08.
Viện trưởng của cô nhi viện dưới lòng đất này, không phải là một ông lão cổ hủ nghiêm khắc như tôi nghĩ.
Lúc tôi cùng cô nhóc đi vào.
Anh ta đang ngồi trên bàn làm việc, xử lý một vài sổ sách.
"Giờ này không ở trong phòng, không phải là bé ngoan."
Từ lúc vào đây tới giờ, con nhóc không dám ngẩng đầu lên.
Nó biết mình làm sai, mím môi không dám nói lời nào.
Tôi ngước mặt, ngẩn ngơ cả người.
Viện trưởng trước mắt tôi đây, nào phải một con quái vật cơ thể vặn vẹo, cũng không phải một người mang khuôn mặt khủng bố không ai dám nhìn.
Gương mặt đó, thân hình đó, giọng nói bình tĩnh đó, như là một con người bình thường không hơn không kém.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là, khuôn mặt của anh ta lại giống Cố Mặc Trì, bạn trai tôi đến bảy tám phần.
Lại đem đến cho tôi một cảm giác rất khác lạ.
Boss ở phó bản trước cũng rất giống Cố Mặc Trì, cho dù đã mất trí nhớ, nhưng trong chớp mắt tôi vẫn có thể nhận ra đó là bạn trai tôi.
Còn lần này, người trước mặt cũng có gương mặt tương tự Cố Mặc Trì.
Nhưng cảm giác người nọ mang lại rất khác.
Cố Mặc Trì không hiền hoà như vậy.
Lúc nhìn người khác, ánh mắt cũng không chan chứa ý cười, nhìn qua có vẻ vô cùng thân thiện như vậy.
Nhưng giác quan thứ sáu nói cho tôi biết.
Anh ấy chính là bạn trai tôi.
Trong phòng thật im ắng.
Người nọ ngồi trên bàn làm việc, thấy tôi vẫn không sợ chết nhìn mình chằm chằm, trông anh ta có hơi ngoài ý muốn.
Người nọ vẫy tay:
"Lại đây."
Cô bé đứng cạnh thấy vậy thì run lên, lặng lẽ nhìn tôi một cái, cố gắng cúi đầu thấp hơn nữa.
Tôi biết, lần này Cố Mặc Trì cũng mất trí nhớ.
Tôi hít sâu một hơi, can đảm đi qua.
Sau đó...
Nhào vào lòng anh ấy.
Tôi có thể cảm nhận được người nọ có nửa giây sửng sốt, sau đó toàn thân lập tức xuất hiện một khí tức nguy hiểm.
Anh ta đang cảnh cáo tôi.
Tôi vờ như không biết, đóng vai một đứa nhỏ đang hoảng sợ.
Con ngươi lặng lẽ xoay tròn.
Càng ôm chặt hơn: "Viện trưởng ơi, cháu sợ."
"..."
"Sợ cái gì?"
Giọng nói đến gần tôi hơn, trầm thấp quyến rũ.
Tôi làm ra vẻ bất an nắm tay áo anh ấy: "Sợ không gặp được viện trưởng nữa, hồi nãy cháu gặp ác mộng, mơ thấy không gặp được viện trưởng, cháu... cháu rất đau lòng."
Người nọ không nói chuyện.
Tôi nói nhỏ: "Cháu thích viện trưởng nhất đó."
"Một cơn ác mộng mà thôi."
Có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi.
Xoa xoa tóc tôi.
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Cố Mặc Trì quả nhiên không chịu nổi lúc tôi làm nũng.
Trước kia, mỗi lần anh ấy tức giận, chỉ cần tôi nhỏ nhẹ vài tiếng.
Là anh ấy bó tay, hung hăng ôm tôi vào lòng, hôn lấy hôn để:
"Cưng à, em là người duy nhất làm anh tức giận mà không tìm được cách nào."
"Em cười với anh một cái."
"Anh sẽ thấy không còn gì quan trọng hơn nữa."
Điều anh ấy nói là thật.
Giờ đây, cho Cố Mặc Trì đã mất trí nhớ, trở thành đại boss trong phó bản kinh dị, nhưng vẫn như cũ không nhịn được mềm lòng với tôi.
Viện trưởng cũng đang kinh ngạc với hành động của mình.
Anh ta lặng lẽ cụp mắt nhìn tôi:
"Vậy là tối cháu ngủ không ngon, nên tới tìm chú?"
Tôi gật đầu siêu ngoan:
"Rất muốn gặp viện trưởng, nhớ đến ngủ không yên, muốn ở với viện trưởng suốt đời."
Giờ thân thể tôi mới năm sáu tuổi.
Mấy lời tỏ tình vừa nói ra.
Giống như lời của con nít không muốn xa ba mẹ vậy.
Con nhóc đứng một bên kinh ngạc nhìn tôi bịa chuyện với viện trưởng.
Chờ xem hình ảnh máu me lúc viện trưởng xử lý tôi.
Kết quả là, thấy chú viện trưởng sáng nắng chiều mưa của nó.
Khẽ cười một tiếng.
Giơ tay bế tôi lên, để tôi nằm trong lòng anh ấy.
Tôi đang say mê tỏ tình, tự dưng thấy người mình nhẹ dần.
Dễ dàng bị người ta nhấc bổng lên ôm vào lòng.
Không chỉ mỗi con nhóc khiếp sợ, đến cả tôi cũng không ngờ.
Cơ thể của viện trưởng rất lạnh, lồng ngực rất cứng, như cũ không có nhịp tim.
"Thích chú vậy à?"
Anh ấy hỏi tôi.
Hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ tôi, giống như một con độc xà uốn éo.
Tôi run lên một cái.
Nhưng vẫn luôn miệng đáp: "Rất thích rất thích viện trưởng, thích nhất trên đời."
Anh ấy chậc một cái, có vẻ như vui lắm.
Đôi mắt vốn nên chứa đầy công kích, giờ đây đang cười lên dịu dàng.
Hồn tôi chìm vào đôi mắt nọ, có hơi ngẩn người.
Hai cái tay béo không nhịn được nhéo mặt "chú":
"Viện trưởng kể cho bọn cháu nghe chuyện cổ tích trước khi đi ngủ được không ạ?"
Nhóc con đằng kia trợn trắng mắt, hít hà một tiếng.
Sau đó che miệng, không dám thở mạnh.
Viện trưởng mỉm cười: "Được."
Nửa tiếng sau, viện trưởng thật sự ngồi kể chuyện cổ tích cho bọn tôi nghe.
Tuy là mấy câu chuyện đó có hơi đẫm máu.
[Trẻ hư không nghe lời sẽ bị viện trưởng trừng phạt thế nào]
[Cách huấn luyện trẻ nổi loạn]
[Sáu mươi nguyên tắc bé ngoan phải học thuộc]
...
Điểm khác biệt là.
Nhóc còn lại đang nghiêm túc lắng tai nghe trên ghế.
Còn tôi thì nằm trong lòng viện trưởng.
Xém chút nữa ngủ quên.
Được rồi, thật ra là đã ngủ quên.
Nhưng mà sau đó, tôi lại thấy có khí lạnh ập đến, đánh thức tôi.
Tôi cố gắng nhướng mi, nhìn thấy một cặp mắt không chút ý cười.
"Chồng ơi, mấy giờ rồi?"
Tôi mơ mơ màng màng, quen miệng hỏi.
Người đang nheo mắt tỏ ra nguy hiểm bỗng bị câu này của tôi hù cho sửng sốt.
Khí lạnh cũng biến mất.
"Cháu, gọi chú là gì?"
Thật ra tôi hơi gắt ngủ.
Lúc này vẫn chưa tỉnh táo lại, xoay người trong ngực Cố Mặc Trì.
Bàn tay bé nhỏ còn giơ lên vỗ vỗ miệng ảnh: "Đừng có phá, để em ngủ."
Viện trưởng: "..."
Nhóc con ngồi nghe: "..."
Viện trưởng nhìn nó một cái.
Con bé lập tức tiến vào trạng thái hoảng sợ, nói không thành câu.
Còn tôi thì đã ngủ say.
Hơn nữa còn ngủ ngon là đằng khác, nghe kỹ còn thấy tôi đang ngáy theo nhịp.
Viện trưởng im ắng một lúc lâu.
Con bé lo lắng vò góc áo, định giải thích: “Viện trưởng chú đừng tức..."
Viện trưởng: "Chú kể chuyện chán lắm à?"
Con bé: "Dạ?"
Viện trưởng thở dài: "Thôi được rồi, Phương Phương, cháu về trước đi."
Phương Phương hoài nghi nhân sinh bước ra ngoài.
Cứ như không ngờ mình lại được thả ra nhẹ nhàng như vậy.
Còn tôi, vẫn đang ngủ ngon lành trong lòng người nọ.
09.
Tôi lại mơ thấy Cố Mặc Trì.
Trong mơ, anh ấy trở nên máu lạnh tàn nhẫn, điều khiển vô số xúc tu màu đen siết chặt tôi, đâm xuyên qua người tôi.
Tôi bị giết chết.
Đau quá, đau quá.
Giấc mơ thật đến nỗi tôi cứ cho rằng mình đã chết...
Tôi bị người ta gọi dậy.
Anh chàng đẹp trai trước mặt đang sờ trán tôi, nhíu mày.
"Sao trán nóng vậy."
Hai mắt tôi trống rỗng, nửa hồn còn đang chìm trong mộng, nửa hồn đã về tới thực tại.
Tôi nói: “Viện trưởng, cháu lại gặp ác mộng."
"Ác mộng, có đôi khi là nỗi sợ hãi sâu trong lòng mỗi người."
Viện trưởng lấy tay lau đi dòng lệ trên mắt tôi:
"Bé ngoan, nói cho chú biết, cháu đang sợ cái gì?"
m thanh của người nọ rất dịu dàng, có thể khiến lòng người ta an ổn.
Đồng thời cũng mê hoặc như sương mù, che giấu vực sâu vạn trượng cất giấu phía sau.
Tôi khó nhọc cất tiếng: "Sợ không được ăn cơm chiên trứng của chú nữa."
Viện trưởng: "Một chén cơm chiên mà... Hả?"
Có lẽ hôm nay là ngày viện trưởng phải tự hỏi nhân sinh nhiều nhất trong đời.
Anh ấy không chắc chắn hỏi lại: "Cơm chiên trứng?"
Tôi bổ sung: "Chú nấu."
Tôi đã tỉnh ngủ, kéo tay người nọ kể lể.
"Trong mơ, chú hay làm cơm chiên trứng cho cháu ăn á, bỏ thêm nhiều hành lá, trứng chiên cũng không quá lửa, rất là ngon, cháu thích nhất là cơm chiên trứng chú làm."
Tôi vừa nói vừa áp tay mình lên tay anh ấy, so lớn nhỏ.
Có lẽ do tôi mô tả sinh động quá.
Viện trưởng suy tư một hồi, nghe tôi trình bày món ăn xong, cũng nảy ra hứng thú với món cơm chiên trứng này.
Thế mà thật sự xuống bếp.
Làm cho tôi một chảo cơm to.
Khoảnh khắc ngửi được mùi thơm kinh động lòng người đó, tôi háo hức vô cùng.
Ăn liền ba chén.
Viện trưởng thấy tay nghề mình được công nhận thì rất là vừa lòng.
Tôi phồng má, trong miệng chưa nuốt hết cơm đã múc thêm muỗng nữa.
Viện trưởng rốt cuộc cũng nhíu mày ngăn cản:
"Ăn quá nhiều không tốt cho tiêu hoá."
Tôi cũng đâu có muốn ăn nhiều như vậy, nhưng tôi rất đói.
Hai ngày nay, tôi chưa bỏ hột cơm nào vào bụng.
Nhà ăn của cô nhi viện nấu toàn mấy món kỳ quái.
Tôi còn không đoán được nó được nấu từ nguyên liệu gì.
Đói bụng chỉ đành gặm cà rốt.
Giờ thấy cà rốt là tôi muốn ói.
Vất vả lắm mới ăn được miếng cơm nóng, tôi cảm giác như mình vừa đầy máu sống lại.
Trước mặt người nắm giữ quyền lực cao nhất của cô nhi viện, tôi có nói xấu nhà ăn mấy câu.
Viện trưởng xoa đầu tôi, cười: "Kén ăn là không tốt."
10.
Nhưng ngày hôm sau.
Nhà ăn cô nhi viện đã thực sự đổi món.
Thấy mấy món ăn phù hợp với khẩu vị nhân loại trên bàn.
Tôi điên cuồng nhét vào miệng.
Vui vẻ hạnh phúc.
Trừ tôi ra, còn mấy người nữa cũng cắm đầu ăn uống.
Không cần đoán cũng biết, họ cũng là người chơi đói bụng mấy ngày nay giống tôi.
"Ngon quá, còn có cả chân gà! Tớ cứ tưởng mình phải chết đói trong phó bản này rồi!"
Một bé trai ngồi cách tôi một bàn vừa ăn vừa lau nước mắt.
Mấy ngày nay vừa phải đề phòng quái vật.
Lại không có thức ăn để bồi bổ thể lực, sức khoẻ của ai cũng sắp theo không kịp.
Tôi ăn no căng bụng xong.
Thì thấy Phương Phương cứ đứng sau lưng mình.
Muốn nói lại thôi nhìn tôi chằm chằm.
Tiện tay, tôi đưa cô nhóc một cái bánh ngọt.
Con bé ngây ngưòi nhận lấy, cái miệng nhỏ xinh lập tức há to như chậu máu.
Sau đó cạp cái bánh từng miếng từng miếng một.
Dường như lâu rồi con bé chưa được ăn, vẫn còn thèm.
Tôi đưa thêm cái nữa.
Lần này con bé ăn rất nhanh, gần như nuốt trọng.
Thấy tôi vẫn nhìn nó chằm chằm.
Phương Phương quay mặt ra chỗ khác, lát sau, vẫn không nhịn nổi sáp lại đây.
“Hôm qua viện trưởng không phạt cậu thiệt hả?"
"Phạt hả? Làm gì có đâu."
Cơm nước xong, tôi lau miệng, đặt bát đũa vào chỗ cũ rồi mới đưa cho dì dọn dẹp ở nhà ăn.
Người nọ chỉ còn một nửa cơ thể, hành động rất bất tiện, thấy thế thì kinh ngạc nhìn tôi.
"Bé ngoan."
Dì ấy lại cho tôi thêm hai cái bánh ngọt nữa.
Phương Phương hau háu nhìn mấy cái bánh trong tay tôi.
Cô bé hé miệng, cuối cùng trúc trắc tự thu dọn bát đĩa của mình.
Cũng được dì dọn dẹp thưởng cho hai cái bánh.
Mấy nhóc quái vật ham ăn còn lại thấy vậy cũng ngoan ngoãn học theo, lục tục dọn dẹp bát đũa, đứa nào cũng được thêm bánh ngọt.
Tầng 1 luôn luôn hỗn loạn của cô nhi viện hiếm khi xuất hiện khung cảnh hài hoà như vậy.
Tôi đem theo hai cái bánh ngọt về phòng.
Dù là ban ngày, trong phòng rất tối.
Cô nhi viện được xây dựng dưới lòng đất, không có ánh sáng mặt trời, nguồn sáng chỉ có mấy ngọn đèn ngọn nến linh tinh.
Đứa nhỏ tên Sâm Sâm thì lại không thích căn phòng sáng sủa.
Tôi mò mẫm bước vào bóng tối.
"Sâm Sâm, tớ đem bánh ngọt về cho cậu nè."
"Bánh ngọt?"
Trong màn đêm vang lên một câu nghi vấn.
Tôi lấy bánh ra: "Bánh ngọt là một thứ rất ngọt ngào, ăn vào sẽ cảm thấy vui vẻ!"
Trong bóng tối chợt vang lên tiếng cắn xé.
Tôi bất lực: "Đừng ăn cái hộp, ăn đồ bên trong ấy."
"Tớ bật đèn lên một lát, tụi mình ăn chung, được không?"
Phải qua một lúc lâu sau.
"Được."
Căn phòng cuối cùng cũng sáng lên.
"Sâm Sâm, cậu ngồi xuống ăn với tớ đi, lúc nào cũng treo ngược như kia, tớ lo cho hệ tiêu hoá của cậu lắm á."
Sâm Sâm ngốc nghếch điều chỉnh tư thế.
Lúc cô bé đứng trên mặt đất, cả người cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tôi dạy con bé cách ngồi xuống, cách ăn bánh bằng muỗng như thế nào.
Sâm Sâm lạ lẫm nói: "Trước nay, tớ chưa làm vậy bao giờ."
Tôi nói: "Bên ngoài có rất nhiều đồ vật đồ chơi mới lạ, cậu đừng ở mãi trong phòng, phải ra ngoài kết bạn."
Giọng con bé càng nhỏ hơn: "Tớ không có bạn."
"Có tớ đây còn gì? Tớ là người bạn đầu tiên của cậu, nhưng chắc chắn không phải người cuối cùng đâu."
Tôi vươn tay tới trước mặt cô bé, cười nói:
"Đúng lúc tớ đang có việc, cần tìm người làm cùng. Cậu có muốn giúp tớ không, bạn Sâm Sâm thân ái?"
Sâm Sâm chớp chớp đôi mắt chứa chan huyết lệ.
Một chốc sau, cô bé ngốc ngốc nắm lấy tay tôi, mắc cỡ nói:
"Tớ, đồng ý."
Xem thêm...