Mấy ngày nay JaeJoong vẫn ở lại trong bệnh viện, tỉ mỉ chu đáo mà chăm sóc YunHo.
Buổi tối hôm nay, bà Jung vì cảm ơn JaeJoong mà đặc biệt nấu một bàn thức ăn ngon, bảo YunHo tìm JaeJoong tới, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.
Vì vui sướng, bà Jung còn đặc biệt chuẩn bị một chút rượu, JaeJoong uống được vài chén, đầu đã bắt đầu choáng váng, trên mặt cũng bắt đầu ửng đỏ.
Ăn xong cơm tối, bà Jung vào phòng bếp dọn dẹp, YunHo thì đỡ JaeJoong đang choáng váng vào trong phòng.
JaeJoong dựa vào người YunHo, nhẹ nhàng nói: “YunHo —— Tôi nóng quá ——”
“Tôi rót ly nước cho cậu ——” YunHo nói.
“Đừng ——” JaeJoong chống đỡ thân thể, vùi đầu vào trong cổ YunHo: “Anh đừng đi ——”
“Ừm —— Tôi không đi ——” YunHo ôm lấy lưng JaeJoong: “Nếu biết trước sẽ như thế này, tôi đã không cho cậu uống rượu rồi ——”
“YunHo ——” Mặt JaeJoong nhẹ nhàng cọ vào phần cổ của YunHo, hai tay ôm lấy vai của YunHo, giống như chú mèo nhỏ chơi xấu.
Động tác của JaeJoong khiến YunHo cảm thấy vừa mềm mại vừa ngưa ngứa, anh cúi đầu, nhìn JaeJoong vẻ mặt vô tội đang nhắm mắt lại, anh vươn ngón tay, khẽ quẹt nhẹ lên khuôn mặt nhẵn bóng trắng mịn của JaeJoong. Khiến cho JaeJoong khẽ cười một trận: “Thật ngứa nha ——”
Khuôn mặt tươi cười của JaeJoong khiến YunHo mê muội, anh cúi đầu, hôn lên má JaeJoong, cảm xúc tốt đẹp khiến anh không nhịn được mà vươn đầu lưỡi khẽ liếm
Hành động của YunHo khiến JaeJoong khô nóng không chịu nổi, cậu mở cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng mà rên lên: “A —— YunHo ——”
YunHo lập tức hôn lên đôi môi của JaeJoong, anh giống như đã khát từ rất lâu mà mút lấy dòng nước bọt ngọt lịm trong miệng JaeJoong, luồn đầu lưỡi vào trong miệng JaeJoong rồi không ngừng quấy rối, khiến cho JaeJoong run rẩy từng hồi, JaeJoong cũng nhiệt liệt đáp lại, hòa hợp đầy hoàn mỹ với đôi môi của YunHo. Bàn tay của YunHo tiến vào trong áo của JaeJoong, vuốt ve làn da nhẵn bóng của JaeJoong, JaeJoong cũng luồn tay vào phía sau lưng YunHo, xúc cảm lành lạnh khiến YunHo đột nhiên tỉnh táo lại, anh đẩy JaeJoong ra, hổn hển thở gấp, JaeJoong khó hiểu, đưa tay ôm lấy cổ YunHo, bĩu môi nói: “YunHo —— Tôi còn muốn ——”
YunHo lôi cánh tay của JaeJoong xuống, xoay đầu nói: “JaeJoong —— Cậu về đi ——”
Lời của YunHo khiến JaeJoong cũng tỉnh lại, cậu nhìn YunHo, thanh âm khàn khàn: “YunHo ——”
“Cậu đi đi ——” YunHo vẫn không quay đầu lại: “Đêm nay —— tôi muốn yên tĩnh một mình ——”
“Anh muốn tôi đi sao ——” JaeJoong nhỏ giọng hỏi.
“Đúng —— Cậu đi đi —— Sau này cũng đừng tới nữa ——” YunHo không dám nhìn JaeJoong, sợ bản thân không khống chế được.
“Tại sao ——” Trong mắt JaeJoong ngập tràn sự thất vọng.
“Chúng ta —— như vậy là không đúng ——” YunHo thống khổ mở miệng: “Tôi không muốn như vậy ——”
“Anh không thích tôi ——”
“Tôi —— không phải không thích ——”
“Thích là đủ rồi —— Căn bản là không có ai đúng ai sai cả ——” JaeJoong cố gắng thuyết phục YunHo.
“Không đơn giản như cậu nghĩ như vậy đâu ——” YunHo lắc đầu: “Chúng ta thế này là không bình thường —— là bệnh trạng —— Đàn ông cùng đàn ông sao có thể làm cái loại chuyện này —— Tôi không chấp nhận được ——”
“Cho nên —— anh chọn vứt bỏ tôi ——” Trong mắt JaeJoong rơi xuống một giọt nước mắt đầy bi thương.
“Như vậy thì đều tốt với cả tôi lẫn cậu ——” YunHo nhẹ nhàng nói.
“Anh sai rồi ——” JaeJoong chậm rãi đứng dậy: “Như vậy thì đều chẳng tốt với ai cả —— chỉ có thể khiến hai bên càng thêm đau đớn mà thôi ——”
YunHo không nói gì.
JaeJoong mở cửa, quay đầu nhìn YunHo: “Tôi sẽ không tới đây nữa —— Tạm biệt —— Yunho ——”
JaeJoong rời khỏi nhà YunHo.
Nhưng cậu không tuyệt vọng.
Tất cả những điều này, cậu đã sớm đoán trước.
Chỉ là ——
Tim lại rất đau.
YunHo ——
Mong anh hãy mau chóng tỉnh ngộ một chút ——