• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở phòng làm việc tầng cao nhất trong tập đoàn tài chính Kim thị, một thân ảnh gầy yếu đứng trước khung cửa sổ sát đất.

Ánh nắng xuyên qua thủy tinh, rơi trên bên mặt tái nhợt của cậu, khiến dung nhan tuyệt mỹ của cậu càng lộ ra vẻ không chân thực.

“JaeJoong —— không vui sao ——” DongWook bước đến đằng sau cậu, nắm lấy bờ vai gầy gò của JaeJoong.

JaeJoong không quay đầu lại, chỉ bất lộ thanh sắc mà né tránh sự đụng chạm của DongWook: “Có gì đáng để vui ——”

Thanh âm của JaeJoong khàn khàn mà mềm nhẹ, nhưng không có một chút độ ấm nào.

“Vẫn lãnh đạm như vậy, chán ghét sự gần gũi của anh sao?” DongWook nhìn JaeJoong rủ hàng lông mi cong xuống, trái tim không khỏi đập thình thịch liên hồi.

“Biết tại sao em đặt phòng làm việc ở nơi cao như vậy không ——” Khuôn mặt của JaeJoong thuần khiết mà vô tà, đôi mắt thấu triệt nhưng ngập tràn u buồn cùng hờ hững: “Khoảng cách giữa đám người quá gần, khiến em ngạt thở.”

“Anh biết, anh có thể để em cách xa khỏi đám người kia.” DongWook vươn tay, muốn xoa lên làn da trắng nõn sáng trong đó.

Nhưng ngay khi đầu ngón tay của hắn vừa chạm vào, JaeJoong đột nhiên quay đầu lại, khóe miệng khoét ra một nụ cười mỉm đầy mỹ lệ, ánh mắt lại xảo quyệt đầy sắc nhọn: “Ai có thể đảm bảo, đây không phải là một cái lồng giam khác chứ ——”

“Anh rất tò mò, JaeJoong sẽ phải lòng cái dạng người gì.” Trong ánh mắt của DongWook tràn ngập dục vọng của chinh phục.

“Em cũng rất tò mò.” JaeJoong bước tới trước bàn giấy đầy rộng rãi, lấy ra một văn kiện rồi nói một cách đầy máy móc: “Gần đây em đang trù hoạch dự án cho mảnh đất ở phía đông thành phố, đây là danh sách của một số hộ gia đình không chịu chuyển đi, vẫn phải phiền DongWook hyung giúp em xử lý một chút rồi.”

Tiếp nhận văn kiện trong tay JaeJoong, DongWook nói đầy ý vị sâu xa: “JaeJoong —— có phải em đang lợi dụng anh không vậy ——”

“Không phải anh —— cam nguyện bị lợi dụng sao ——” JaeJoong mỉm cười, vẻ mặt đầy vô tội.

“JaeJoong ——” DongWook nhìn chăm chú vào khuôn mặt thiên thần khiến mình bị đắm chìm vào kia: “Em biết anh thích em ——”

“Hyung ——” Thanh âm của JaeJoong trở nên lạnh lùng: “Anh chỉ muốn có được em mà thôi ——”

“Vậy —— làm sao anh mới có thể có được em ——” DongWook nghiêm túc hỏi.

“Khi em muốn để anh có được.” JaeJoong cúi đầu, không hề nhìn hắn.

Không nói thêm một lời nào, DongWook lưu luyến nhìn JaeJoong lạnh nhạt một cái, xoay người rời đi.

“Sắc mặt của anh ấy thật đúng là khó coi ——” YooChun đẩy cửa bước vào, nhìn JaeJoong mà pha trò: “Có thể khiến Ác Sát Minh tức giận đến hộc máu, rồi lại khiến hắn cam nguyện bán mạng, trên đời này cũng chỉ có một mình cậu.”

“Nếu như đây là lời khen, tôi sẽ nhận toàn bộ.” JaeJoong chơi đùa với bút ngòi vàng trong tay, nhìn về phía YooChun.

“Bất quá, tôi thực sự rất tò mò, Choi DongWook có cái gì không tốt, tại sao cậu không thích anh ta vậy?” YooChun ngồi đối diện JaeJoong, vẻ mặt hiếu kỳ.

“Vậy —— JunSu có cái gì tốt ——” JaeJoong sắc bén hỏi.

Nghe được tên của JunSu, đôi mắt của YooChun lập tức tỏa ra sự ôn nhu vô hạn: “Không biết, chính là thích đến mức không cách nào tự mình thoát khỏi ——”

“Cho dù nó không cách nào đáp lại, cũng cam nguyện hi sinh không chùn bước ——” JaeJoong nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy —— Người dính vào tình yêu đều có thể trở thành kẻ điên ——” YooChun bất đắc dĩ mà lắc đầu.

“Tôi còn chưa gặp phải kẻ khiến mình phát điên.” JaeJoong cười nói.

“Ha ha —— được yêu so với yêu còn hạnh phúc hơn nhiều ——” YooChun lắc đầu.

“Hạnh phúc?! Tôi đã sớm được tuyên bố rằng mình vô duyên với nó rồi.” JaeJoong híp mắt lại, nhìn trời xanh mây trắng ở ngoài cửa sổ.

“Nếu như cậu không tiếp tục cự tuyệt, cách xa con người ngàn dặm, có thể sẽ không tịch mịch như thế.” YooChun chân thành nói.

“Tôi có sao?” JaeJoong hỏi.

“Cậu đóng cửa trái tim lại, lui vào trong một chiếc vỏ nhỏ bé.” YooChun nhìn đôi mắt sâu thẳm của JaeJoong mà nói.

“Cậu nên biết rằng, người cố gắng nhìn trộm nội tâm của tôi đều có thể gặp nguy hiểm.” JaeJoong cười đầy đe dọa.

“Trước mắt cậu hẳn là vẫn còn rất cần tôi để làm cái tấm ván ngăn kiếm mà.” YooChun một điểm cũng không sợ.

“Vậy cậu cứ giữ bổn phận của bản thân đi.” JaeJoong đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.

“Buổi tối lại ở ‘Tuyệt Cấm’ à ——” YooChun hỏi.

“Có lẽ.” JaeJoong vung vung tay: “Giúp tôi kiếm thật nhiều tiền nhé ——”

“Nhớ quan tâm JunSu nhiều hơn một chút ——”

“Có cậu quan tâm là đủ rồi ——”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK