Cậu nhìn quanh tìm Thẩm Bùi, nhưng ánh đèn làm cậu ngày càng khó chịu, hình ảnh trước mặt cũng ngày càng mờ ảo. Ngay lúc này, một loạt tiếng hô hào ầm ĩ đập vào tai cậu.
Tiêu Dương bước nhanh, trong hoảng hốt cậu như ngửi thấy một mùi thơm ngọt, không phải mùi bánh ngọt như lúc nãy, nó ngọt hơn, như mùi trái cây tươi mới. Theo bản năng, cậu nhíu mày.
"Hự..."
"Người đâu!"
"Những người khác......"
Tiêu Dương mơ hồ nghe được mấy câu nói không hoàn chỉnh, cậu dừng chân, không biết nên đi tiếp hay dừng lại. Cậu nghĩ, có lẽ có người bị thương, hoặc là dị ứng cồn, linh tinh các thứ. Song giây tiếp theo, điện thoại cậu vang lên.
Tiêu Dương lấy nó ra, nhìn thấy tên Thẩm Bùi hiện trên màn hình. Hoài nghi mà nghĩ sao hắn lại phải gọi điện thoại cho mình, "Anh Thẩm..."
"Cậu ở đây!" Giọng điệu Thẩm Bùi sốt ruột, bên kia đầu dây còn có cả tiếng thở dốc.
"Em ở..." Tiêu Dương nhìn khắp nơi, nói "Em ở dưới cái đèn一"
Một mùi hương xộc vào khoang mũi, giống như một bàn tay quyến luyến quấn lấy cổ cậu. Tiêu Dương cuối cùng cũng hiểu ra, cả người đều run rẩy không ngừng.
Toang rồi!
"Bây giờ cậu..."
Tiêu Dương không biết bây giờ là cảm giác gì, cậu không thể tin nổi, nhìn bóng người qua lại mơ hồ trước mắt. Tuyến thể cậu run lên, cơn sóng nhiệt nháy mắt cuốn qua cả người. Cuối cùng cậu cũng nghe rõ đám người kia đang hô hào cái gì.
"Có ai mang thuốc ức chế không!"
"Đưa người khác đi trước đi!"
Có người đang phát tình!
"Tiêu Dương?" Thẩm Bùi không nghe thấy cậu đáp lời, lại thử gọi một tiếng.
"Anh Thẩm." Tiêu Dương nắm chặt điện thoại, cậu có thể cảm nhận được có mùi hương đang quấn quanh cổ mình. Không phải xuất phát từ omega đang phát tình kia, mà là đám alpha xung quanh đang d.a.o động.
Thứ giới tinh chó má.
Tiêu Dương nghĩ. Lẽ ra cậu phải giống như Lâm Nhứ, lúc phân hoá nên đi giải phẫu bỏ tuyến thể mới đúng. Nếu thế thì sẽ không có trường hợp hôm nay.
Cậu bắt đầu phỉ nhổ omega đang phát tình trước mặt mọi người, vì sao không có chút tự giác nào, đến kì phát tình của bản thân cũng không biết. Còn dám không chuẩn bị chút nào, đi đến nơi đồn người như thế này!
Cậu càng nghĩ càng khó chịu, không chỉ là omega kia có vấn đề. Nếu mấy gã alpha kia tự chủ được bản thân, nơi này đã không tràn ngập mùi chất dẫn dụ hỗn loạn như vậy!
"Bây giờ cậu đi ra trước, đừng..."
"Muộn rồi." Tiêu Dương lùi về sau vài bước, đi ngược hướng với đám người. Không ai hiểu trạng thái của cậu bây giờ hơn bản thân hết.
Một omega, phát tình ngay chốn đông người, hậu quả là gì?
Tiêu Dương đã từng nhìn thấy. Khi cậu học cấp hai, đi cùng lũ bạn đến quán bar, cậu đã từng thấy.
Omega phát tình đó giãy giụa dưới sự đàn áp của một đám alpha, hoặc có lẽ cậu ta không còn giãy giụa nữa. Hai mắt cậu ta mê ly, đầu óc đã sớm bay đi mất. Bước chân lảo đảo theo bản năng vùng vẫy, đẩy mấy tên alpha bị chất dẫn dụ ảnh hưởng ra.
Nếu lúc ấy không có một alpha chống lại bản năng chen vào cầm theo thuốc ức chế, Tiêu Dương thật sự không tưởng tượng ra nổi kết cục của omega đó.
"Cậu đi về phía cửa C đi, tôi ở đó chờ cậu."
"Đừng tắt điện thoại."
"Chuyện đêm nay, biết đâu ngày mai có thể lên trang nhất đấy." Cậu lẩm bẩm.
Cánh tay bất thình lình bị kéo lấy. Tiêu Dương quay đầu lại, đối diện với một gã alpha.
"Omega?" Dường như gã đã bị ảnh hưởng, trước mắt là tầng sương m.ô.n.g lung.
Tiêu Dương lạnh lùng nói, "Buông tay."
Gã giống như không nghe thấy, bước lên một bước, cúi đầu, muốn dán lên cổ cậu.
"Tiêu Dương?"
Tiêu Dương để điện thoại vào túi, một chân lùi về sau, đưa tay giữ lấy cổ tay gã nọ. Dùng sức vặn! Gã la lên một tiếng, cả người mềm nhũn. Tiêu Dương thúc đầu gối vào bụng gã, hất gã ra khỏi người mình.
Tuyến thể run rẩy, phản ứng của kì phát tình làm cậu mềm cả chân. Những mùi hương đáng ghét đó sao còn không biết điều mà trêu chọc cậu. Tiêu Dương không ngờ mình lại có ngày hôm nay.
Cậu chống một tay lên bàn, lấy điện thoại ra, phát hiện cuộc gọi không biết đã ngắt từ lúc nào. Vứt điện thoại về túi, cậu nhìn về phía cửa C cách mình không xa, lảo đảo bước đi.
Trước mặt bỗng xuất hiện một đôi giày da, nhìn lên một chút, là mắt cá chân đẹp đẽ dưới lớp quần tây. Bàn tay vươn về phía cậu thon dài, như món chạm khắc ngọc hoàn mỹ nhất. Đôi tay ấy đỡ lấy eo cậu, kéo cậu về phía mình.
Mùi hương quen thuộc xâm chiếm khứu giác, trấn áp hết những mùi vị hỗn tạp trước đó. Thân thể cứng đờ của cậu lập tức nhũn ra, nửa dựa lên người Thẩm Bùi.
"Tay anh lạnh quá." Tiêu Dương mơ màng nói.
Thẩm Bùi giật giật khoé môi, muốn nói không phải tay hắn lạnh, mà thân thể cậu bây giờ thật sự rất nóng. Cách một lớp vải hắn vẫn cảm nhận được cơ thể cậu nóng bừng, nó như ngọn lửa đốt trên bàn tay, cuồn cuộn chạy đi khắp người.
"Chúng ta về nhà." Hắn nói.
Tiêu Dương ngoan ngoãn để Thẩm Bùi dìu ra khỏi sảnh. Gió đêm vẫn thổi, cậu không kiềm được cơn run, dựa vào người Thẩm Bùi.
Trong mơ màng, dường như cậu nhìn thấy anh cả và Lâm Nhứ. Người sau từ phía sau Tiêu Quân đi tới, đỡ lấy tay cậu.
Tiêu Quân không dám đến gần, đành phải đứng xa nhìn họ.
"Lái xe chú ý chút."
Cậu nghe Lâm Nhứ nói với Thẩm Bùi, sau đó buông tay để họ đi.
"A Dương làm sao vậy?"
"Chắc là bị ảnh hưởng, kỳ phát tình tới sớm."
Thẩm Bùi thả Tiêu Dương vào ghế phụ, đeo đai an toàn cẩn thận mới quay về ghế lái.
Tiêu Dương nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, thầm mắng kỳ phát tình đột ngột này phá hoại kế hoạch của mình.
"Anh Thẩm." Cậu mệt mỏi gọi.
Thẩm Bùi siết chặt ngón tay trên vô lăng, nói, "Sao vậy?"
"Trong nhà... Trong nhà không có thuốc ức chế."
Chiếc xe đang chạy đột ngột đánh lái, rẽ vào đường nhỏ gần đó. Trên đường đậu kín xe, chỉ có một khoảng nhỏ để hai người lách người qua. Đèn đường chợp loé chợp tắt, tia điện xẹt xẹt rít tai.
Tiêu Dương bị quán tính hất lên phía trước, lại bị đai an toàn kéo về.
"Sh一" Chuỗi thao tác của Thẩm Bùi suýt nữa ép hết đồ ăn trong dạ dày cậu ra.
"Cậu muốn dùng thuốc ức chế?" Giọng Thẩm Bùi lạnh lùng, giống như cơn gió buốt suốt đêm nay.
"Ừm." Tiêu Dương rầu rĩ đáp.
"Nguyên nhân?"
Vấn đề này có hơi ấu trĩ. Một omega đang phát tình dùng thuốc ức chế là vì sao? Đơn giản là không muốn bị t.ì.n.h d.ụ.c tra tấn, cũng không muốn bị alpha đánh dấu thôi.
Không gian nhỏ hẹp đã tràn ngập mùi rượu mơ ngọt lành, tỉ mỉ xen vào suy nghĩ Thẩm Bùi, muốn lôi kéo hắn cũng thả ra chất dẫn dụ, cùng nó vui vẻ triền miên.
Hơi thở của Tiêu Dương ngày càng dồn dập, cậu vẫn đang dựa trên cửa xe, nửa rũ mắt. Thẩm Bùi chỉ nhìn thấy hàng mi dài mảnh, lại không thể thấy đôi mắt đằng sau ấy.
Ánh đèn mỏng manh chiếu xuyên qua lớp kính vào trong xe. Yếu ớt chiếu lên chiếc nhẫn trên tay Thẩm Bùi. Tiêu Dương nhấp môi, nhỏ giọng nói, "Không phải anh lãnh cảm à?"
Thẩm Bùi bị câu này vả cho đơ người, hắn không ngờ Tiêu Dương lại nhớ rõ lời hắn nói khi ấy. Còn nói ra nó dưới tình huống thế này. Hắn thẹn quá hóa giận nghĩ, lúc đó sao lại nói mấy câu lung tung nhảm nhí thế này, để bây giờ không có bậc thang đi xuống.
"Tôi cũng đã nói, nếu cậu đến kì phát tình, tôi sẽ giúp cậu." Thẩm Bùi căng da đầu nói.
"Nhưng em không muốn." Tiêu Dương mở to mắt.
Đôi mắt cậu ướt át như hồ nước sâu, hơi nước mờ mịt, chớp mắt một cái lông mi cũng nhiễm hơi sương.
"Em ghét thứ bản năng khốn kiếp giữa AO, cũng ghét cảm giác quyến rũ của chất dẫn dụ." Tiêu Dương nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh Thẩm, em không thích."
"Nếu anh không... Anh không cần phải lo cho em đâu, em có thể tự mình xử lý được."
Thẩm Bùi thấy hơi nực cười. Nếu đêm nay hắn không nghe thấy cậu và Hạ Thư nói chuyện, nếu hắn chưa xem những tài liệu mà Thư Tình gửi đến, có lẽ hắn sẽ nghe lời Tiêu Dương nói. Biết đâu hắn sẽ vứt cho cậu lọ thuốc ức chế rồi bỏ mặc không lo.
Nhưng bây giờ hắn không thể làm thế.
Meocam
Huống cho omega trước mặt hắn vẫn đang giải phóng chất dẫn dụ.
"Cậu thật sự......"
Tiêu Dương hơi nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy Thẩm Bùi mở miệng, nhưng không nghe rõ hắn nói gì.
Thật sự cái gì?
Là cậu thật sự nghĩ thế, hay cậu thật sự có thể tự xử lí?
Thẩm Bùi nhìn Tiêu Dương đang ngơ ngác, cởi dây an toàn với người sang. Tiêu Dương ngửi thấy mùi rượu sake, lặng lẽ bao trùm lấy thân thể cậu, làm cả người cậu trở nên thư thái hẳn ra.
"Em không muốn tôi thật à?"
Chấn động.jpg