Có vẻ cả pheromone hỗn loạn lẫn kỳ động dục của em đều được làm dịu rồi, vẻ mặt em thả lỏng hẳn. Chỉ là, vẻ mặt em vẫn còn nghiêm túc:
– Anh Quan ơi, em vẫn cho rằng chúng ta thích nhau, em biết anh cũng thích em. Em thấy mình không nên bên nhau lúc này thôi. Không phải vì chúng ta đều là Alpha đâu anh, hai Alpha thì sao chứ.
Tôi nghĩ, em nói cũng đúng, nhưng mà không hẳn.
Cả tôi lẫn mẹ em đều hiểu tính em. Nhớ hồi nhỏ, mỗi ngày em đều phải ngâm mình trong bồn thuốc, em làm như đó là ngày cuối của em trên cõi đời này vậy: em tùy tiện buông thả… dẫu biết nếu em không mau tìm được một Omega kề cận thì tuổi đời em ngắn lại, có thể mệnh đoản thuở non xanh, em cũng chả để ý mấy.
Thế là tôi và mẹ em đều tự hiểu lòng nhau, không nói gì với em.
Tôi ngây người nom dáng vẻ nói chuyện vô tâm của em, bỗng nước mắt tôi trực trào.
Em khẽ ngạc nhiên, vội quệt tay lau nước mắt cho tôi, mặt em hoảng nhẹ – hẳn là lần đầu em thấy tôi khóc. Phải rồi, trước giờ tôi vẫn luôn là một người anh điềm đạm, kiên cường, đáng tin cậy của em mà.
Tôi khóc vì, Thanh Nghiễn nghiêm túc thương tôi như tôi thương em.
Rồi tạo hóa trêu đùa chúng tôi, việc tôi bên em sẽ hại chết em.
Sau hôm ấy, em thường ghé chỗ tôi.
Em vừa mới phân hoá thành Alpha, xem như mới thành niên ha. Kỳ động dục của em thường xuất hiện, em lại vừa nếm trải chuyện lỡ ăn một lần lại muốn ăn tiếp, ngoài việc trao nhau những lời yêu thương đường mật, sau cùng chúng tôi cũng kéo nhau lên giường.
Chúng tôi giữ kín chuyện này với mẹ em.
Em sẽ viện đủ cớ để tránh bị mẹ nghi ngờ: chơi bóng, học thêm – không biết em lấy ảnh biên lại đóng phí học thêm ở đâu để thuyết phục mẹ em nữa. Với lại tôi cũng ít về nhà.
Mẹ em tin hết.
Chứng pheromone hỗn loạn của em vẫn xuất hiện, tôi vừa tỏa pheromone làm dịu em, vừa nằm dưới thân em mặc em phát tiết. Ấy thế mà việc này có hiệu quả ban đầu, ngày hôm sau em khá lên hẳn. Chỉ là, dần dà chứng bệnh của em tái phát thường xuyên hơn.
Tôi từng nghĩ đến chuyện mình có nên chuyển giới hay không.
Pheromone Alpha của em mạnh quá, dẫu tôi có thành Omega cũng pheromone giả trân ấy chẳng thể nào hữu hiệu bằng pheromone của Omega chân thật được.
Tôi nằm trong lòng em, vừa ích kỉ lại áy náy mà nghĩ, chi bằng cứ vậy đi.
Cùng lắm thì cùng chết thôi.
Nhà họ Quan dạy con cháu nghiêm khắc, quan hệ gia đình nhạt như nước lã, cha mẹ khách sáo với nhau, nên tôi đã tự lập bên ngoài từ sớm rồi. Chỉ có Thanh Nghiễn giúp tôi biết tôi đang tồn tại. Nếu em mất, tôi sống cũng còn nghĩa gì.
Chính em cũng chẳng muốn buông tôi ra, tôi lại không nỡ rời bỏ em.
Chỉ cần em phản hồi tôi một lần, tôi có thể trao em hết thảy, từ trước đã vậy.
Tôi không thể từ chối em.
Chúng tôi yêu đương lén lút như thế suốt 5 năm. Lúc em lên đại học, để tránh bị nghi ngờ thì em đã chọn một trường cách trường tôi thật xa, còn tôi tiếp tục làm nghiên cứu sinh.
Chuyện không như chúng tôi mong đợi lắm: mẹ em đã biết.
Một lần mẹ em đến thăm em đột xuất. Hôm đó, tôi đang quỳ xuống đất, BJ cho em, em nhìn tôi say mê, tay em giữa chặt đầu tôi… Quan hệ sau đó của chúng tôi vẫn rất điên cuồng mãnh liệt – tuy tấm thân tôi không phải Omega, không thể tự tiết dịch bôi trơn nhưng khả năng hồi phục của Alpha nhanh chóng, khả năng chịu đựng cũng cao nên chưa lần nào cuộc chơi chỉ diễn ra trong một hiệp cả. Tôi còn thầm cảm ơn mẹ em bắt đúng lúc này – cảnh ít điên cuồng hơn trước nhiều, dẫu nó đập thẳng vào mắt mẹ.
Vẻ mặt phẫn nộ, ghê tởm của mẹ em lúc đó – tôi sẽ chẳng bao giờ quên được.
Người phụ nữ vẫn luôn bình tĩnh trước mọi phản ứng của con trai người, nay bạt tai tôi hai cái rất mạnh.
Em ngạc nhiên, mơ màng giận lẫy:
– Mẹ?!
Hẳn em thấy chưa đủ xấu hổ, em kéo tôi ra sau lưng em, nghiêm túc gằn từng tiếng:
– Con thật lòng thích anh Quan. Mẹ cứ để tụi con quen nhau đi.
Tôi vẫn thường dặn em, rằng đừng để em biết mối quan hệ này của chúng tôi. Em cũng biết tính mẹ em mà, mẹ em vẫn luôn đau đáu trong lòng chuyện chúng tôi cùng là Alpha.
Tim tôi đập nhanh, tôi ngẩng đầu nhìn mẹ em.
Mẹ em tức giận, thở nặng nề, mặt đỏ au, chẳng buồn đáp lời em, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Ánh nhìn thất vọng khó nói và thống hận dạt dào.
Mẹ hận tôi hiểu rõ chuyện của em, mà vẫn kéo em vào kiếp mệnh đoản.
Có điều, tôi sớm chuẩn bị tinh thần cùng sống cùng chết với em rồi.
Mẹ em không nghe hai chúng tôi giải thích. Mẹ gọi thẳng đến nhà tôi, khiến hai vị phụ huynh nhạt nhòa của tôi tức giận vô cùng. Cha mẹ tôi nghĩ tôi ích kỷ, tôi hại cả một đời của người khác, rồi cùng mẹ em vội vã tống tôi ra nước ngoài.
Em bị tiêm thuốc, nhốt trong nhà. Trùng hợp là lúc ấy chứng pheromone hỗn loạn của em tái phát. Mẹ em gọi bác sĩ đến trông em mỗi ngày. Trước khi tôi ra nước ngoài, nhà tôi cũng không cho tôi đi đâu cả. Giữa đoạn thời gian áp lực tối tăm này, tôi rất muốn biết bên em ổn không. Chỉ là chẳng ai chịu nói cho tôi biết cả… mãi đến ngày trước khi tôi xuất ngoại.
Tôi chưa được gặp em, ấy lại được gặp mẹ em.
Bên cạnh mẹ là một người đàn ông Beta trang phục chỉnh tề.
Tôi bình tĩnh nhìn mẹ. Mắt mẹ vẫn hận tôi sâu sắc, giọng mẹ lại bình tĩnh:
– Thanh Nghiễn không ổn.
Tôi trợn mắt, bỗng run rẩy, vội thốt lên:
– Em ấy…
– Bác sĩ Mộ trích xuất pheromone lúc nó hưng cảm. Các thiết bị đo lường cho thấy pheromone của cháu có thể làm dịu triệu chứng của nó. Tuy không triệt để, nhưng cũng ức chế được một phần. Thế nên vì Thanh Nghiễn, trước khi cháu đi, hãy để bên cô lấy ít huyết thanh.
Mẹ em biết tôi sẽ chẳng từ chối.
Tôi nằm xuống để bác sĩ rút máu. Dù tôi là Alpha, việc bị lấy mất một lượng máu lớn vẫn khiến tôi choáng váng, môi tôi tái nhợt, lòng tôi nhen nhóm chút hy vọng:
– Cháu đi rồi. Nếu Thanh Nghiễn còn cần…
– Này nhất thời thôi. Bên cô sẽ tìm cách khác. – Mẹ em cắt lời tôi, chêm thêm một em khiến chút hy vọng kia vỡ vụn – Thanh Nghiễn sẽ tìm được Omega mà nó thích, cũng sẽ sống cả đời này bình an.
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra, ai cũng có phần sai.