Ba Tiêu có mắt hai mí rất sâu, như đuợc đẽo khắc kì công ra vậy. Có lẽ do tuổi tác, đôi đồng tử của ông hơi nhạt màu, song lại không mang tới cảm giác lạnh lùng. Đôi môi sắc sảo, sống mũi cao thẳng, biết đâu thấy được hình ảnh Tiêu Dương hai mươi năm sau trên người ông. Năm nay ông đã hơn năm mươi nhưng tóc vẫn đen nhánh. Thời gian có lẽ cũng rất chăm chút cho gương mặt này, không để lại nhiều dấu vết.
Ba Tiêu không biết chuyện giữa Tiêu Quân và Thẩm Bùi, chỉ cho rằng Tiêu Dương và hắn yêu nhau, đối tượng với Thẩm Bùi còn khá tốt.
Thẩm Bùi vừa bước vào, ông đã nhiệt tình đón tiếp, hàn huyên vài câu chuyện nhà lại đổi qua chuyện công việc.
"Gần đây rất bận à? Nghe nói công ty con lại đấu thầu một miếng đất." Ba Tiêu nói.
Thẩm Bùi cười khẽ gật gật đầu.
Tiêu Dương: "Gần đây là do con bận quá, cũng không có thời gian về thăm ba."
Ba Tiêu ngó vào phòng bếp, lẩm bẩm nói, "Ba cũng không trông chờ gì, bát nước đã đổ ra ngoài rồi."
Cũng không biết ai không cẩn thận đụng vào mấy lọ gia vị, tiếng thủy tinh va vào nhau loảng xoảng loảng xoảng.
"Phá nhà đấy hả Tiêu Quân?" Ba Tiêu hô vào trong bếp. Ông đứng dậy đi đến bên kệ sách cạnh TV, lấy ra một quyển album.
Bìa album có hơi cũ, kiểu mẫu cũng là loại thịnh hành mười mấy năm trước. Góc bìa còn bị gấp vào, song nhìn tổng thể thì giữ gìn rất tốt.
Khoé mắt ông khi cười có vài nếp nhăn, ông lật trang đầu tiên của cuốn album cho Thẩm Bùi xem, "Từ trước kia ba vẫn luôn nghĩ, chờ hai tên nhóc này nên vợ thành chồng rồi, phải cho các con thấy bọn nó khi nhỏ ngốc cỡ nào."
Thẩm Bùi gật gật đầu, không biết làm sao, còn theo bản năng nhìn về bên Tiêu Dương.
"Người thương của ba đi sớm, ba cũng bận, Tiêu Dương toàn do anh nó chăm sóc." Ba Tiêu chỉ chỉ tấm hình: trên tay thiếu niên bế một cậu bé, bản thân thì cười tươi với ống kính.
Mái tóc bé con mềm mại xoã trên mặt, tóc trên đầu còn bị cột thành một chùm, nhìn hơi ngốc. Tiêu Dương khi bé rất bụ bẫm, còn có hai bên má mập mạp, ai nhìn cũng muốn véo vài phát.
Trên mặt Thẩm Bùi là vẻ dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện.
"Ba, cái này phải cho anh Lâm thấy. Anh con tìm vất vả tìm được người yêu cũng bị ba doạ chạy mất." Tiêu Dương nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Anh Lâm của con đã coi từ lâu rồi." Ba Tiêu bảo, duỗi tay lật trang tiếp theo.
Meocam
Ảnh chụp của Tiêu Dương và Tiêu Quân chiếm đa số. Khi Tiêu Dương mười mấy tuổi, mặt mũi trổ mã ngày càng giống Tiêu Quân, khí chất cũng trở nên rạng rỡ như mặt trời, đi đến đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm. Song không biết vì sao, từ một lúc nào đó, cậu giống như ngày càng khép kín, trông ôn hoà dịu dàng hơn nhiều, như kiếm thu vào vỏ.
Ánh mắt Thẩm Bùi dừng trên một tấm ảnh. Trên đó thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, ánh mắt lạnh lùng, khoé môi mím chặt. Phía sau cậu là anh cả lớn hơn cậu vài tuổi đang mỉm cười. Thẩm Bùi chưa từng gặp một Tiêu Dương như thế, như là không tình nguyện, hoặc là đang nổi giận.
Tiêu Dương chú ý tới ánh mắt hắn, tò mò nhích qua muốn xem cho kỹ.
Ba Tiêu cũng nhìn. "Lúc này con đang giận anh con đúng không."
Tiêu Dương nhấp môi không nói gì, không biết là đang hồi tưởng hay không muốn mở miệng.
"Ba nhớ ảnh này chụp lúc tốt nghiệp cấp hai nhỉ..." Ba Tiêu dừng lại chút, lại nói "Anh con lúc ấy bảo con thích một omega?"
Tiêu Dương đảo mắt, chột dạ nhìn Thẩm Bùi, rồi lại nhìn phòng bếp. Sau đó cậu rầu rĩ gật đầu, "Vâng."
Thẩm Bùi không kiềm được nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Omega?”
Hắn cho rằng tính cách như Tiêu Dương thế nào cũng sẽ thích kiểu alpha mạnh mẽ, hoặc ít nhất cũng là beta. Lại không ngờ rằng cậu còn từng thích omega? Trong đầu hắn lập tức phác hoạ kiểu dáng omega kia, có lẽ sẽ khác với đa số omega, thế mới xứng.... Suy nghĩ càng chạy càng xa, Thẩm Bùi tự giễu mình, sao hắn lại để ý chuyện Tiêu Dương từng thích ai làm gì? Cứ như oán phụ khuê phòng.
"Khi đó tự nhiên nửa đêm chạy vào phòng Tiêu Quân, nói mình thích omega, làm người ta sợ muốn chết." Ba Tiêu nói, "Làm cả khoảng thời gian đó Tiêu Quân cứ lo lắng. Cơ mà sau này hình như Tiêu Quân nói gì đó, nó cũng không thích người ta nữa. Ai, người trẻ tuổi mà..."
Tiêu Dương bĩu môi, "Đó là do anh con quá đáng!"
"Anh quá đáng cái gì?" Tiêu Dương xoa tay bước ra, cúi người nhìn album trên tay Thẩm Bùi, ngồi xuống bên cạnh ba Tiêu, "Anh đây giúp mi dừng chân kịp thời cũng đấy là lỗi của anh à?"
Tiêu Dương "Hừ hừ" hai tiếng, không nghĩ để ý đến anh.
Chưa được bao lâu, trong bếp đột nhiên vang lên tiếng nắp nồi rơi xuống đất đinh óc. Cùng lúc, Lâm Nhứ trong bếp cũng gọi: "Này nhóc, con cua này sao mà--"
Thế là anh cả họ Tiêu lại tung ta tung tăng chạy vào.
Bữa cơm này ăn khá vui vẻ, ngoại trừ món rau xào biển cả mà ai cũng biết là ai làm ra đều khá ngon. Thẩm Bùi kén ăn, nhưng hắn cũng phải thừa nhận là tay nghề hai anh em họ Tiêu rất tốt.
Hắn hoảng hốt nhớ đến tô mì ăn liền mấy ngày trước, ký ức tối đó cũng theo chân trở về. Đầu gối cậu chạm vào đùi hắn, nhiệt độ trên người đối phương không ngừng đốt hắn nóng lên qua hai lớp vải mỏng.
Chỉ một thoáng chộn rộn trong lòng. Hắn chớp mắt, uống một hơi cạn sạch ly rượu, như thể làm thế sẽ làm mát nhiệt độ trên đùi.
"Ba em làm, anh nếm thử?" Vừa ngước lên đã thấy Tiêu Dương vươn đũa đến, hắn gật đầu, như ma xui quỷ khiến cắn lên miếng thịt kia. Chờ đến khi hắn phản ứng lại, Tiêu Dương đã rụt tay về, để rồi hắn nhận được cả bàn ánh mắt trêu chọc.
Thẩm Bùi muộn màng nhận ra mọi chuyện.
"Lúc nãy mọi người nói gì thế?" Lâm Nhứ hỏi.
Tiêu Quân rầu rĩ chọc cơm trong chén nói "Không có gì."
"Mới nãy chẳng phải cho Tiểu Thẩm xem ảnh Tiểu Dương lúc nhỏ à. Làm ba nhớ tới lúc trước Tiểu Dương vì thích một omega mà làm căng với anh nó."
Lâm Nhứ ghé vào bên tai Tiêu Quân, đè thấp thanh âm hỏi: "Omega nào thế?"
Tiêu Quân nghiêng đầu nhìn anh, sau đó cũng học theo anh ghé sát vào lỗ tai.
Tiêu Dương nhìn rõ khẩu hình của anh, anh nói: "Omega của em."
Mẹ nó chua chưa kìa.
Thế là cậu bới móc, "Anh, khi nào thì anh đóng gói gả cho anh Lâm thế?"
"Ba tháng sau đi." Tiêu Quân nói.
Ba Tiêu hỏi: "Quyết định rồi?"
Tiêu Quân nhìn Lâm Nhứ liếc mắt một cái, gật gật đầu.
Ba Tiêu "Ồ" một tiếng, chuyển mục tiêu sang Thẩm Bùi. "Tiểu Thẩm à, con và Tiêu Dương có tính đến chuyện con cái gì chưa."
Tiêu Dương bất ngờ bị chủ đề này làm cho sặc cơm, cậu vội vàng buông đũa ho khan mấy tiếng, khoé mắt cũng đỏ lên.
Nói thế chứ cậu cũng không biết quý ngài "lãnh cảm" đây có kế hoạch gì không. Cậu nghĩ hắn cũng không cần.
Thẩm Bùi lén nhìn cậu, do dự vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, lại cười với ba Tiêu, "Tạm thời tụi con chưa định có con."
"Thế à, cũng được, cũng được,... Người trẻ các con đều có định hướng của mình mà."
Cơm nước xong, Tiêu Dương xung phong ra trận, lôi kéo Tiêu Quân vào bếp rửa chén. Để lại ba người ba Tiêu, Lâm Nhứ và Thẩm Bùi ngồi chờ trong phòng khách.
"Phòng đã dọn dẹp xong hết rồi, tối nay mấy đứa ở lại đi. Trễ thế này về nội thành cũng không tiện." Ba Tiêu nói.
Nhà họ Tiêu cách trung tâm thành phố A khá xa, khi bọn họ tới mất những hai giờ lái xe. Thẩm Bùi nhìn sắc trời bên ngoài, lại nghĩ đến khi nãy mình xúc động nên uống rượu, thế là gật đầu đồng ý.
Chỉ có điều nếu bọn họ ở lại, hắn và Tiêu Dương không thể chia phòng.
Nghĩ thế, Thẩm Bùi bị ba Tiêu nửa lôi nửa kéo lên lầu, vào phòng Tiêu Dương.
Kỳ lạ là, khi hắn mở cửa ra, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc kì lạ. Hắn chưa bao giờ có, không nói rõ được là cảm giác gì.
Hắn ngồi xuống bàn học của Tiêu Dương, nhìn qua từng cuốn sách đặt trên kệ. Hắn tiện tay lấy một cuốn lật xem. Chữ viết của cậu khi còn là thiếu niên khá non nớt, nhưng được viết rất cẩn thận. Thậm chí Thẩm Bùi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cậu khi viết chúng.
Tấm ảnh kẹp giữa sách, Thẩm Bùi nhìn thấy một dòng chữ viết bằng bút máy trên mặt sau — Nhìn vào đôi mắt anh, em thấy mình trong đó / Em thấy thứ em có, và thứ em đang cần.
Người này, là ai?
Hắn đột nhiên nổi lên tò mò với bức ảnh này, còn chưa kịp lật nó lại đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Hắn đành cuống quít cất nó về chỗ cũ.
Tiêu Dương cầm quần áo đi đến nói, "Em lấy quần áo của anh em này, quần lót là đồ mới, hai người... Chắc là không khác nhau lắm?"
"Cảm ơn." Thẩm Bùi không phát hiện cậu đang xấu hổ cỡ nào, bình tĩnh nói.
"Em tắm trước hay là anh…"
"Cậu tắm trước đi." Thẩm Bùi nói.
Mười phút sau, khi Thẩm Bùi đứng trong phòng tắm, hắn cảm thấy vô cùng hối hận với quyết định của mình.