Nhất là khi Thẩm Bùi lạnh mặt, giống như đối phó đọc ra một chuỗi dài "...vĩnh viễn chung thủy, một lòng với em" mà không chút hơi ấm, Tiêu Dương ước gì mình không phải trải qua tình huống như thế này.
Cậu kiềm nén sự trống rỗng nơi đáy mắt, dưới cái nhìn của người dẫn chương trình chỉ đành nở nụ cười ngại ngùng. Đôi mắt nai như được ngấm vào một hồ nước xuân, phản chiếu muôn vàn tinh tú. Cậu dịu ngoan nhìn Thẩm Bùi, theo cái cách mà mỗi omega nhìn alpha của mình trong hôn lễ.
Cậu chầm chậm nói: "Mặc kệ là hạnh phúc hay khó khăn... Em sẽ luôn yêu anh, trân trọng anh, vĩnh viễn trung thực, một lòng với anh."
Thẩm Bùi nắm tay Tiêu Dương, ánh sáng ấm áp đi theo đầu ngón tay hắn đậu trên đôi nhẫn cưới được thiết kế đơn giản. Cẩm tú cầu trước mặt bị gió thổi khẽ lay, sau lưng tulip ngã nghiêng như cơn sóng. Không ai để ý khoảnh khắc Tiêu Dương sượng cứng người, cũng không ai phát hiện cậu lặng lẽ sửa lại một chữ trong lời thề*.
Bàn tay cậu dường như đang run, nhưng tay Thẩm Bùi lại vững như Thái Sơn. Hắn đẩy mạnh chiếc nhẫn vào ngón tay cậu, lúc nhìn lên lại bị ánh mắt của cậu làm lung lay.
Hắn không thể miêu tả rằng đó là ánh mắt như thế nào, có lẽ là quyến luyến không muốn lìa xa, hoặc niềm vui mừng không ngăn được, nhưng nhiều nhất là sự dịu dàng mềm mại.
Trong lòng rung động không thôi, Thẩm Bùi như giật b.ắ.n mà cuộn ngón tay, lui tay về bên người.
Meocam
Thế này không đúng.
Hắn nghĩ.
Dưới đài là tiếng vỗ tay của mọi người, người dẫn chương trình cười hì hì tuyên bố đến phân đoạn âu yếm. Dưới đài tức khắc ồn ào hẳn lên, tiếng vỗ tay hết đợt này đến đợt khác.
Khách dự hôn lễ hơn phân nửa là bạn bè trẻ tuổi cùng lứa, tất nhiên là không chê chuyện lớn. Mà người của thế hệ trước như cha Tiêu Dương hay giáo sư của cậu đều là người trung niên có tư tưởng cởi mở, cũng vui vẻ xem người trẻ tuổi ầm ĩ.
Tiêu Dương hơi cúi đầu, muốn làm bản thân trông không quá nóng vội.
Giây tiếp theo, một đôi tay đặt lên eo cậu, cảm giác nóng bỏng bên hông cùng với cơn rùng mình quét ngang cơ thể.
Cậu buộc phải ngẩng đầu lên, Thẩm Bùi trong nháy mắt đã đến bên người cậu.
Khoảnh khắc hơi thở hoà làm một, Tiêu Dương như ngửi thấy mùi rượu sake-- thuộc về alpha ngay trước mắt, là chất dẫn dụ mà cậu không cách nào từ chối đuợc.
Mùi hương ấy quấn lấy tuyến thể của cậu, hoà lẫn với mùi rượu mơ vô tình rỉ ra ngoài lan ra xa.
Tiêu Dương nghe được tiếng tim mình đang đập, nó rõ ràng như thế, kịch liệt như thế. Âm thanh náo nhiệt dưới khán đài trong nháy mắt bị ngăn cách, như thể thế giới này chỉ còn hai người bọn họ.
Nhưng nụ hôn này không dài, từ đầu đến cuối chắc không quá năm giây, còn chưa đến cao trào đã vội vàng kết thúc.
Thẩm Bùi lùi về sau một bước, chỉnh trang lại áo sơ mi bị nhăn, lại trở về dáng vẻ vững vàng mà xa cách.
Tiêu Dương không nhìn hắn nữa, như đang ngại ngùng không biết nên nhìn vào đâu. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, cậu cảm thấy Thẩm Bùi đã động lòng.
Có lẽ chỉ là một chút mỏng manh, nhưng như vậy đã đủ rồi.
Lâm Nhứ lặng lẽ dựa sát vào người Tiêu Quân, cười nói: "Cả nhà họ Tiêu của em y như một khuôn đúc ra vậy."
Tiêu Quân nghe vậy, quay đầu sang tỏ vẻ đáng thương: "Rõ ràng em giỏi hơn nó nhiều."
Lâm Nhứ chỉ cười không nói, đưa tay lên xoa nhẹ đầu anh.
Tiêu Dương và Thẩm Bùi vào trong đổi sang trang phục đi chúc rượu. Lâm Nhứ và Trần Dữ Thanh đảm nhiệm phụ rể cũng có nhiệm vụ.
Gia đình Thẩm Bùi không có bao nhiêu người, có mặt hôm nay chỉ có vài họ hàng không thân thuộc lắm, chỉ cần mời vài ly rượu là xong. Người nhà Tiêu Dương càng dễ hơn, cha cậu mới một ly đã gục, đã sớm bị chuốc say tí bỉ, còn đang ăn vạ trên người Tiêu Quân lẩm bẩm không ngừng. Giáo sư của cậu e ngại mặt mũi người đọc sách cũng không mê rượu, vỗ vỗ vai Tiêu Dương nói vài câu chúc phúc xong bèn "đuổi" họ sang bàn tiếp theo. Chỉ có điều là kéo Lâm Nhứ lại, thảo luận một chút về chất lượng học sinh đại học A năm nay.
Người trẻ tuổi bên kia lại khó chiều hơn nhiều.
Bên Tiêu Dương còn có Trần Dữ Thanh chắn cho một hồi. Tới chỗ Thẩm Bùi có thể nói là phụ rể cũng không nhận.
Thẩm Bùi lạnh nhạt giới thiệu cho Tiêu Dương những người ngồi ở đây-- có bạn học đại học của hắn, cũng có bạn thân từ nhỏ, còn có một vài người bạn quen khi kinh doanh.
Đa số những người này là alpha, chỉ có một vài người là beta.
Tiêu Dương cười cười với họ, một ngụm uống hết ly rượu.
"Nhiều năm thế không thấy Thẩm Bùi tìm đối tượng, tôi còn tưởng cậu muốn sống cô đơn đến già ấy chứ, ai mà ngờ được..." Người đang nói chính là bạn thân từ nhỏ của Thẩm Bùi, là một beta, tên Thường Kiệt. Gã giơ cao ly rượu, cả người phóng khoáng: "Ly rượu này mời chị dâu nhé, phải cho tôi đây mặt mũi đấy."
Tiêu Dương cong cong khoé miệng, lại lấy một ly rượu đầy để sẵn trên bàn, uống hết một hơi.
"Cậu ba mi mắt cao hơn đầu, hồi đó lúc ở bên cạnh... Không nói nữa không nói nữa. Nào, ly này tôi uống, em dâu cứ tùy ý."
Không biết đã bao nhiêu ly thấy đáy.
Lâm Nhứ vẫn đang ở chỗ giáo sư của Tiêu Dương không thể phân thân. Trần Dữ Thanh muốn duỗi tay giúp Tiêu Dương cản rượu lại bị câu "Không uống là không nể mặt" đẩy ngược trở về. Đến cả cậu ta cũng nhìn ra được mấy người này cố ý, Thẩm Bùi sao có thể không nhận ra. Nhưng hắn chỉ đứng nhìn từ đầu đến cuối, nhìn Tiêu Dương bị bạn hắn "mời" rượu mà trút từng ly từng ly vào bụng, lại không hề muốn ra tay ngăn cản.
Đợi Lâm Nhứ thoát thân sang đây, Tiêu Dương đã gục mí mắt, mềm mại dựa vào cái ghế trống bên cạnh đó.
Lại nhìn xem xung quanh, nào còn thấy bóng dáng Thẩm Bùi đâu nữa.
Trong lòng khó tránh khỏi nổi cơn giận dữ.
Lâm Nhứ nhìn khắp xung quanh, nhìn thấy vị tân nhân còn lại đang áo mũ chỉnh tề đứng bên cạnh khóm hoa cẩm tú cầu, nói gì đó với Thẩm Minh Chiêu, xắn tay áo chuẩn bị đi lên.
Hắn không nên để một mình Tiêu Dương ngồi ở đây chứ.
Mới vừa nhấc chân lên đã bị người đè bả vai kéo lại.
Lâm Nhứ trở tay xoay người khống chế tay người kia, trong lúc xoay người mới nhận ra đó là Tiêu Quân.
"Mặc kệ chuyện của nó đi." Tiêu Quân nhỏ nhẹ nói: "Nhóc con này không dễ bị ức h.i.ế.p thế đâu, anh tin tưởng nó chút đi."
Không đợi Lâm Nhứ đáp lời, anh lại bồi thêm một câu: "Không tin nó thì cũng phải tin em chứ."
Lâm Nhứ tức khắc thu tay về.
Tiêu Quân cười cười, lôi kéo anh đi đến chỗ Thẩm Bùi, lớn tiếng nói: "Cha uống say quá rồi, tôi gọi người đưa ông ấy về nhà trước đã."
Thẩm Bùi xoay lại, trầm giọng đáp một tiếng, lại gật đầu một cái.
Thẩm Minh Chiêu nói: "Tôi gọi người dọn dẹp lại phòng, bọn họ chơi xong có mệt thì cứ ở lại nghỉ ngơi luôn là được."
"Cảm ơn." Tiêu Quân nói, "Thế tôi và Lâm Nhứ về trước đây, A Dương hơi say rồi, phiền cậu chăm sóc em ấy."
Thẩm Bùi theo bản năng mà nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn thấy đôi mắt như mờ sương của Tiêu Dương lại như bị đ.â.m vào người, vội vã quay sang nơi khác.
Nhìn Tiêu Quân và Lâm Nhứ đi khỏi rồi, Thẩm Bùi mới cất bước, chậm rãi đi đến chỗ Tiêu Dương.
Hắn bế Tiêu Dương đã không còn ý thức lên rời khỏi trang viên, nhét người vào trong xe. Tiêu Dương sau khi say ngoan ngoãn vô cùng, mặc cho hắn có làm gì cũng không kêu một tiếng.
Chiếc xe ổn định vững vàng chở họ trở về tiểu khu, Thẩm Bùi khom lưng bế Tiêu Dương xuống, nói với cấp dưới kiêm tài xế: "Sáng mai mang chìa khoá để trên bàn làm việc cho tôi."
Sau đó bước nhanh đi vào thang máy.
Nội thất trong nhà là tìm người đến thiết kế, hắn cũng không quá để tâm đến. Thẩm Bùi thả người xuống giường trong phòng ngủ chính, nhanh tay lẹ chân giúp Tiêu Dương cởi giày vớ, áo khoác, vứt hết sang một bên.
Không biết có phải do dính phải rượu không, hắn đột nhiên cảm thấy phòng ngủ tràn ngập mùi rượu mơ, chua chua ngọt ngọt, cũng không quá khó chịu, trái lại còn làm hắn có chút d.a.o động ngoài ý muốn.
Nhưng tiệc cưới hôm nay hình như không có đãi rượu mơ.
Hắn hoài nghi cúi đầu nhìn Tiêu Dương đang bất tỉnh nhân sự, phủ sát vào cổ cậu nhẹ nhàng mà hít hít.
Bất thình lình bị hương rượu chiếm ngập khoang mũi, hắn giật mình đứng dậy nhấc nửa cái m.ô.n.g ra khỏi giường.
Thẩm Bùi cảm thấy hẳn bản thân cũng đã say không kém, nếu không thì sao lại làm ra hành động mạo hiểm như thế?
Chất dẫn dụ của omega luôn có tác dụng quyến rũ mãnh liệt với alpha. Chỉ cần ngửi thấy một chút từ xa đã đủ làm người ta cảm thấy chộn rộn khó yên, càng không cần nói đến hắn kề sát vào hít một hơi thật gần.
Bản năng của hắn đang xao động mãnh liệt, thứ kia cũng ẩn ẩn ngẩng đầu lên. Trong lòng hắn dậy sóng, không thể kiềm chế được mong muốn cắn vào cổ Tiêu Dương, muốn lấp đầy tuyến thể của cậu bằng chất dẫn dụ.
Không khí lại bị trộn lẫn thêm mùi rượu khác, cố gắng quấn lấy mùi rượu mơ kia, muốn hoà quyện vào nhau.
Thật sự là bản năng alpha c.h.ế.t tiệt.
Tiêu Dương hình như cũng cảm nhận được mùi hương kia, cậu hơi nhíu mi, thốt lên một tiếng rên rỉ mềm mại.
Thẩm Bùi thở gấp đứng lên, nhấc chân vội vàng rời khỏi phòng ngủ chính. Đóng lại cánh cửa kia, ngăn cách hắn và mùi rượu đó, cả Tiêu Dương nữa!
Hắn dựa lưng vào cửa, từng hơi từng hơi hô hấp dồn dập không khí trong lành, như muốn đẩy mùi vị kia ra khỏi đầu.
Vài phút sau, hắn rốt cuộc bình ổn được hơi thở, sầm mặt đi vào phòng làm việc bên cạnh.