Bản nên là như vậy. Ngược lại Khương Ngôn Hà cười cười, chủ động hỏi chuyện liên quan đến Khương Hòa: "Đúng rồi, ta vẫn chưa từng hỏi biểu ca lúc trước là làm thế nào khuyên nhủ tỷ tỷ của ta hồi kinh?"
Khuyên nhủ như thế nào? Hắn căn bản chưa từng khuyên nhủ. Hắn chẳng qua là —— nghĩ đến những chuyện hoang đường kia, Bùi Tiện không khỏi vành tai nóng lên. Hắn theo bản năng cúi đầu uống trà, ấp úng: “Cũng không có gì. Bất quá là phát sinh một ít ngoài ý muốn, Khương Hoac nàng... đối với ta tâm có áy náy."
Hắn chẳng phải là dựa vào sự áy náy lúc ban đầu của Khương Hòa cho nên mới càng thêm không kiêng nể gì sao? Thế nhưng hiện tại hắn dường như lại có chút hối hận rồi. Bùi Tiện suy nghĩ lung tung. Hắn vừa định nói chút chuyện khác để phân tán sự chú ý, ngẩng mắt lên lại vừa đúng lúc nhìn thấy đáy mắt Khương Ngôn Hà lóe lên một tia cừu hận và đố kỵ.
Bùi Tiện nhíu mày. Hắn vừa định xem xét kỹ lưỡng, thế nhưng người đối diện sớm đã khôi phục nụ cười nhạt.
"Thì ra là thế."
Ánh mắt nàng rơi vào túi thơm bên hông Bùi Tiện, ra vẻ như vô tình nhắc một câu: "Đúng rồi, không biết túi thơm của biểu ca là do tú nương nào thêu? Ta thấy kỹ thuật thêu tinh xảo, có thể mượn ta xem kỹ một chút không?"
Bùi Tiện đang tâm phiền ý loạn, liền xem cũng không xem liền tùy ý cởi xuống. Thế nhưng đợi hắn lên xe ngựa trở về lúc, thuộc hạ đột nhiên nhiều lời hỏi một câu: "Điện hạ, túi thơm Khương cô nương tặng ngài đâu rồi?"
Bùi Tiện đột nhiên ngẩn ra. Đột nhiên phản ứng lại đó là túi thơm Khương Hòa tặng hắn. Hắn theo bản năng muốn lấy lại, thế nhưng xoay người vừa đi được vài bước, sắc mặt lại trầm xuống.
Người kia cái gì cũng không hỏi liền một tiếng cũng không nói mà đi rồi. Hắn còn giữ lại đồ của nàng làm cái gì? Thật đúng là giỏi. Có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng quay về nữa. Bùi Tiện nghiến răng nghiến lợi nghĩ, nhưng hốc mắt lại không hiểu sao đỏ lên. Dọa đến thuộc hạ một tiếng cũng không dám nói.
Ta bị nhốt ở Hàm Đạm viện. Ngày tháng cũng không nói là quá khó khăn. Dù sao y phục đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng. Thật sự phải nói so với ngày tháng trước kia của ta thì tốt hơn nhiều lắm rồi.
Duy nhất phải nói đau đầu, đại khái chính là Khương Ngôn Hà ngày ngày chạy đến chỗ ta. Mỗi lần đến đều phải nói Bùi Tiện lại tặng nàng ấy thứ tốt gì.
Lúc đầu ta còn phụ họa vài câu, thế nhưng nghe nhiều rồi ta liền ngậm miệng không nói. Kết quả Khương Ngôn Hà lại bắt đầu lạnh mặt. Nàng ấy vừa lạnh mặt, liền muốn lưu lại dấu vết trên người ta, nói là trừng phạt. Lại hận ý nói: "Đau đến cùng cực, tỷ mới có thể nhớ."
Nhưng ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ, lại nói không ra chỗ nào kỳ lạ. Cho đến ngày nọ Khương Ngôn Hà đi vào liền ném một thứ lên người ta. Ta cẩn thận nhìn một cái, phát hiện là túi thơm trước kia ta tặng Bùi Tiện.
"Hắn ngay cả đồ vật tỷ tặng cũng có thể tùy ý vứt bỏ như vậy."
Nàng ấy lại bắt đầu lời nói lạnh lùng châm chọc, giọng nói nhẫn nhịn lửa giận: "Tỷ liền thích kẻ bạc tình bạc nghĩa kia như vậy sao?"
Ta cầm túi thơm, nhìn Khương Ngôn Hà muốn nói lại thôi. Trong lòng nghĩ Bùi Tiện đối với ta quả thật bạc tình, nhưng đối với ngươi lại si tình đã lâu. Nhưng nghĩ lại vẫn là nuốt câu nói này xuống, nói ra ngược lại giống như ta đang ghen tuông. Vì vậy ta im lặng.