Tôi định từ chối, nhưng nhìn hai mắt sáng rực của em, đành nuốt câu chối từ kia vào.
– Được, anh cũng muốn mua vài thứ. – Tôi nghe chính miệng tôi đáp vậy.
Haizz, tôi chẳng thể nào từ chối em được.
Thế là cách hai người chúng tôi… ở chung giống như ngày xưa vậy. Trên đường đến siêu thị, tôi không giấu được ý cười trên mặt mình, đến mức em thì ngoảnh mặt nhìn tôi:
– Quan Nghị nay… có vẻ vui?
Cách xưng hô này thức tỉnh tôi. Tôi khựng một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt em.
Em không nhìn tôi tiếp nữa.
Tôi tỉnh hẳn.
Gần đây tôi dễ thỏa mãn với mọi thứ dần, mặc dù tôi cũng nhanh chóng tỉnh lại… kiểu tự mình thôi miên chính mình ấy, không biết là tốt hay xấu.
– À… Phi Phi đâu? – Tôi giả vờ hỏi vu vờ.
Nhắc tới cậu ấy, em hơi khựng lại, rồi đáp:
– Lúc đầu tôi rủ em ấy đi. Thế mà hôm nay em bảo em bận ngủ nướng ở nhà rồi – mai phải dậy sớm đến sân bay chuẩn bị thủ tục các thứ. Tôi nghĩ lại, thôi cứ để em ấy ngủ vậy.
Tôi chớp mắt mơ màng, miệng khẽ “ừ” một tiếng.
Chỗ chúng tôi ở cách siêu thị bự nhất khoảng một trạm dừng của tàu điện ngầm. Chúng tôi cũng chẳng muốn lái xe lắm, lại lười dùng tàu điện ngầm, nên chúng tôi đi bộ đến đó.
Đã thật lâu rồi mới được như vậy.
Chỉ em và tôi, cùng đi siêu thị.
Cảm giác này không giống với cảm giác đi siêu thị chung với bạn cùng nhà lắm, nó gần với việc đi chung với bạn cùng phòng hơn. Thỉnh thoảng Phi Phi cũng ghé nhà em chơi, tuy ở chung một căn hộ, nhưng cảm giác xa cách vẫn hiện hữu… Thế mà chỉ cần cùng đi siêu thị thôi cũng mang lại cảm giác “như người nhà” kì lạ.
Hiển nhiên, nhu cầu đi siêu thị khác nhau. Em đi để chuẩn bị cho chuyến du lịch của em.
Thế mới nói, tôi hiện tại dễ thỏa mãn nhường nào.
Lúc vào siêu thị, em chạy thẳng đến khu đồ dùng cá nhân. Tôi đứng nhìn em nhặt sữa tắm, kem đánh răng, quần áo theo sở thích, không cần đắn đo gì cả.
Bỗng tôi nói:
– Em vẫn thích loại đồ dùng cá nhân thế ha.
Em ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi nhận ra mình hơi quá, đành nói thêm:
– À, anh từng là hàng xóm của em mà.
Em chẳng nghĩ sâu xa gì thêm, nhún vai ứng lời:
– Tôi không biết… Chắc là thói quen ha.
Thói quen ha.
Thói quen, khảm sâu vào xương tủy, rất khó bị phai đi.
Tôi theo em dạo khắp khu đồ dùng sinh hoạt cá nhân, kế đến khu lương thực thực phẩm.
Để ra vẻ gì-cũng-muốn-mua, tôi tùy tiện nhặt mấy bịch snack vào xe đẩy. Xe của em hơi đầy, tôi bèn nhắc:
– Vali không được chứa nhiều đồ quá. Vả lại, mấy em có thể mua thêm mấy món lặt vặt này ở nước ngoài.
Em vui vẻ ứng lời:
– Không sao. Đầy thì tôi để bớt ở nhà, rồi tôi chén chúng với anh.
Tôi lại nuốt câu chối từ vào họng, im lặng nhìn em nhặt thêm đồ ăn vặt.
Lần này thì em nhặt những món mà cậu ấy thích ăn.
Em đã sớm quên tôi rồi, nên tôi thích gì hay ghét gì em cũng chẳng nhớ nữa.
Sự tồn tại của tôi như bị xóa khỏi sinh mệnh của em vậy.
Cuối cùng là vì sao người bị lãng quên, chỉ có mỗi tôi?
Sau khi mua sắm, bên người chúng tôi có nhiều túi đồ lớn. Thế là chúng tôi quyết định thuê xe chở hết về.
Giữa trung tâm thương mại này có một tấm poster rất lớn quảng bá triển lãm tranh như thể thành phố này sắp đón nhận một họa sĩ tài năng vươn tầm quốc gia đến mở triển lãm vậy. Trùng hợp là, em rất thích cô họa sĩ này, vừa lướt qua poster là em đứng lại liền.
– Điện thoại tôi không tiện lắm, cho tôi mượn điện thoại anh đi? Tôi muốn chụp ít ảnh, rồi anh gửi mấy tấm đó lại cho tôi. – Em hưng phấn xin tôi.
Tôi từng nói rồi… tôi không thể từ chối ánh mắt này của em mà. Tôi im lặng lôi điện thoại của mình ra, đưa cho em.
– Anh đi hút thuốc nha.
Chứng nghiện hút của tôi lại trỗi lên. Tôi đi đến một góc cách xa em, châm lửa, rít một hơi, nhả khói, lặng lẽ nhìn em vui vẻ chụp ảnh với tấm poster, hẳn là em sắp vào bộ sưu tập chuyển ảnh sang tài khoản của em…
Không được.
Tôi hoảng loạn, vội ném điếu thuốc vào thùng rác, chạy đến giật điện thoại.
——
Tôi thấy em kinh ngạc, lòng tôi lạnh dần.
Chậm rồi.
Em thấy mất rồi.
Bộ sưu tập trong máy tôi, toàn bộ là ảnh của em.
Bìa album là ảnh chụp góc nghiêng của em chụp ngược sáng, trông tuấn tú lắm, chưa kể… tên album là “một mảnh tình”.
Thật ra, album này tên “Thanh Nghiễn”, sau đó em tự sửa thành như vậy.
Album này ở bên tôi hơn trăm ngày đêm bôn ba nước ngoài.
Tôi hít sâu một hơi, rồi giật điện thoại của mình về, làm như thể không-có-chuyện-gì-lớn cất điện thoại đi.
– Anh… – em cau mày, giọng điệu xấu hổ, hoang mang, tai em ửng đỏ… tất nhiên tôi sẽ không cho rằng em đang ngại – Quan Nghị, anh thích…
– Đi thôi. – Máu tôi đông lại, giọng tôi run rẩy. Tôi như bị lột sạch quần áo giữa chốn đông người này vậy… tôi bị người ta phát hiện bí mật mà tôi tin mình giấu rất kĩ.
Xong rồi.
Tôi hít sâu thêm một hơi, gian nan sắp xếp từ ngữ, mở lời:
– Về rồi anh gửi… poster cho em nhé.
Vẻ mặt em phức tạp, em im một lúc rồi “ừ” một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Quan Nghị khổ quá…