• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta đã tin. Cho nên dù sau khi về kinh Bùi Tiện đối với ta lạnh nhạt hơn rất nhiều. Dù sau khi tìm được người thân, hắn cũng chưa từng dẫn ta đi gặp họ.

 

Dù... thi thoảng ta nhìn thấy trong mắt Bùi Tiện vô thức lộ ra vẻ chán ghét. Nhưng ta vẫn tin tưởng hắn, thậm chí hết lần này đến lần khác trì hoãn việc trở về Điền thôn nhỏ. Thế nhưng cho đến hôm nay ta mới biết được. Bùi Tiện không phải Bùi Tiện. Tất cả những gì hắn nói với ta đều là giả.

 

Hắn họ Bùi. Là thất hoàng tử đương triều. Là kẻ thiên chi kiêu tử trong truyền thuyết yêu mến Khương Ngôn Hà nhiều năm lại là thanh mai trúc mã với nàng. Tất cả những gì hắn giả vờ. Bất quá chỉ là vì muốn ta cam tâm tình nguyện bảo vệ hắn về kinh thành.

 

Ta không nhớ mình đã ra khỏi tửu lâu đó như thế nào. Thuộc hạ của Khương Ngôn Hà không ngăn cản ta. Cuối cùng ta một mình trở về tiểu viện kia. Chỗ này dọn dẹp một chút, chỗ kia thu xếp một chút. Cả người không ngừng nghỉ. Nhưng lại không biết giờ phút này mình rốt cuộc nên làm gì để phân tán sự chú ý. Trước kia ở trong thôn,

 

Ta dựa vào nghề mổ heo mà kiếm sống. Đến kinh thành. Nơi này đâu thiếu gì người mổ heo. Mà Bùi Tiện cả ngày đều bận rộn, hiếm khi có thời gian bầu bạn với ta. Vì vậy ta trở nên nhàn rỗi. Bánh ngọt trên n.g.ự.c đột nhiên nóng rát đến đau nhói. Lại gần như khiến ta khó thở.

 

Lần sau đừng nên mua sớm như vậy. Ta suy nghĩ miên man. Nhưng lại nhịn không được muốn tự mình đi hỏi Bùi Tiện. Hỏi hắn rốt cuộc là có ý gì. Gió bên ngoài dần mạnh lên. Ta bất giác rùng mình một cái. Cuối cùng đứng dậy về phòng, định cất ống tên vào trước. Dù sao cũng là lễ vật sinh nhật đã hứa tặng Bùi Tiện, quyết không thể nuốt lời.

 



Trên bàn trong phòng còn sót lại mùn cưa và d.a.o khắc chưa được dọn dẹp sạch sẽ. Chắc hẳn là Bùi Tiện đang khắc trâm gỗ thì bị người ta vội vã gọi đi. Ta vốn định đi thẳng qua, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào chiếc hộp gỗ kia. Trong lòng mơ hồ có một giọng nói đang điên cuồng thúc giục ta mở ra. Cuối cùng không cưỡng lại được sự cám dỗ.

 

Ta đưa tay ra. Nhưng ngay sau đó đồng tử đột nhiên co rút lại. Đó là—— "Khương Ngôn Hà!"

 

Việc đầu tiên Bùi Tiện làm sau khi vào phòng là chạy đến chỗ hộp gỗ. Có lẽ vì thấy hộp gỗ không bị hư hại, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Rồi sau đó mới sực nhớ đến ta. Hắn cau mày, giọng nói khó chịu: "Sao nàng có thể tự ý động vào đồ của ta!"

 

"Ta không có động," Ta cười toe toét với Bùi Tiện, lại nói: "Ta chỉ muốn giúp chàng cất đi thôi."

 

Có lẽ bởi vì bình thường ta luôn tỏ ra thật thà và ngoan ngoãn. Bùi Tiện cũng không nghi ngờ. Vẻ mặt hắn dịu lại. Hình như nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình không đúng, sắc mặt hắn khẽ biến. Vội vàng nói: "Vừa rồi ta không phải..."

 

Lại bị ta cắt ngang: "Trước đó chàng đang làm chiếc trâm gỗ đó sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK