YunHo cũng đã nhậm chức ở công ty của ba Seul Gi.
Vì muốn gặp YunHo một lần, JaeJoong không quan tâm đến sự ngăn cản của bảo vệ, kiên quyết xông vào trong văn phòng của YunHo.
Thấy JaeJoong, YunHo bảo những người khác lui ra, nhìn chằm chằm vào JaeJoong rồi lạnh nhạt nói: “Không phải tôi đã từng nói cho cậu biết rằng —— đừng tiếp tục xuất hiện ở trước mặt tôi rồi sao ——”
“Anh cứ như vậy mà kết luận tội ác toàn bộ là do em, thậm chí không cho em một cơ hội để chống đối sao?!” JaeJoong nhìn YunHo, trong ánh mắt đều là nỗi lưu luyến.
“Cậu lại muốn soạn ra những lời bịa đặt đầy ngọt ngào gì đó để lừa dối tôi ——” YunHo chậm rãi bước về phía JaeJoong: Hay —— muốn dùng thủ đoạn ti tiện gì?!”
“Em biết hiện tại tạm thời không cách nào có thể khiến anh tin tưởng —— Thế nhưng —— em sẽ mau chóng điều tra ra chân tướng —— Xin hãy cho em thời gian ——” JaeJoong gần như là cầu xin YunHo.
“Tôi đã cho cậu thời gian rồi ——” YunHo nắm lấy cằm JaeJoong: “Phần lớn hoàn toàn có thể nói ra tất cả —— Tiếc là —— cậu đã bỏ qua ——”
“Em không phải cố ý muốn che giấu ——” JaeJoong cố gắng giải thích: “Em không nói cho anh biết —— là bởi vì —— là bởi vì em rất quan tâm đến anh ——”
“Ha ha ——” YunHo cười lạnh: “Cái loại cơm no áo ấm như bọn cậu —— có đúng là rất thích chơi loại trò cấp thấp không —— Nhìn thấy tôi bị cậu chơi đùa đến xoay vòng vòng —— nhất định là rất khoái chí đúng không ——”
“Em từ trước đến nay đều chưa từng như vậy ——” Nước mắt JaeJoong tuôn ra: “Những kỉ niệm trước đây —— chẳng lẽ anh không cảm thấy em là thật tâm sao ——”
YunHo đẩy JaeJoong vào tường, dùng sức xé áo cậu xuống, tàn nhẫn nói: “Cậu chỉ có lúc lên giường với tôi mới thật tâm mà thôi —— Hôm nay cậu tới tìm tôi —— có đúng là vì rất nhớ nhung khoái cảm mà tôi mang đến cho cậu không nhỉ —— Cậu nguyện ý tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục —— chỉ vì có được sủng hạnh của tôi chứ gì ——”
“YunHo ——” JaeJoong thương tâm gần chết: “Anh đừng như vậy ——”
YunHo dùng ngón tay khẽ ma sát lên làn da của JaeJoong: “Dạng người như cậu —— thật đúng là mê người ——” YunHo đột nhiên đẩy JaeJoong xuống đất, thanh âm băng lãnh đến thấu xương: “Tiếc rằng —— tôi nhìn thấy cậu liền cảm thấy buồn nôn —— Có lẽ cậu không biết đâu nhỉ —— lí do nhà Jung chúng tôi rơi xuống tình cảnh bây giờ —— chính là do một tay ông già chết tiệt kia của cậu tạo thành —— Cho nên —— đừng tiếp tục hy vọng xa vời rằng tôi sẽ có bất cứ cảm giác gì với cậu —— Giữa chúng ta —— chỉ có thể có một loại quan hệ —— Đó chính là —— kẻ thù ——”
Nói xong, YunHo bước qua thân thể của JaeJoong, cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi.
JaeJoong nằm trên sàn nhà băng lãnh, giống như một con rối đã không còn linh hồn.
Hôm nay là ngày đính hôn của YunHo và Seul Gi.
Ngay lúc YunHo đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của Seul Gi, DongWook và YooChun xuất hiện.
“Jung YunHo ——” DongWook nhìn YunHo: “Cậu chắc là —— cậu muốn kết hôn với cô ả này sao ——”
“Các cậu là ai?!” Cha của Bae Seul Gi – Bae YoongJun lớn tiếng quát mắng: “Hôm nay là lễ đính hôn của con gái tôi, tôi không cho phép bất cứ kẻ nào phả hỏng! Người đâu —— đuổi bọn họ ra mau!”
Đột nhiên, rất nhiều vệ sĩ toàn thân áo đen xuất hiện xung quanh DongWook cùng YooChun, nhìn thấy cảnh tượng này, Bae YoongJun có chút kiềm chế lại: “Thế nào?! Hù dọa tôi à —— Có tin tôi báo cảnh sát không ——”
“Không phải phiền phức như vậy ——” YooChun nhã nhặn cười: “Tôi đã báo giúp ông rồi ——”
“Các anh rốt cuộc muốn làm gì?!” YunHo che trước mặt Seul Gi mà nói.
“Nói cho cậu biết chân tướng!” DongWook nói: “Hung thủ thật sự đã hại chết mẹ cậu, chính là cha của cô ả mà cậu muốn kết hôn này —— Bae YoongJun-sshi!”
“Anh nói bậy ——” Seul Gi lớn tiếng kháng nghị.
“Dùng tiền đút lót vài đám lâu la, sau khi anh rời đi thì lén lút đốt cháy kho hàng trong trong cửa tiệm, vốn chỉ muốn thiêu cháy cửa hàng bách hóa, nhưng ngoài ý muốn lại hại chết mẹ cậu ——” DongWook giải thích: “Những kẻ phóng hỏa kia tôi đã giao cho cảnh sát rồi, tin rằng sẽ sớm tra ra kẻ chủ mưu phía sau màn che thật sự!”
“Cậu đừng ngậm máu phun người!” Bae YoongJun tranh cãi: “Tôi và YunHo không thù không oán, tại sao tôi phải hại nó?!”
“Vì ông muốn che đậy tội ác hơn mười năm trước!” YooChun nói: “Nghe con gái ông nói YunHo và JaeJoong đang hẹn hò, lo rằng JaeJoong sẽ giúp YunHo tra ra nguyên nhân thực sự khiến cha cậu ấy phá sản —— cho nên mới cùng với con gái mà tìm cách để khiến bọn họ chia tay!”
“Các anh —— có chứng cứ gì?!” YunHo vẫn chưa tin.
“Năm đó —— Bae YoongJun lợi dụng sự tín nhiệm của cha cậu và sự thuận tiện của chức vụ, vừa âm thầm đánh cắp bí mật thương mại, vừa lén lút dùng tiền hàng của công ty rồi thành lập công ty của chính mình, cha cậu bởi vì mất cảnh giác, kết quả bị công ty của Bae YoongJun chiếm đoạt, ông ấy vẫn tưởng việc kinh doanh của mình không được tốt, lại không biết rằng toàn bộ đều là do Bae YoongJun thao túng ở đằng sau! Cha của JaeJoong năm đó vẫn luôn biết Bae YoongJun là bàn tay gây tội ác ở phía sau màn che thật sự, nhưng bởi vì bản thân đã từng dùng công quỹ nên bị ông ta áp chế, cho nên mới không thể nói ra chân tướng, đợi đến khi ông ta thành lập công ty của mình, có thực lực rồi, thì cha cậu qua đời. Ông ấy không muốn khiến thù hận che mắt cậu, cho nên liền che giấu toàn bộ.” DongWook lấy ra một bọc văn kiện: “Trong này là toàn bộ chứng cứ mà cha của JaeJoong thu nhập, cậu nhìn rồi sẽ hiểu.”
“Không ——” Bae YoongJun lao tới, một phát đoạt lấy cái bọc: “Đừng hòng bước qua tao —— Tao chịu nhục chịu khổ chờ bên người cha mày, chính là chờ đến khi hắn ta thành lập vương quốc của mình —— Bây giờ —— tao rốt cuộc đã thành công rồi —— Bọn mày ai cũng đừng hòng cướp nó đi ——”
“Ông là bạn của ba tôi sao ——” YunHo nhìn kẻ có chút điên cuồng này: “Sao ông có thể lợi dụng sự tín nhiệm của ba đối với ông như vậy ——”
“Bạn?!” Bae YoongJun cười ha hả: “Tao chẳng qua chỉ là một con chó ở bên người hắn ta mà thôi —— Mỗi ngày tao đều ngoan ngoãn nằm sấp bên chân hắn ta, chỉ cần đến khi có cơ hội, tao sẽ cắn hắn ta một phát ——”
Bae YoongJun mở bọc văn kiện ra, nhưng phát hiện bên trong chỉ có một xấp giấy trắng: “Sao —— sao lại như vậy ——”
“Cha của JaeJoong căn bản không để lại bất kì chứng cứ gì, chỉ viết trong nhật kí rằng ông đã thâu tóm Jung thị.” YooChun lắc lắc máy ghi âm trong tay, cười nói: “Ông quả nhiên rất gian xảo —— Chúng tôi điều tra rất lâu, cũng không tìm được chút chứng cú nào —— Bất quá, những lời ông vừa nói, hẳn cũng đủ để ông được nghỉ ngơi trong ngục giam một khoảng thời gian.”
Cảnh sát theo tiếng mà tới, mang Bae YoongJun đang ngây ra như phỗng đi.
YunHo bước đến trước mặt YooChun cùng DongWook, cảm kích nói: “Cảm ơn các anh đã giúp tôi điều tra rõ chân tướng.”
“Không phải cảm ơn chúng tôi. Chúng tôi chỉ muốn trả lại sự trong sạch cho JaeJoong mà thôi.” DongWook vỗ vỗ bả vai YunHo: “JaeJoong —— rất đáng để cậu quý trọng ——”
“Tôi biết rồi ——” YunHo gật gật đầu: “Nhưng mà —— cậu ấy bây giờ đang ở đâu ——”
“Ở —— một nơi mà chỉ có hai người các cậu biết đến.” YooChun cười nói.
YunHo bừng tỉnh hiểu ra, xoay người muốn đi, lại bị Seul Gi kéo lại: “YunHo —— Đừng đi ——”
YunHo xoay đầu lại, tháo nhẫn trên tay xuống, ném xuống mặt đất, không lưu lại lời nào, xoay người nhanh chóng chạy đi.
Người yêu của anh, đang chờ anh.
Anh đã ——
Để cậu chờ rất lâu rồi.