếng, đứng thẳng lên: "Tôi thấy em ngủ quên."
Lúc này Sư Giá mới nhìn thấy áo khoác cô đang cầm trong tay, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, sau đó nói: "Gần đây phải tuyển chọn chức danh nghề nghiệp, có hơi bận rộn."
Nói xong, nàng dường như ý thức được mình không cần phải nói nhiều như vậy với Tang Thúc, vén tóc rơi bên tai, nghiêng người lấy hộp giữ nhiệt cùng bát đũa trên bàn ra: "Ăn một chút gì trước đi."
Ánh mắt Tang Thúc dõi theo chuyển động của nàng, di chuyển đến hộp giữ nhiệt đựng trong túi vải Pikachu màu vàng thật to ở bên cạnh, cô đang nghĩ những vật nhỏ này của Sư Giá thật đáng yêu, nhưng khi thấy nàng lấy ra bộ bát đũa đẹp mắt làm cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, ánh mắt chợt thay đổi.
Bát đũa có hoa văn này, Tang Thúc không thể quen thuộc hơn.
Khi đến làm cố vấn cho cuộc thi tài năng, giữa chừng bệnh dạ dày của cô trở nên nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện truyền dịch, không ăn được đồ cay, đồ nhiều dầu mỡ, nhưng mỗi ngày bảo cô chỉ ăn chút cháo loãng cùng ít cải thìa, cô thật sự chịu không nổi. Khi đó, Sư Minh Yên không biết làm thế nào thuyết phục nhân viên căn tin, mỗi ngày đều tự tay nấu cơm cho mình, sau đó đưa tới phòng Tang Thúc.
Những thức ăn kia vô cùng ngon miệng, rõ ràng cũng không phải đồ ăn quá mức kỳ công hay gì, thoạt nhìn đơn giản, thanh đạm nhưng ăn vào lại có phong vị khác.
Tang Thúc từng nghe nói trong chùa có một số hòa thượng có thể làm đậu phụ có vị như thịt, ban đầu cô không tin, nhưng khi Sư Minh Yên làm ra các loại đồ ăn thanh đạm có hương vị khác nhau, cô liền tin.
Sau này cô mới biết được Sư Minh Yên là đại tiểu thư của Sư gia, có thể vì mình mà làm những việc như vậy, Tang Thúc không khỏi không động tâm.
Thế nhưng cô không nghĩ tới, bây giờ lại có thể gặp được bộ bát đũa hoa trà này.
Kìm nén làn sóng trong lòng, Tang Thúc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Sư Giá, bất động thanh sắc cầm lấy một cái chén sứ màu đỏ được chế tác cực kỳ tinh xảo, thuận miệng hỏi: "Chiếc bát này khá đẹp, em mua ở đâu vậy?"
Sư Giá bưng bát súp gà cho cô, gạn bỏ phần mỡ gà vàng óng trên bề mặt, mùi thơm đậm đà của súp lập tức xộc vào mũi cô. Vì nấu chung với hạt dẻ, súp gà có hương vị càng ngon miệng.
Nghe Tang Thúc nói vậy, Sư Giá không chút nghi ngờ, mở miệng nói: "Một cửa hàng gốm sứ thủ công của Nhật Bản, không nổi tiếng, cũng không phải nhãn hiệu gì, lúc trước tôi đến Nagoya có mua một bộ."
Sự nghi ngờ trong lòng của Tang Thúc ngày càng lớn: "Em mua một bộ bát đũa ở Nhật rồi tự mình mang về à?"
Sư Giá tưởng cô đang trêu chọc mình, không khỏi ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô một cái, không phục nói: "Đúng vậy, tự tôi mang về, một cái cũng không vỡ."
Trong lòng Tang Thúc vốn đầy nghi hoặc, mơ hồ có cảm giác bị lừa gạt, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt ngẩng đầu trừng mắt nhìn mình, rõ ràng mắt ngọc mày ngài điềm tĩnh, nhưng nghe qua lại giống như đang đắc ý khoe khoang. Cô chưa bao giờ biết rằng Sư Giá còn có một mặt như vậy, trong lúc nhất thời phiền não trong lòng Tang Thúc tan thành mây khói, nhìn bộ dạng Sư Giá, không khỏi cong cong khóe miệng.
"Vậy em rất lợi hại nha." Cô hùa theo Sư Giá nói.
Sư Giá: "..."
Dễ dàng chiếm thế thượng phong ở trước mặt Tang Thúc, giống như cũng không cảm thấy đặc biệt có cảm giác thành tựu, nàng đặt đũa ở trước mặt đối phương, trong lòng có chút kỳ quái. Ở trước mặt Tang Thúc, nàng trở nên trẻ con hơn so với bình thường, bộ dáng thành thục ổn trọng cũng không còn.
Nghĩ đến đây, Sư Giá không khỏi làm ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu như cô thích thì cũng không thể mua được. Hơn nữa chủ của cửa hàng kia, hàng năm sẽ ra hoa văn mới, đều là tự mình vẽ thủ công, người vợ thì làm vải vóc từ nhiều thế hệ, chính là chịu trách nhiệm về việc tô màu các mẫu. Sau khi kết hôn, các mẫu của thành phẩm do hai vợ chồng làm ra đều đồng bộ nên dù muốn cũng không thể mua được nữa."
Tang Thúc hơi sửng sốt: "Một bộ có bao nhiêu món?"
Sư Giá trợn mắt, "Có hơn chục bộ, nhưng nặng quá, tôi không thể tự mình mang về nên chỉ mua một bộ tám món, bát đĩa hai bộ, đũa cùng thìa tổng cộng bốn bộ."
Lời này vừa nói ra, Tang Thúc trong lòng gần như hiểu ra, suy đoán trong lòng cũng trở nên rõ ràng hơn, cảm giác tức giận khi bị lừa gạt cũng tăng lên, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, bưng bát nếm một ngụm súp gà.
Không có bất kỳ cảm giác ngấy nào, vị ngọt của hạt dẻ đậm đặc hòa quyện trong nước súp trắng đặc, khiến người ta không khỏi giơ ngón tay cái.
Mặc dù Sư Giá không quan tâm người khác đánh giá tài nấu nướng của mình, nhưng vẫn không khỏi nhìn Tang Thúc hỏi: "Thế nào?"
Lại nói, Tang Thúc là người thứ ba nếm thử tay nghề của nàng, ngày xưa khi Tống lão sư còn tỉnh táo, mỗi lần nàng vào bếp, Tống lão sư và mẹ nàng ở một bên cảm khái không thôi, hận không thể đấm ngực dậm chân: "Cũng không biết sau này là tên hỗn đản nhà ai may mắn như vậy!"
Mặc dù là luyến tiếc, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy tự hào.
Sư Giá không khỏi bật cười trước lời khen của hai người, có lẽ trong mắt họ, bản thân nàng cũng không có điểm gì không tốt nhỉ?
Nhìn Tang Thúc bây giờ, nàng cảm thấy mình có thể có được đánh giá chính xác nhất.
Nhưng điều mà Sư Giá không nghĩ tới là để có được đánh giá đúng đắn nhất về nàng từ Tang Thúc thậm chí còn khó hơn từ Tống lão sư.
Tang Thúc nếm thử một miếng, không phải cô khoa trương, nhưng miêu tả là để lại hương thơm trên môi và răng cũng không hề cường điệu.
"Em muốn nghe sự thật không?"
Sư Giá phát hiện mình có chút khẩn trương, gật đầu nói: "Cô nói đi!"
Tang Thúc cười lớn, nhích lại gần nàng hơn: "Vậy, mỗi tuần tôi có thể đến nhà bác sĩ Sư ăn tối được không?"
Sư Giá: "...???"
"Có lẽ cả đời tôi sẽ không bao giờ quên được mùi vị này. Nếu như bác sĩ Sư không đồng ý, vậy hôm nay đến đây không phải là để hại tôi sao?"
Sư Giá: "...!"
"Ham muốn ăn uống là bản năng của con người. Nếu như trước đây chưa từng nếm thì sẽ không nhớ, nhưng bây giờ đã nếm rồi, bác sĩ sẽ không ác độc đến mức làm tôi nhớ mãi cả đời cũng không nếm được, phải không?" Trong mắt Tang Thúc mang theo mười phần giảo hoạt, nhìn nàng, giọng nói tràn đầy đắc ý cùng sung sướng.
Khi Sư Giá nhận ra mình đã rơi xuống hố thì đã quá muộn.
Nàng kinh ngạc nhìn Tang Thúc, xác định từ khi hai người gặp nhau đến nay cũng chỉ khoảng một tháng, nàng há hốc miệng, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Tang Thúc, cô thật không biết xấu hổ."
Người bị mắng cũng không giận, ngược lại cười nhìn Sư Giá, đưa tay kéo tay nàng, đặt ở trên mặt mình: "Em sờ xem, có dày hay không?"
Sư Giá: "!!!"
Chẳng phải trước kia nàng đã biết rồi sao? Người trước mặt này chính là một kẻ vô liêm sỉ!