• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư Giá hoài nghi tai mình có vấn đề, người này không phải có bệnh chứ? Hơn nữa giọng điệu dương dương đắc ý cầu khen ngợi này là sao vậy?

"Cô không bị thương chứ?" Sư Giá trầm mặc một lát, tuy vừa rồi bị "đại chiêu" của Tang Thúc làm cho choáng váng, nhưng nàng vẫn có vài phần lo lắng.

Tang Thúc xua tay, nếu lúc này bật đèn lên, Sư Giá nhất định có thể nhìn thấy mặt mày hớn hở của cô: "Tuyển thủ hạt giống* không bao giờ bị thương!"

*(trong thi đấu, khi tiến hành phân nhóm đấu loại, những vận động viên tương đối mạnh được xếp trong các nhóm gọi là hạt giống.)

Sư Giá: "..."

Được rồi, cái này sợ là đầu óc có vấn đề rồi!

Nhờ Tang Thúc, Sư Giá có thể ngủ thêm vài giờ trước khi trời sáng.

7 giờ rưỡi, cả hai rời giường, sau khi rửa mặt, Tang Thúc và Sư Giá đi ra ngoài ngồi ăn bánh mì với Tiểu Trương.

Tiểu Trương nheo mắt, hướng về phía hai người chào buổi sáng, trong lúc vô tình như là nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: "Các cô lần này thật may mắn, đoán chừng hôm nay trời lạnh, gà trống bên ngoài đều bị đông lạnh đến không muốn cất tiếng gáy. Các cô không biết, lúc trước dù tôi có mang bịt tai thì bị chúng làm cho tỉnh giấc, chậc, cảm giác kia, thực sự có thể so với đứa bé ở trên lầu sáng sớm đã nhảy nhót, thật muốn giết người, còn không thể làm gì chúng nó."

Sư Giá: "..."

Nàng có một bí mật, không biết có nên nói hay không.

Sư Giá quay đầu nhìn Tang Thúc, nhịn không được giơ ngón tay cái với Tang Thúc.

Mấy giờ trước còn làm chuyện xấu, bây giờ mặt cũng không đổi sắc, thậm chí người khác khi nhắc tới còn có thể giữ vẻ bình tĩnh như vậy, như thể chuyện không liên quan đến mình. Nàng thật sự khâm phục Tang Thúc.

Tang Thúc "À" một tiếng, "Vậy thì chúng tôi thật may mắn."

Sư Giá: "..."

Đó không phải là may mắn, đó là do ở đây có một tay bắt gà giỏi, được chứ?

Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Trương dẫn Sư Giá và Tang Thúc đi 2 vòng trong thôn, mục đích chủ yếu là chỉ đường cho các nàng đến nhà Hắc Tử ở phía tây của thôn.

Lúc này trời đã sáng, trong thôn cũng đã có người đang làm việc.

Sư Giá yên lặng ghi nhớ đường đi, cùng lúc đó bất động thanh sắc quan sát người lui tới chung quanh.

Đúng như lời Tiểu Trương đã nói, dù đã là "khách quen" trong thôn này, cũng mang theo Tang Thúc cùng Sư Giá đi đến nhà trưởng thôn, nhưng trong lúc đi qua, ánh mắt những thôn dân này nhìn các nàng cũng không thân thiện.

Tang Thúc nắm lấy tay Sư Giá: "Sao vậy?"

Vừa rồi cô cảm giác được Sư Giá lén lút nắm lấy tay mình, ở trong lòng bàn tay cô gãi mấy cái.

Tay kia của nàng đặt ở mép quần, hôm qua trước khi rời khỏi viện dưỡng lão, Sư Giá có mang theo một con dao phẫu thuật. Dù có thể không có tác dụng nhiều nhưng nàng vẫn vô thức cất vào trong túi.

"Những người đi ra ngoài đều là đàn ông, nhìn bộ dáng của họ chắc hẳn là muốn ra ngoài làm việc, nhưng sao lại khóa cửa? Hành động này quá bất thường, dựa theo lời Tiểu Trương nói lúc trước, người trong thôn này từ nhỏ quen biết nhau, đều rất quen thuộc với nhau, lại làm hành động phòng bị như vậy. Nếu họ rất đoàn kết nhất trí bài xích bên ngoài, hẳn là quan hệ tốt đến mức đêm đến không cần đóng cửa mới đúng."

Huống hồ bây giờ còn là ban ngày, khóa cửa như vậy, ngược lại rất kỳ quái.

Tang Thúc kinh ngạc với sự quan sát của Sư Giá, cô gật đầu: "Chắc chắn có vấn đề."

Nhưng càng làm cô khó chịu hơn chính là những người này dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô cùng Sư Giá, chẳng khác gì một con dã thú.

Tiểu Trương cũng chú ý tới, anh cười khổ hai tiếng, đi trước một bước, che ở phía trước hai người, nghiêng đầu nói: "Chúng ta tùy tiện đi dạo một chút rồi trở về, còn phải đi đến nhà của trưởng thôn." Sau đó dùng thanh âm chỉ có 3 người nghe được nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ vị trí đi, mỗi lần lĩnh vật tư thường đều là đàn ông, muốn đi tìm hiểu tình hình, chỉ có thể tự mình lẻn đi."

Tang Thúc gật đầu, tỏ vẻ các nàng đã biết.

Sau khi đi một vòng quanh thôn, 3 người mang theo vật tư đi đến nhà trưởng thôn.

Lúc này loa treo khắp nơi trong thôn phát lên—

"Chia vật tư! Mỗi nhà cử người đến cửa thôn lĩnh đồ! Thông báo một lần nữa, chia vật tư..."

Công việc này không khó lắm, Tang Thúc và Sư Giá đi theo phía sau Tiểu Trương, không bao lâu, hai người liền thấy được người gọi là "Hắc Tử" trong miệng Tiểu Trương

Hắc Tử là một người nông dân trầm tính, có vẻ ngoài lương thiện thật thà, không hề có tính công kích gì.

Tiểu Trương cố ý gọi người tới, "Anh Hắc Tử! Năm nay thời tiết có chút lạnh phải không? Chăn này có mấy màu, anh chọn đi!"

Người đứng bên cạnh Hắc Tử thò đầu ra nói: "Chắc chắn không bằng trong thành phố của các cậu, lần trước tôi nghe Hắc Tử nói, trong thành phố dùng những thứ đó mới gọi là tốt, Tiểu Trương, cậu trở về nói với lãnh đạo của cậu một chút, cậu xem mỗi lần cậu đưa đồ lên đây cũng không dễ dàng, kiếm thêm chút đồ tốt?"

Nụ cười trên mặt Tiểu Trương gần như cứng đờ, nhưng dù sao cũng là người làm từ thiện mấy năm, đối với loại yêu cầu này, anh nghiêm túc gật đầu: "Được, anh Cẩu Đản, tôi bảo đảm sẽ xin cấp trên, xem có thể kiếm thêm chút tiền từ thiện đến chỗ này hay không!"

Đối phương đối với câu trả lời của anh coi như tương đối hài lòng, "Cái này còn tạm được, cậu phải nhớ kỹ đó!"

Sư Giá lạnh lùng nhìn tất cả, cuối tuần đều nàng đi làm tình nguyện viên, công việc phần lớn giống với những gì Tiểu Trương đã làm. Chẳng qua nàng phải đối mặt với nhóm người có thân thể bắt đầu trở nên mục nát, mà Tiểu Trương phải đối mặt với một đám thanh niên trai tráng. Mặc dù Sư Giá phải đối mặt với nhiều bệnh nhân nhưng nàng lại cảm thấy may mắn, những người bệnh nhân này đều rất đáng yêu, mỗi khi được giáo viên khen thưởng, còn len lén đưa nàng một viên kẹo, hoặc là một đóa hoa hồng nhỏ. Những người tuổi xế chiều này trên người còn tản ra hương vị lương thiện, tử tế, không giống như đám người trước mắt này, ích kỷ tham lam đến mức khiến người ta rét lạnh.

Hai người tìm cớ trở về phòng.

Tiểu Trương còn đang phân phát vật tư, người đàn ông tên "Cẩu Đản" vừa rồi nhìn về phía đám người Sư Giá rời đi vài lần, cho đến khi hai bóng người đều biến mất ở góc tường, lúc này mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, nhìn Tiểu Trương hỏi: "Mấy người mới tới à?"

Tiểu Trương: "...Ừ."

"Nhìn giống như không có kinh nghiệm làm việc, tôi nói đơn vị của các cậu nên để những người mới này học hỏi kinh nghiệm nhiều một chút, về sau để cho các nàng một mình đem đồ lên đây, sao có thể làm một nửa liền bỏ đi như vậy?" Trong mắt đối phương có chút ác ý.

Tiểu Trương trong lòng không biết đã mắng người này bao nhiêu lần, anh đem đồ để vào tay đối phương, "Con gái người ta thân thể không thoải mái, đi nghỉ ngơi cũng không làm trễ nãi anh lĩnh đồ, anh sốt ruột làm cái gì? Lại nói, mới đến công việc cũng trong thời gian thử việc, cũng không cần anh thu xếp giùm đi?"

Cẩu Đản cười gượng hai tiếng, "Không ngờ người thành phố các cậu làm việc phiền phức như vậy."

Tiểu Trương im lặng, anh sợ nói thêm lời nào nữa sẽ bị người trước mặt chọc tức, sẽ động thủ đánh người. Nhưng nghĩ đến hậu quả của việc đánh người, anh chắc chắn sẽ bị sự bùng nổ của đám người này trấn áp...

Tang Thúc và Sư Giá lấy cớ rời đi, quay đầu chạy về phía căn phòng phía tây.

Vào lúc này thôn dân đều tụ tập ở cửa thôn, các nàng một đường lại đây không gặp được ai.

Trên cánh cửa sắt màu đỏ thẵm quả nhiên cũng giống như những cánh cửa mà các nàng nhìn thấy lúc sáng, phía trên treo một cái khóa sắt nặng nề.

Tang Thúc liếc nhìn, chỉ chỉ bức tường thấp bên cạnh.

"Không có thang." Sư Giá nói

Tang Thúc khẽ mỉm cười, từ nhỏ cô đã là thủ lĩnh của một đám nghịch ngợm, chuyện lên cây mò trứng chim xuống sông bắt cá cũng làm không ít, loại tường thấp này làm sao có thể làm khó được cô?

Xoay người lui về sau vài bước, chạy lấy đà, hai tay chống lên mặt tường, cả người Tang Thúc đã vững vàng ngồi trên đầu tường.

Toàn bộ quá trình, ước chừng cũng chỉ có vài giây, Sư Giá ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm.

Đây có thật sự là người nhảy《Lệ nhân hành》khiến một đám người mê đắm bằng tư thế tao nhã của mình không vậy?

Ngay sau đó, Sư Giá thấy người ngồi trên đầu tường đã vươn tay về phía nàng.

Sư Giá: "..."

Sau khi được Tang Thúc kéo lên, nàng nhìn cảnh tượng trong sân, không khỏi giật mình.

Trong sân có một con chó đen to lớn, bộ lông sáng bóng cùng hàm răng trắng hếu.

Sư Giá là bác sĩ, nhưng không phải là bác sĩ thú y, và nàng sợ nhất là chó.

Nàng còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy người bên cạnh nhảy xuống trước.

Con chó lớn đột nhiên xông tới, Sư Giá thiếu chút nữa sợ đến kinh hô, buổi sáng nàng chưa được chứng kiến sự "dũng mãnh phi thường" của Tang Thúc thì bây giờ cô đã cho nàng thấy cái gì được gọi là "bạo lực chấp pháp".

"Mắt thấy nó xông tới, mắt thấy nó cắn, mắt thấy nó bị đánh, mắt thấy nó... té xỉu rồi..."

Đây có lẽ là miêu tả tốt nhất về cảnh này.

Khi Sư Giá phục hồi tinh thần lại, đã thấy Tang Thúc đứng ở góc tường dang rộng vòng tay về phía mình.

"Em nhảy xuống đi, đừng sợ, tôi sẽ đỡ được em."

Tâm trạng của nàng có chút phức tạp.

Tang Thúc là một người nói lời giữ lời, giống như bây giờ, cô đón lấy Sư Giá, vững vàng đặt người xuống đất. Lúc quay đầu lộ ra vẻ còn đang đắc ý, như đang đợi nàng khen ngợi.

Sư Giá chỉ vào con chó lớn đang ngất xỉu bên cạnh: "Không sao chứ?"

Tang Thúc hất cằm: "Đương nhiên! Lần sau nó nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ đi đường vòng!"

Sư Giá: "..."

Biểu tình đắc ý như vậy là sao đây? Chẳng lẽ đánh thắng một con chó là chuyện đáng kiêu ngạo như vậy sao?

Sáng thì chọi gà bây giờ thì đánh chó...

Hôm qua Sư Giá đã đổi một đôi giày đế bằng màu đen của Ferra, thấp hơn một chút so với Tang Thúc, nàng nhón chân đưa tay sờ sờ đầu người bên cạnh, mang theo vài phần trìu mến: "Sau này đừng làm như vậy nữa."

Tang Thúc còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi công trạng của cô được Sư Giá nhìn thấy, không nhìn thấy sự quan tâm trong mắt nàng, trả lời: "Không có chuyện gì! Đối với tôi mà nói chỉ như ăn bữa sáng!"

Sư Giá không nói nên lời, tay xoa tóc cô không khỏi dùng sức vài phần, có chút nghiến răng nói: "Ý tôi là, về sau đừng hành xử giống như một con khỉ..."

Tang Thúc: "..."

Thế nhưng không phải là đang khen cô?

Tang Thúc yên lặng thu hồi vẻ đắc ý trên mặt, "À, được."

Giả vờ ngoan ngoãn, cô cũng có thể làm được!

Trong sân có động tĩnh lớn như vậy nhưng cũng không thấy có người bên trong đi ra.

Tang Thúc và Sư Giá nhìn nhau, lặng lẽ đi về phía phòng.

Gõ cửa nhưng bên trong không có tiếng trả lời.

Tang Thúc không có cách nào, chỉ có đẩy cửa ra.

"Xin lỗi, có ai không?" Cô mở miệng nói.

Trong phòng tràn ngập mùi sữa, đúng lúc Sư Giá đang kéo Tang Thúc bảo cô không nên tự tiện đi vào thì từ trong phòng có một người phụ nữ đi ra.

Có thể vì nhiều năm không thấy ánh sáng nên trông người đó còn trắng hơn cả Sư Giá, nhưng trên mặt cũng không phải trắng hồng bình thường mà là mang theo trắng xanh, nhìn cực kỳ suy nhược.

Sư Giá thấy bộ dáng cô giống như lúc nào cũng có thể ngã bệnh, vội vàng tiến lên một bước, đưa tay đỡ cô.

"Cô không sao chứ?" Nàng ân cần hỏi, vô thức đặt tay lên trán đối phương.

May mắn là không bị sốt.

Đối phương nghi hoặc nhìn hai người, trong mắc lại không có cảnh giác: "Các cô là ai?"

Sư Giá: "À, chúng tôi là người của Bộ phúc lợi dưới chân núi, hôm nay tới đây phân phát vật tư cho mọi người, thuận tiện lên đây tìm một người." Sư Giá thấy đối phương không có cảm xúc bài xích gì, có lẽ cả hai nàng đều là phụ nữ nên đối phương không cảm thấy phản cảm, mở miệng nói tiếp: "Chúng tôi muốn tìm một cô gái tên là Lý Khả Khả, bởi vì đoạn thời gian trước có người cho chúng tôi biết ở trong thôn này có người rất giống nàng..."

Sư Giá vừa nói vừa quan sát vẻ mặt đối phương, ngay khi nàng nói ra ba chữ "Lý Khả Khả", nàng cảm giác được cánh tay của đối phương run rẩy một chút.

"...Hai người là ai? Tìm nàng làm gì?" Giọng nói của đối phương trở nên gấp gáp vài phần.

Sư Giá nhìn Tang Thúc một cái, sau đó nói: "Là như thế này, chúng tôi quen biết mẹ của nàng, đã đi tìm nàng nhiều năm rồi, cho nên.."

"Mẹ?" Đột nhiên, vào lúc này, Sư Giá còn chưa nói xong, đối phương đã bắt đầu khóc lớn, đầu vai gầy yếu thoạt nhìn phá lệ đơn bạc.

"Cô có biết nàng không?" Sư Giá nhìn đồng hồ, nàng và Tang Thúc không có nhiều thời gian, đợi lát nữa nam chủ nhân của nhà này trở về sẽ rất phiền phức.

Người phụ nữ vẫn đang khóc, mà lúc này trong góc phòng cũng truyền đến tiếng khóc vang dội.

Âm thanh này làm cho Sư Giá và Tang Thúc giật nảy mình.

Khi quay đầu nhìn, mới phát hiện đó là một đứa trẻ sơ sinh.

Khó trách trong nhà lại có mùi sữa, Sư Giá cùng Tang Thúc hai mặt nhìn nhau.

Cô gái chạy tới, ôm lấy đứa bé, nhìn động tác này của cô rất thuần phục, cởi quần áo cho đứa trẻ bú, "Đừng khóc, đừng khóc nữa..."

Động tác này của đối phương nhanh đến mức Sư Giá và Tang Thúc đều không kịp phản ứng, Tang Thúc nhanh chóng đứng trước mặt Sư Giá, đưa tay che mắt nàng.

Nhưng cho dù Tang Thúc ngăn trở tầm mắt của Sư Giá, những vết thương chằng chịt trên người phụ nữ vừa rồi khi cởi quần áo vẫn hiện lên rất rõ ràng trong đầu nàng.

Sư Giá sao có thể không biết điều này đại biểu cái gì, nàng nhịn không được đưa tay nắm lấy áo của Tang Thúc.

Tang Thúc cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng, không khỏi xoay người, kéo người ngồi trên ghế vào trong lòng, đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng, yên lặng an ủi.

Tang Thúc không đánh giá việc cô gái đó có nên mặc nội y hay không, đây là quyền tự do cá nhân. Nhưng đối phương không nói lời nào đã cởi quần áo trước mặt cô và Sư Giá, khiến Tang Thúc hoài nghi mấy năm nay rốt cuộc đối phương đã trải qua những gì.

Đợi đến khi cô gái đem đứa trẻ dỗ dành xong, mới ôm đứa trẻ đến trước mặt Sư Giá, bộ dáng mang theo vài phần cẩn thận từng li từng tí, khiến trong lòng người ta cảm thấy chua sót.

"Tôi chính là... Lý Khả Khả, cái tên này đã rất nhiều năm rồi tôi không nghe thấy, cũng suýt quên mất đây là tên của tôi." Cô nói.

Sư Giá chính là chờ những lời này, ngay lúc nàng chuẩn bị lấy tấm hình trong túi ra xác nhận, thì nghe thấy ngoài cổng truyền đến tiếng mở cửa và dây xích va chạm nhau.

Lý Khả Khả hiển nhiên cũng bị hoảng sợ, hơn nữa từ vẻ mặt của cô, cũng không phải bởi vì xuất hiện nàng cùng Tang Thúc, mà là theo bản năng sợ hãi âm thanh đó. Cô bế con đi đi lại lại trong phòng, trông cực kỳ bất an.

Tang Thúc mới bước vào đã quan sát cái sân nhỏ này, từ cổng đến phòng chỉ có một con đường xi măng gồ ghề chừng 10 thước, tổng cộng có 3 gian phòng, nếu bây giờ các nàng đi ra ngoài, khẳng định sẽ đụng mặt người bên ngoài.

Cô nhìn quanh phòng, ánh mắt nhìn vào tủ quần áo lớn màu đen trong góc, kéo Sư Giá trốn vào đó.

"...Con chó chết lỗ mãng này ban ngày ban mặt mà còn ngủ? Hôm nào tao sẽ giết mày đem đi hầm!" Vừa đóng cửa tủ lại, bên tai hai người vang lên một giọng đàn ông. Nghe không giống bộ dáng Hắc Tử lúc ở trước cửa thôn, giọng nói rất thô cuồng, trung khí mười phần, một chút cũng không liên quan gì đến vẻ ngoài điềm đạm nho nhã.

Tủ quần áo này hẳn là đã dùng nhiều thế hệ, cạnh tủ đều bị mài mòn, để lại một khe hở lớn như vầng trăng lưỡi liềm, ở bên trong cũng có thể thấy cảnh tượng bên ngoài.

Hắc Tử đi vào cửa, nhìn thấy Lý Khả Khả ngồi ở trên giường, trong ngực ôm đứa bé, hắn sải bước đi tới, đem đứa bé ném sang một bên, ôm lấy ngực của người trước mặt, thô bạo nói: "Lại là nha đầu chiết tiệt! Mày chừng nào thì mới sinh cho tao một đứa con trai!"

Những lời này Lý Khả Khả đã nghe nhiều, sợ hãi đến mức không dám nói gì.

Ngay sau đó, trên mặt cô đã bị đánh một cái tát.

"Tiện nhân vô dụng! Sinh sinh sinh, sinh tất cả đều là nha đầu chiết tiệt! Cởi quần áo nằm úp sấp lên cho tao!" Hắc Tử quát to.

Lúc trước hắn mua được Lý Khả Khả từ bà Vương, cô vẫn còn là một cô bé, lớn lên còn xinh đẹp, hắn chơi đùa đối phương vài năm. Chờ đến khi Lý Khả Khả có kinh nguyệt, hắn không bao lâu liền làm cho cô mang thai, nhưng không bao lâu thì bị sảy thai, hắn cảm thấy có lỗi với vợ mình nên chăm sóc cô trong vài tháng. Sau lại mang thai mấy lần, nhưng đều bị sảy thai, đều không rõ nguyên nhân.

Khi đó Hắc Tử nào biết được là do Lý Khả Khả tự mình làm sảy thai, cố ý không bảo vệ được thai nhi. Cho dù khi đó cô còn nhỏ, nhưng cũng biết mình không thể tùy tiện mang thai, cô vẫn nghĩ muốn chạy trốn. Nhưng những chuyện này về sau làm nhiều hơn, động tác nhỏ của Lý Khả Khả tự nhiên sẽ bị Hắc Tử phát hiện. Từ đó về sau, đừng nói là chạy trốn, ngay cả xuống giường cô cũng không làm được.

Ngay cả khi quan hệ, ở trên giường bị đánh mấy roi cũng là chuyện thường xảy ra, vết sẹo trên người Lý Khả Khả cũ mới đan xen, không lúc nào là dễ chịu. Khi cô mang thai lần nữa, Hắc Tử một tấc cũng không rời khỏi cô, để cho cô không làm ra chuyện gì, cuối cùng Lý Khả Khả phải sinh đứa con đầu lòng cho hắn.

Năm đó, Lý Khả Khả còn mấy tháng nữa mới 18 tuổi.

Đau đớn kéo dài 3 ngày 2 đêm, khiến cô gần như mất nửa cái mạng.

Tiếc rằng đứa bé là một bé gái, không nhận được sự yêu thương, trân trọng của cái nhà này.

Lý Khả Khả vốn định không để ý đến đứa nhỏ này, nhưng nghe được tiếng khóc của đứa bé, cô vẫn là ôm đứa nhỏ bên người nuôi nấng thật tốt. Nhưng người có quyền lên tiếng trong nhà này không phải là cô, cho đến một ngày, khi Lý Khả Khả tỉnh dậy, không còn gặp lại đứa bé một lần nào nữa...

"Đứa trẻ đâu?" Lý Khả Khả hỏi.

Cô chỉ nhìn thấy ngày đó trong nhà, nơi Hắc Tử giấu tiền có thêm một đống tiền...

Không nhận được câu trả lời nào, cô cũng không dám hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Cho tới bây giờ, Lý Khả Khả đã sớm biết cô trốn không thoát, thậm chí muốn bảo vệ con gái hiện tại, cũng chỉ có thể sinh con trai cho người đàn ông đang hành hung cô.

Sư Giá ở trong tủ tuy chỉ có thể nhìn thấy một phần, nhưng từ âm thanh cũng có thể nghe ra được Lý Khả Khả ở bên ngoài một chút cũng không tình nguyện, trong không khí còn phiêu đãng lời thô tục bẩn thỉu của người đàn ông.

Tang Thúc càng thêm nóng nảy, lúc này cô đang định lao ra khỏi cửa nhưng lại bị Sư Giá giữ lại, ngay sau đó cô cảm giác có một con dao phẫu thuật được nhét vào tay mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK