Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

04.
Cảm giác lành lạnh đột nhiên biến mất.

Cả cảm giác mặc người theo dõi cũng biến mất theo.

Tôi chỉ còn cảm nhận được dáng người rất đẹp của chàng thiếu niên bên dưới lớp quần áo.

Cũng có hơi bất ngờ.

Không ngờ Cậu bé quàng khăn đỏ có khuôn mặt thiên thần mà thân mình lại nóng bỏng tựa ác quỷ như thế.

Cánh tay cậu nhóc khoác bên hông tôi, chân thì gác lên đùi.

Ôm tôi vào ngực bằng một tư thế vô cùng chiếm hữu.

Mặt tôi dán vào ngực cậu nhóc.

Nghe rõ tiếng tim đập thình thịch.

Cậu chàng thế mà có nhịp tim!

Tôi ngơ ngẩn, cứ nghĩ mình đang nghe lầm.

Nên ghé mặt vào ngực người nọ một lần nữa để kiểm chứng.

"Thích chị nhất."

Quàng khăn đỏ đang mơ đẹp bỗng nỉ non một câu.

Mí mắt tôi bắt đầu díu lại.

Không biết đã thiếp đi lúc nào.

Trong mơ, hình như có gì đó đè lên người tôi.

Ôm tôi, hôn tôi.

Tôi giãy giụa đẩy ra, nhưng vô ích.

Có gì đó mát lạnh lại dinh dính cứ quẩn quanh sau cổ tôi.

Dường như tôi bị lột đến trần trụi, cơ thể kề sát một chỗ với đối phương.

Người nọ còn tham lam ôm chặt lấy tôi, như muốn khảm tôi vào tận xương tuỷ vậy.

Cả một quá trình, tôi đều không tỉnh lại.

05.
Lúc ánh nắng ngập tràn bên cửa sổ.

Tôi mở bừng mắt dậy.

Lại đối diện với một đôi mắt trong trẻo xinh đẹp khác.

"Chào buổi sáng, chị ạ."

"Hôm nay là ngày mình cùng đi hái nấm!"

Quàng khăn đỏ vui vẻ nhìn tôi, háo hức thông báo.

Tôi dằn lại hết mấy cảm giác khác lạ trong lòng.

Trong khu rừng này có vô vàn loài nấm lạ.

Mỗi thứ ba hàng tuần, Quàng khăn đỏ và chị kế sẽ ra ngoài hái nấm.

Mẹ của Quàng khăn đỏ cũng vì ăn phải nấm lạ mới trở thành như vậy.

Còn sáu Quàng khăn đỏ thừa ra kia cũng xuất hiện trên đường đi hái nấm.

Mấy Cậu bé quàng khăn đỏ kia còn ma quái hơn người mẹ mập mạp nữa.

Tránh được thì cứ tránh vậy.

Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến.

Lúc tôi và Quàng khăn đỏ xuống lầu.

Vẫn đụng phải mấy người đó.

Sáu Quàng khăn đỏ khổng lồ đang nhấm nuốt thức ăn trên bàn cơm.

Bọn họ có thể hình tròn vo, nhưng lại không có tí đáng yêu ngây thơ nào.

Cặp mắt lúc nào cũng loé lên lục quang tham lam đói khát.

Trên đầu đại cái mũ đỏ thật to.

Không ngừng vung vẩy theo động tác ngấu nghiến thức ăn.

Gọi là mũ, nhưng thật ra là mấy cây nấm đỏ rực nở rộ trên đỉnh đầu.

Bọn họ không bao giờ dùng muỗng nĩa lúc ăn, mà toàn bốc tay.

Trên tay, trên mặt đều dính dớp đầy nước bẩn.

Lúc tôi đang cố nén cơn buồn nôn, thì cảm giác được tay mình bị người ta nắm lấy.

"Chị ơi, chị ổn không ạ?"

Tôi lắc đầu: "Không sao."

Giờ so với mấy con Quàng khăn đỏ giả thì Quàng khăn đỏ thật chỉ cần có nhan sắc bình thường thôi đã là ơn trên phù hộ rồi.

Cậu nhóc nhìn tôi, trong ánh mắt trong trẻo ấm áp là cảm giác thân thiết vô cùng.

Cái mũ trên đầu đỏ tươi rạng rỡ.

Cơ mà, hình như tôi chưa thấy nhóc ấy cởi mũ ra bao giờ.

Hôm qua lúc ngủ vẫn đội mũ.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào cái mũ, cậu chàng thẹn thùng mở to mắt, đột nhiên lủi vào ngực tôi.

Ngọt ngào nói: "Chị ơi, tim em đập nhanh quá."

Tôi bị ôm bất ngờ quá.

Xém xíu nữa là đứng không vững.

Quàng khăn đỏ này hơi nhiệt tình quá rồi nhỉ.

Tôi ôm tim: "Nhờ em mà giờ tim chị cũng đập nhanh."

Trên đường hái nấm, cậu chàng vẫn rất sôi nổi.

Thường cho tôi chút niềm vui bất ngờ.

Có khi là một bông hoa.

Có khi là một con bướm.

Tôi vô cảm quăng bông hoa nghìn mắt xuống, đập bay mấy con bướm có răng nanh sắc nhọn.

Một đường kinh hồn bạt vía.

Sao mấy thứ trong rừng này toàn biến dị vậy!

Thấy Quàng khăn đỏ đi đằng trước lại xoay người, chuẩn bị tặng cái gì đó cho tôi.

Tôi lập tức cảnh giác.

Cậu nhóc thấy tôi như vậy, ngẩn ra: "Chị ơi, chị không thích em tặng chị mấy cái này ạ?"

Giọng nói nhỏ nhẹ đầy mất mát, hốc mắt cậu chàng cũng đỏ ửng lên, gương mặt nhỏ nhắn cúi gằm xuống, nào còn dáng vẻ hạnh phúc lay động lòng người.

Trước mặt tôi bỗng hiện lên phụ đề đỏ.

"Nhắc nhở, Chỉ số hạnh phúc của Quàng khăn đỏ đang giảm!"

"Nếu Chỉ số hạnh phúc thấp hơn 10, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đến người chơi, người chơi vui lòng lưu ý."

"Chỉ số hạnh phúc hiện tại của Quàng khăn đỏ: 10."

Hai mắt tôi giật giật, vội dỗ dành ông trời con trước mặt.

"Ông trời —— em trai yêu dấu, làm gì có chuyện đó? Chị thích em nhất mà!"

Tôi ôm lấy cậu nhóc, muốn xoa đầu ẻm.

Lại phát hiện, nếu Quàng khăn đỏ không cúi đầu thì tôi phải nhón lên mới xoa nổi đầu người ta.

Cậu bé quàng khăn đỏ này cao tận một mét tám!

Gương mặt đáng yêu thanh tú đó làm người ta quên mất chiều cao thật sự của cậu chàng.

Thấy động tác của tôi, Quàng khăn đỏ sửng sốt, hai má hồng hồng.

Cậu nhóc mím môi, cúi đầu để tôi xoa cho tiện.

Tôi vói tay vào mũ nhóc ấy.

Tóc ẻm rất mềm, sờ rất sướng tay.

Thật ra tóc của Quàng khăn đỏ thiên nâu, nhưng bị bóng của cái mũ che khuất nên nhìn rất tối màu.

"Chị ơi, dễ chịu quá ạ."

Người nọ nhẹ nhàng thở ra.

Dưới ánh mặt trời, lúc Quàng khăn đỏ khẽ híp mắt, tôi có thể thấy được hàng mi chớp động nhẹ nhàng theo động tác của tôi.

Ê tôi chỉ xoa đầu mấy cái thôi nha!

Cái vẻ mặt say mê đó, ai nhìn vào không biết còn tưởng tôi đang làm chuyện cấm trẻ em gì với ẻm.

Tôi định bỏ tay ra, nhưng cậu nhóc không cho.

"Chị ơi, sờ nữa được không? Năn nỉ chị đó."

Người nọ làm ra giọng điệu xin xỏ, còn khẽ khàng nũng nịu.

Dường như là được xoa đến thoải mái, giọng nói còn khàn khàn nghe rất gợi cảm.

Tôi đỏ mặt quay đi, dưới lớp mũ đỏ, tay tôi vẫn tiếp tục sờ đầu người nọ.

"Quàng khăn đỏ, em cao hơn chị rồi, sao còn giống con nít vậy?"

Cậu chàng hứ một tiếng: "Em chỉ như vậy với chị thôi~"

Mắt tôi lại giật giật.

Đừng có nói kiểu đó!

Làm cái bản mặt thẹn thùng này cùng với giọng điệu bên trên, thật sự sẽ khiến người khác nghĩ bậy đó!

Tôi ho nhẹ một tiếng, muốn tháo mũ xuống.

Hạ nhiệt cho đối phương một chút.

Chứ tôi thấy cậu nhóc đang nóng hừng hực rồi.

Nhưng bị cậu chàng cản lại.

"Không cởi được đâu chị."

Tôi thấy hơi lạ: "Sao không được cởi mũ?"

"Nếu cởi mũ ra, sẽ muốn làm mấy chuyện khác thường với chị."

Trong mắt Quàng khăn đỏ toàn là ý cười.

Tôi không dám nghe tiếp nữa, quyết đoán buông tha cho cái khăn quàng đỏ của cậu bé.

Giác quan thứ sáu mách với tôi, cậu nhóc này đang nói thật.

Nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện.

Chỉ cần không để Chỉ số hạnh phúc của Quàng khăn đỏ tụt xuống quá thấp, nhóc ấy sẽ không làm hại tới tôi.

06.
Sau khi tới chỗ hái nấm.

Tôi bàng hoàng nhìn cả một vùng nấm đỏ trải dài khắp nơi

Gió thổi ngang qua, những gốc nấm cứ dập dờn như sóng trong biển máu.

Quàng khăn đỏ vui vẻ kéo tay tôi đi vào biển nấm.

Tôi cẩn thận quan sát xung quanh.

Sợ tụi nó đột nhiên mở há mồm nuốt chửng lấy mình.

Quàng khăn đỏ thì tự nhiên nhổ một gốc nấm lên, bỏ vào miệng.

Nước từ trong nấm chảy ra cũng đỏ rực.

Làm cho môi cậu nhóc cũng ướt át kiều diễm theo, khiến người ta muốn hôn.

Á, mình đang nghĩ gì vậy chứ.

Tôi cảm thấy tội lỗi, cúi đầu.

Quàng khăn đỏ tủm tỉm đưa tôi một gốc nấm.

Tôi xua tay: "Chị không đói lắm."

Cậu chàng lại bắt đầu mím môi uất ức:

"Em biết rồi, chị thật sự không thích em."

"..."

Vì Chỉ số hạnh phúc thân yêu, tôi bất lực nói:

"Vậy, chị thử một miếng?"

Nhưng mà thấy cây nấm đỏ rực kia.

Tôi không xuống răng nổi.

"Chị sợ có độc ạ?"

Quàng khăn đỏ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bấm bụng cắn một cái.

Hương vị rất ngọt ngào, cũng không có mùi máu tươi.

Tôi thật sự chỉ cắn một cái, còn lại đưa Quàng khăn đỏ ăn hết.

Ăn xong, thằng nhóc liếm môi, còn chưa hết thèm.

"Nấm chị cắn rồi, ngọt quá đi."

Người nọ bỗng tiến tới gần tôi.

"Chị ơi, còn dính trên miệng kìa, em lau giúp chị."

Tôi còn chưa kịp phản ứng, tay người nọ đã chạm vào khoé môi tôi, vết đỏ tươi chuyển từ môi tôi sang tay nhóc ấy.

Rồi nhóc ấy vươn đầu lưỡi, liếm sạch sẽ sắc đỏ dụ hoặc kia.

Tôi trừng to mắt.

Quàng khăn đỏ làm mấy hành động biến thái này cũng không ngại tôi thấy chút nào ha.

Trong lúc cậu nhóc ngắt nấm.

Tôi nhìn trời than thở.

"Haiz, Cậu bé quàng khăn đỏ này có ý với chị kế mình chắc luôn."

Phụ đề đỏ lại đột ngột hiện ra giữa không trung:

"Việc tăng Chỉ số hạnh phúc của Cậu bé quàng khăn đỏ có thể giúp hoàn thành nhiệm vụ chính."

Tôi kinh ngạc.

Chữ đỏ trong phó bản này còn có thể tự do trò chuyện với tôi ư?

Tôi hỏi: "Mày thật sự là phụ đề hả? Trò chơi kinh dị này là sao đây?"

"Không biết."

Cái phụ đề này có ý thức thật kìa.

Tôi liếc nhìn Quàng khăn đỏ đang đuổi bắt mấy con bướm mọc đầy răng nhọn đằng xa, tiếp tục tám nhảm với phụ đề.

"Quàng khăn đỏ này cũng không đơn giản, cậu ấy là mối nguy hiểm lớn nhất trong phó bản này à?"

Phụ đề đỏ không để ý tới tôi.

Tôi nhướng mày: "Thật á?"

Phụ đề đỏ: "Chỉ cần kiểm soát Chỉ số hạnh phúc, cậu ấy sẽ không làm hại bạn."

"Vậy nếu Chỉ số hạnh phúc thấp thì sao?"

"Bạn có thể thử xem."

"..."

Tôi không thèm thử nhé.

Tôi không nói chuyện với phụ đề nữa.

Vì Quàng khăn đỏ chạy sang đây rồi. Cậu chàng ngượng ngượng ngùng ngùng đưa con bướm vừa quơ được đến trước mặt tôi.

Thấy con bướm trong tay nhóc đó.

Tôi thiệt sự rất không muốn nhận luôn.

Thấy tôi không lấy quà, phụ đề đỏ lại nhắc nhở.

"Nhắc nhở, Chỉ số hạnh phúc của Cậu bé quàng khăn đỏ đang giảm xuống."

Tôi nhức đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối nhận con bướm của cậu nhóc.

Con bướm nanh dài vỗ vỗ cánh.

Tôi nghĩ một hồi, quyết định cột răng con bướm lại.

Làm vậy thấy an toàn hơn.

Sau khi hái đủ nấm, bọn tôi về nhà lúc trời đã tối đen.

Quàng khăn đỏ đi nấu cơm cho mẹ và sáu thằng anh của mình.

Tôi lên lầu, nhận ra ở đây đã dư ra một người.

Là một Cậu bé quàng khăn đỏ xấu xí vốn nên ở dưới lầu.

Nó di chuyển cơ thể một cách cứng nhắc.

Sau mỗi bước chân, ván gỗ rung lên từng chập.

Nó nhìn tôi chằm chằm, còn nhếch miệng cười.

Tôi lui về sau, phát hiện cầu thang sau lưng đã biến mất, phía dưới trở nên tối đen như mực.

"Quàng khăn đỏ!"

Tôi gọi Quàng khăn đỏ bên dưới, nhưng không ai đáp lại.

Bên dưới không có một tia sáng, cũng không có một tiếng vang.

Giống như trên thế giới chỉ còn lại cái gác xép chật hẹp nơi tôi đang đứng.

Con Quàng khăn đỏ xấu xí vặn vẹo đang tiến lại gần tôi.

Tôi liếc nhanh một vòng rồi chạy vào góc, nhặt con dao cắt cỏ lên.

Ngay khi con quái vật đến gần, tôi nghiêng người tránh thoát, đồng thời bổ dao vào cổ nó.

Lúc mũi dao sắp chạm vào cổ con quái vật, nó đột nhiên rụt cổ vào người.

Cái mũ nấm đỏ tươi trên đầu sụp xuống, che kín đầu nó.

Làm vậy cũng được nữa!

Còn chưa kịp thảng thốt, con quái vật lại tiếp cận tôi.

Tôi nín thở thật sâu, nhanh chóng xoay người né qua một bên, không bị nó tóm lấy.

Bàn tay rắn chắc của con quái chụp lên vách tường sau lưng tôi.

Trên tường lập tức xuất hiện một dấu tay thật lớn.

Con quái vật lại bắt đầu tấn công.

Lần này, sau lưng tôi là vực sâu không đáy.

Nếu ngã xuống, tám mươi phần trăm là phải chết.

Một lần nữa tránh được công kích của quái vật, tôi chạy đến cạnh giường, mò ra được cái gì đó rồi chạy tới bên cửa sổ.

Cửa sổ đang mở, con quái tuy tứ chi phát triển nhưng đầu óc vẫn không ngu si, nhìn thấu ý đồ của tôi.

Nó cũng chạy về phía cửa sổ.

Ngay lúc nó chạy đến bên cửa sổ, tôi nhanh chóng lấy vật trong tay ra, hai bàn tay hất mạnh về phía nó.

Đó là một loại phấn hoa đặc biệt trong rừng, có thể làm mờ thị giác và khứu giác, dùng để xua đuổi sói.

Phấn hoa bị gió từ cửa sổ thổi bay về phía quái vật.

Mắt nó trúng không it phấn hoa, còn liên tục hắt xì.

Còn tôi đã bịt sẵn mắt mũi.

Con quái vật gầm lên một tiếng, giẫm thật mạnh trên sàn, tức giận xông về phía tôi.

Nhưng hai mắt nó không thấy đường, hành động cũng khó khăn hơn.

Lúc nó đến gần tôi, tôi nhanh nhẹn nghiêng người né qua.

Lúc này nó mới thấy, phía sau tôi là vực sâu không đáy.

Nó hoảng sợ, muốn giữ thăng bằng rồi lùi lại.

Nhưng bị tôi đạp cho một cái, rơi xuống.

Tôi vỗ vỗ bụi phấn trong lòng bàn tay.

"Hạ lộ bình an."

Bên dưới vang lên một tiếng nổ thật lớn.

Sau đó, cảnh vật trước mắt tôi rung chuyển.

Vực sâu thăm thẳm trước mặt đã biến thành cầu thang gỗ gãy đổ.

Con quái vật vừa ngã xuống cũng không thấy đâu.

Thay vào đó là một đống nấm rụng rơi tung toé.

Bị người mẹ và mấy Quàng khăn đỏ còn lại ăn mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK