Sẽ khác thôi, bản năng hắn sẽ làm anh tổn thương.
Thấy anh tiến về phía mình, đầu hắn đau như búa bổ. Hắn vội thả tay Phi Phi ra.
Và hắn nghe bản thân chào anh:
– Anh là Quan Nghị à? Em là Kỷ Thanh Nghiễn. Mẹ em bảo em đến đây đón anh. Còn đây là…
Hắn do dự rồi giới thiệu:
– Đây là Phi Phi, bạn em ạ.
Quan Nghị bình thản nhìn hắn rồi nhìn Phi Phi, sau đó lại nhìn hắn.
Anh đang cố kiềm chế cảm xúc, thế mà hắn hiểu được anh đang cố kiềm chế cảm xúc đấy.
Anh nói:
– Hồi trước em toàn gọi anh là anh Quan thôi.
– Thật thế ạ? Em được gọi anh là anh Quan sao? Em thích lắm.
Anh mỉm cười, thả lỏng.
Còn hắn bật cười theo anh.
Hắn vẫn cảm thấy sự tồn tại của Phi Phi khá là kỳ, nên trên đường đưa anh Quan về thì hắn đưa cậu ấy về trước.
Anh Quan không có ý kiến gì cả, cũng không hỏi chi tiết thêm về Phi Phi.
Hắn không nhịn được, đành tự khai tất tần tật.
– Nãy em giới thiệu chưa đúng lắm… Thật ra, Phi Phi không hẳn là bạn em đâu. – Hắn vừa nói, vừa lén nhìn anh qua kính chiếu hậu. Anh ngâng đầu, tuy anh chưa nói gì nhưng hành vi ngẩng đầu này cho thấy anhn có để ý lời hắn nói.
– Cậu ấy là hộ lý của em. Mẹ em ghép chúng em lại với nhau, mà pheromone của tụi em cũng khớp nhau thật. Hôm nay, dẫn Phi Phi đi đón anh cũng là ý của mẹ em đấy. Lạ thật ha anh… – Hắn bật cười haha – Đừng trách em nha, mẹ em bắt em phải dẫn cậu ấy theo.
Vẻ mặt anh thả lỏng:
– Ra là vậy, đúng là mẹ em mà.
Giọng điệu thân quen, không khí hài hòa. Hắn gợi chuyện:
– Còn anh thì sao? Ở nước ngoài thế nào?
– Cũng được. Còn bây giờ, anh rất hạnh phúc.
Quả thật, hắn cũng cảm thấy niềm hạnh phúc tỏa khắp mặt anh.
Hắn mỉm cười:
– Vậy là tốt rồi.
Hắn vẫn là bạn cùng nhà với anh. Hắn rất thích sống chung với anh, nhiều khi hắn chỉ chống cằm dòm anh làm việc nhà thôi, hắn cũng thấy thích lắm, mê lắm.
Đồng thời, càng ngày, hắn càng xa cách mẹ hắn và Phi Phi. Có lẽ, ở gần họ khiến hắn thấy mệt mỏi như đang mang gánh nặng nào đó, hắn không thích như thế. Phi Phi không chịu nổi sự lạnh nhạt từ hắn, bèn ngỏ lời chia tay. Hắn áy náy xin lỗi cậu. Cậu lười nghe, ngắt máy ngay tắp lự. Mẹ hắn gọi cho hắn, bảo hắn dỗ Phi Phi. Hắn không vui, thẳng thắn từ chối mẹ:
– Con không muốn phí hoài thời gian của Phi Phi, cả của con. Con biết con không thích cậu ấy.
Mẹ hắn cứng họng. Một lúc sau, mẹ hắn lại càm ràm về bệnh trạng của hắn.
Hắn mất kiên nhẫn, bồng bột mà rằng:
– Con sẽ cắt bỏ tuyến thể. Cơ thể này của con, xin mẹ đừng kiểm soát con nữa.
– Cái gì?! Thanh…
Hắn không muốn nghe mẹ hắn nói nữa, bèn gác máy.
Quay đầu lại, hắn thấy anh đứng ở cửa phòng. Trong tay anh là khay đỡ ly sữa bò, có lẽ anh đã hâm nóng cho hắn, chỉ là anh đến không phải lúc lắm.
Anh đặt ly sữa bò xuống trước mặt hắn, dặn hắn nghỉ ngơi sớm.
Hắn không nhịn được, hỏi anh luôn:
– Nếu em cắt bỏ tuyến thể, không còn phụ thuộc vào pheromone của người khác để ổn định tâm trạng của bản thân nữa, anh thấy sao?
Anh im, chắc do anh không biết nên đáp thế nào.
Mãi rồi anh mới nói:
– Quyết định nằm ở em mà.
Hắn đổi cách hỏi:
– Nếu… em không còn là Alpha nữa, anh… Em chỉ hỏi cá nhân anh thôi nhé, anh sẽ coi thường em ạ?
– Không, hiển nhiên mà. – Anh trả lời dứt khoát.
Hắn ngẩng đầu, thấy được sự kiên định trong mắt anh khi anh đáp lại như thế. Hắn mỉm cười.
– Anh Quan ơi, em phát hiện: hình như em… thích anh.
Hắn nghĩ, hắn quyết định đúng rồi.