Làm gì có kiểu tán tỉnh như vậy?
Trên điện thoại?
Hay chỉ vì không muốn lừa gạt người hâm mộ?
Sư Giá bỗng nhiên cảm thấy mình có chút hẹp hòi mà tức giận.
Nhưng rất nhanh, tính tình nhỏ nhen trong lòng nàng đã bị Tang Thúc quét sạch.
"À..." Giọng nói của đối phương có vẻ rất thất vọng, "Tôi thực sự thích bác sĩ Sư nha!"
Ngữ khí này, khiến Sư Giá nằm trong chăn lại đỏ mặt.
"Đúng rồi, tôi vừa mới đặt một bộ bát đĩa, đến lúc đó em nhớ kiểm tra một chút nhé." Tang Thúc tùy ý mở miệng nói.
Sư Giá: "???"
Tang Thúc lúc này không nhìn được vẻ mặt của Sư Giá, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của cô: "Là hàng đặt làm riêng, cho nên bộ bát đĩa này là độc nhất vô nhị trên toàn thế giới."
Sư Giá rất nhanh hiểu được ý của Tang Thúc.
Việc phải buông bỏ thứ gì đó đối với Sư Giá cũng không phải chuyện khó khăn gì, nếu bộ bát đĩa mình yêu thích đã bị người râu ria lấy được, nàng đương nhiên sẽ không uổng phí công sức đòi lại. Dù sao coi như lấy lại được, nàng cũng sẽ không lại sử dụng nó.
Chỉ là có chút đáng tiếc, một bộ cũng không thể sử dụng, trong mắt Sư Giá những thứ này có giá trị như thế nào cũng không quan trọng, điều quan trọng là bộ bát đĩa này dường như ghi lại những năm tháng du học của nàng.
Mất đi bộ bát đĩa, cũng giống như nàng đã đánh mất khoảng thời gian đó.
Sư Giá "Ừ" một tiếng, nói câu cảm ơn.
Đại khái là bởi vì nghĩ tới kết quả cuối cùng vẫn là phải buông bỏ, tâm tình của nàng có chút sa sút.
Tang Thúc ở đầu bên kia, nhạy cảm nhận ra cảm xúc của Sư Giá không được tốt, mặc dù cô không cảm thấy cô có thể hoàn toàn hiểu được Sư Giá, nhưng cô nguyện ý đi từng bước để có thể hiểu được nàng, "Lần sau lúc chúng ta nghỉ phép, cùng nhau đi Nagoya nhé? Cũng sắp đến tết rồi, sang năm chúng ta cùng đi ngắm hoa anh đào đi."
Sư Giá nằm trên giường, ngay khi nàng nghe thấy những lời này của Tang Thúc, nàng nhìn thấy ngoài cửa sổ đột nhiên có ánh sáng rực rỡ chiếu vào.
Không biết pháo hoa được bắn ở đâu, thắp sáng nửa bầu trời, cũng giống như tâm tình của nàng bây giờ, được Tang Thúc thắp sáng vừa ấm áp vừa rực rỡ.
"Được." Sư Giá gật đầu đáp ứng.
Đột nhiên trong lòng sinh ra chờ mong.
*
Khi Sư Giá đi làm lại, suốt truần trước nàng đã không đến phòng làm việc, hai thực tập sinh bên cạnh nhìn thấy nàng đi vào, thiếu chút nữa trực tiếp chạy tới ôm lấy nàng.
"Lão sư!"
"Bác sĩ Sư!"
Hai thanh niên trai tráng xông tới, đôi mắt kia thoạt nhìn như là cún con, đen bóng mong đợi nhìn Sư Giá, trông có vẻ kích động.
"Lão sư, em có thể ôm cô một cái không?" Trương Du nhỏ giọng hỏi.
Sư Giá mặc kệ hiện tại cậu lại đang nổi điên cái gì, cũng không muốn để ý tới, vừa thay áo blouse trắng vừa nói: "Không được."
Trương Du nháy mắt xụ mặt: "Ôm một cái cũng không được sao?"
Sư Giá nhướn mày: "Muốn ăn đòn à?"
Trương Du che mặt, ngượng ngùng nói: "Nếu cô đánh em, đổi lại em sẽ được ôm cô, em cũng nguyện ý!"
Mãnh nam cường tráng thẹn thùng, là nguy hiểm nhất.
Sư Giá: "..."
Nàng còn chưa kịp hỏi đứa nhỏ này rốt cuộc là bị làm sao, Chu Tĩnh ở một bên đã mở miệng nói trước: "Lão sự thật sự là bạn gái của Tang Thúc sao! Cô không biết tối thứ 6 lúc em và Trương Du nhìn thấy bài đăng của nữ thần, mẹ kiếp, hai chúng em thật sự là bị làm cho kinh hãi! Khi đó muốn gọi điện thoại nói chuyện với cô!"
Trương Du gật đầu: "Là thật đó! Chúng em đã gọi cho cô, nhưng điện thoại lại báo bận!"
Sư Giá: "..."
Trương Du: "Vậy lão sư, cô thật sự đang hẹn hò với nữ thần nhà em sao? Người trong tấm ảnh đó rõ ràng là cô nha!"
Trước ánh mắt chờ mong của hai người, Sư Giá nói: "Không phải.", mặc kệ hai thực tập sinh trước mặt có biểu cảm thất vọng như thế nào, nàng đã đi ra ngoài cửa, "Kiểm tra phòng, nhanh chân lên."
Nếu thật sự trùng hợp như vậy, thì lúc hai thực tập sinh gọi cho nàng, nàng vẫn đang nói chuyện với Tang Thúc.
Nghĩ tới đây, Sư Giá cảm thấy có chút... chột dạ.
Một giây trước Sư Giá còn nói nàng không có quan hệ gì với Tang Thúc, nhưng một giây sau trong đầu nàng đã nghĩ tới cuộc gọi với Tang Thúc tối hôm đó, dù thế nào đi nữa, nàng dường như đã trở thànhh một kẻ nói dối.
Sau khi trả lời, Sư Giá thu hết dáng vẻ thất vọng cúi đầu của hai người vào trong tầm mắt. Nàng không nhịn được cười thầm trong lòng, chính nàng cũng không cảm thấy có cái gì thất vọng, tại sao hai tiểu tử ngốc phía sau biểu hiện còn thất vọng hơn cả bản thân nàng vậy?
Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng ở đây, nhưng ngay sau đó—
Trương Du và Chu Tĩnh đuổi theo nàng: "Lão sư, cô thật không suy nghĩ một chút về việc ở cùng một chỗ với nữ thần nhà em à? Hai người thật sự rất xứng đôi!"
"Đúng vậy, không sai một chút nào! Hiện tại đều thịnh hành CP tiểu tỷ tỷ nóng bỏng và băng sơn mỹ nhân nha, thật sự rất kích thích! Cái gì kiều nhuyễn bách hợp đã không còn thịnh hành!" Ngay cả Chu Tĩnh luôn luôn ít nói cũng không nhịn được phụ họa theo Trương Du.
Sư Giá không nói gì.
Câu này nàng không có cách nào tiếp lời.
Chẳng lẽ muốn nàng trả lời, "Tôi đang cân nhắc có nên theo đuổi nữ thần của các cậu." à?
Sư Giá sợ nếu mình thật sự trả lời như vậy, hai fan cuồng này sẽ khóc thành tiếng trước mặt nàng mất.
Nàng không trả lời, chỉ có thể lạnh mặt cảnh cáo hai người không được tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Nhưng làm sao sự cuồng nhiệt của fan cuồng có thể dễ dàng biến mất như vậy?
Đi vào thang máy, Trương Du khoa tay múa chân: "Còn Sư Minh Yên kia, làm ra nhiều thủ đoạn như vậy, vẫn có thể tẩy trắng được sao? Bây giờ có phải chỉ cần là đại tiểu thư nhà giàu, làm sai chuyện gì cũng có thể được tha thứ à? Cho dù nữ thần nhà em không yêu đương với lão sư, vậy cũng không thể là Sư Minh Yên! Nếu không em sẽ bị tức chết!"
Sư Giá bỗng nhiên lại có chút tò mò.
Nàng không quá chú ý đến chuyện Tang Thúc ở trên Weibo làm sáng tỏ hơn nữa còn làm Sư Minh Yên mất mặt, bây giờ nghe hai người phía sau thảo luận, Sư Giá cũng đại khái hiểu được mọi chuyện.
Sáng thứ 7, một ngày sau khi Tang Thúc đăng bài trên Weibo, Sư Minh Yên đã đăng bài xin lỗi.
Đại ý là cảm thấy có lỗi với hành vi không đúng mực của mình, lần này không biết có phải vì Tang Thúc nhắc nhở hay không, Sư Minh Yên rốt cuộc ý thức được những chuyện lợi dụng người hâm mộ lúc trước quá rõ ràng, tất cả mọi chuyện đều nhận hết trách nhiệm về mình.
Chu Tĩnh hừ lạnh: "Lần này đúng là đáng đời, người có đầu óc đều biết nàng là loại người gì, nhưng người không có đầu óc, chắc bây giờ đã thành fan trung thành rồi đi?"
"Bất quá bài đăng kia cũng thật sự làm tôi không hiểu được, bán thảm còn có thể bán lên người cha mẹ sao? Cha nàng thật sự là một công cụ..." Trương Du nói tới đây, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tò mò kéo áo blouse của Sư Giá: "Bác sĩ Sư, cô có biết Sư Minh Yên không? Hai người đều họ Sư, hơn nữa Sư Minh Yên nói nhà nàng nhiều đời làm nghề y, cha nàng là viện trưởng của bệnh viện tư nhân siêu nổi tiếng của thành phố chúng ta, họ Sư thật sự rất hiếm phải không?"
Càng nói Trương Du càng cảm thấy suy đoán của mình đúng! Đôi mắt sáng long lanh nhìn Sư Giá.
Lúc này, thang máy vang lên một tiếng, Sư Giá liếc nhìn móng vuốt đang túm lấy áo của nàng, chủ nhân của móng vuốt cảm giác được ánh mắt của nàng liền ngoan ngoãn buông tay, cười gượng nhìn nàng, trong mắt mang theo khao khát "kiến thức".
Sư Giá quay đầu nhìn hai người: "Bác sĩ Lưu nói với tôi, tuần trước lúc tôi không đi làm, báo cáo giải phẫu của hai cậu vẫn chưa nộp lên? Là viết chưa xong hay là cảm thấy tôi không có ở đây thì hai cậu không cần nộp? Chuyện lúc trước tôi sẽ không truy cứu, nhưng chuyện này chúng ta tăng gấp đôi đi."
Nàng nói những lời này với giọng điệu ôn hòa, mặc kệ tiếng kêu thảm thiết sau lưng, bộ dáng cong môi vẫn như cũ, giẫm lên đôi giày màu xám tro của Manolo Blahnik đi vào phòng bệnh, bắt đầu một ngày làm việc.
Sau khi kết thúc công việc buổi sáng, Sư Giá lúc này mới mở điện thoại đăng nhập Weibo.
Bài đăng xin lỗi của Sư Minh Yên xuất hiện đầu tiên trên trang chủ của nàng, Sư Giá không khỏi nhíu mày.
[Sư Minh Yên V: Thực xin lỗi vì đã làm tốn thời gian của mọi người, xin lỗi tiền bối @Tang Thúc V. Tôi không nên ôm tâm lý may mắn cho rằng sẽ không có ai phát hiện ra tôi và Tang Thúc dùng bộ bát đĩa giống y hệt nhau, nhưng từ định vị mọi người có thể nhìn ra được tôi đang ở bệnh viện nhà mình, cha tôi bởi vì quanh năm đều làm việc mà sinh bệnh, cho nên tôi tranh thủ thời gian cuối tuần đến chăm sóc ông ấy. Hy vọng cha mẹ trên thế giới đều khỏe mạnh! Cũng mong cha tôi mau chóng khỏe lại! Lại một lần nữa xin lỗi mọi người, là tôi đã chiếm dụng tài nguyên chung, xin lỗi xin lỗi..]
Sau khi Sư Giá xem xong, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cái bài đăng không ăn nhập gì với nhau này, nàng thật sự không thể nhìn ra được là muốn truyền đạt cái gì.
Có thể thật sự chỉ có người biết chuyện mới biết được lời nói dối này khôi hài như thế nào, Sư Toàn Thái đúng là phải làm phẫu thuật nhưng cũng chỉ là tiểu phẫu, bệnh viện cũng có y tá, hộ lý, người nhà không cần lúc nào cũng ở bên cạnh.
Sư Giá lướt xem các bình luận bên dưới, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Chu Tĩnh lại nói "đại tiểu thư nhà giàu làm sai cũng có thể được tha thứ", bệnh viện tư nhân của nhà họ Sư quả thực rất nổi tiếng, không chỉ nổi tiếng ở thành phố Cẩm Dương.
Sư Minh Yên chủ động tiết lộ gia thế của mình, đã thành công xoay chuyển dư luận—
"Kỳ thực tôi cảm thấy lời nói Minh Yên nhà tôi muốn cọ nhiệt vốn rất khôi hài, gia nghiệp của Yên Yên nhà tôi lớn như vậy, cần cọ nhiệt độ của Tang Thúc sao?"
"Chị gái nhỏ không cần ở trong giới giải trí tạo quan hệ tốt với ai cũng có thể lăn lộn rất khá đi? Cọ nhiệt độ gì đó, thật sự là bịa đặt có được không?"
"Thì ra người của Sư gia! Trời ạ! Phí đăng ký bệnh viện này lên đến 4 chữ số đấy."
"Thật có tiền! Tôi thích!"
"Ôm tiểu công chúa nhà chúng tôi một cái, xin một số fan nhìn cho rõ, đây mới thật sự là đại tiểu thư!"
"Không khóc không khóc, chúc bác trai sớm ngày khỏe lại! Đừng để Yên Yên nhà chúng tôi phải chịu uất ức nữa!"
...
Nhìn những bình luận này làm Sư Giá cảm thấy buồn cười vô cùng.
Sư Giá dù không muốn bất kỳ tài sản gì của Sư gia, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ rộng lượng đến mức để Sư Minh Yên, người không xứng đáng, có được tất cả. Trước không nói cái khác, Sư Minh Yên không phải là bác sĩ, không thể kế thừa y bát của Sư Toàn Thái, nhưng đối với sự quản lý kinh doanh cô ta lại biết được bao nhiêu? Nàng không coi thường những người không có bất kỳ bằng cấp nào, nhưng nàng không thể tưởng tượng được một người chỉ mới tốt nghiệp cao trung, không có một chút kinh nghiệm kinh doanh nào đến tiếp quản công ty. Cho dù sau đó công ty được giao cho đội ngũ chuyên nghiệp quản lý, nàng thậm chí còn hoài nghi Sư Minh Yên có thể hiểu được bảng lợi nhuận hay không.
Cầm điện thoại, Sư Giá đăng Weibo—
[Hà Miêu Gia: Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Chuyển tiếp @Sư Minh Yên V:...]
Sư Giá chỉ tới biểu đạt một chút nghi hoặc giống như ông lão đang xem điện thoại di động trên tàu điện ngầm*, sau khi đăng Weibo liền chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật buổi chiều. Nàng không nghĩ tới bài đăng như vậy, lại đưa tới một đám fan não tàn.
Cùng lúc đó, thời sự đưa tin tức từ một thị trấn nhỏ ở Tây Bắc.
*(Câu này có nghĩa là người đó đã nhìn thấy thứ gì đó mà không muốn nhìn thấy hoặc cảm thấy đặc biệt sốc và hủy hoại quan điểm sống của họ.)